————–Sáng Hôm Sau————–“Đi học??Tụi mày thích thì cứ đi!!Hôm nay tao bận nên nghỉ!!”Hắn nói xong rồi cúp máy cái rụp.
Đầu dây bên kia chưa kịp mở miệng thì đã nghe ba tiếng “Tút…Tút….Tút…” lên chán nản lắc đầu.Hắn đi lại chỗ nó ngồi xuống nhìn nó ngủ.Mà hắn cũng phải công nhận nó ngủ cũng khá xinh đấy nhưng người nó dơ đến thế kia thì làm sao nó có thể ngủ ngon đến như thế.Nó đang ngủ thì nghe như có ai đó đang nói chuyện tính làm ngơ và ngủ tiếp thì tự nhiên nệm lún xuống.Nó mở mắt thì……..
“Áaaa….CÁI TÊN KIA,ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở PHÒNG TÔI THẾ HẢ??”Nó bật dậy hét lớn.
“Cô làm cái trò gì vậy??Đây là phòng của tôi mà!!”Hắn chau mày băng lãnh nói.
Nó ngớ người nhìn cái phòng,phòng này có màu chủ đạo là màu đen chủ yếu cũng có chỗ là màu trắng.Đây không phải là phòng của nó….phòng của nó là màu trắng mà…
“Đây không phải phòng của tôi!!Vậy….có nghĩa…ANH CÓ LÀM GÌ TÔI CHƯA VẬY CÁI THẰNG BIẾN THÁI!!”Nó quát rồi nhìn vào người coi thử nó còn nguyên không.
“Cô nói cái gì vậy??Cô nhớ kỹ mọi chuyện của ngày hôm qua coi!!”Hắn chau mày.
Nó làm theo lời hắn ráng nhớ kĩ mọi chuyên được diễn ra vào ngày hôm qua.Tại vì nó uống rượu chứ không là nhớ nhanh lắm.Khoảng chờ năm phút nó đã nhớ ra mọi chuyện và…
“Nhưng sao tôi lại ở đây?”Nó hỏi.
“Có ngu thì cũng ngu vừa thôi!!Cô không ở đây chứ cô muốn cô ở đâu!”Hắn mắng nó.
“ĐÂY KHÔNG PHẢI NHÀ CỦA TÔI THÌ HÀ CỚ GÌ TÔI PHẢI Ở LẠI HẢ?”Nó hét.
“Cô là ô-sin của tôi!!”Hắn trừng mắt.
“Ô-sin thì ô-sin chứ cũng cho người ta về nhà chứ không lẽ ô-sin là bắt người ta ở đây à?”Nó quát.
“Thiệt hết nói nổi cô!!Nếu vậy cô hãy về nhà và thay đồ rồi đến nhà tôi,tôi sẽ đưa cô đến gặp mẹ tôi theo lời tôi hứa!!”Hắn nói.
“Mẹ anh??À phải rồi!!Thật xin lỗi vì đã nghĩ rằng mẹ anh đã….đã…”Nó nói đến đây ngập ngừng ấp úng không dám nói tiếp.
“”Đã sao??”Hắn nhăn mặt.Dù biết ý nó muốn nói gì nhưng hắn muốn chính miệng nó nói ra chứ không phải sự biết trước của hắn.
“Đã….mất!!Tôi…xin lỗi…tôi không nên nói như vậy…”Nó nói xong rồi bặm chặt cánh môi cố ngăn dòng cảm xúc.
“Thôi nào đừng nói làm cô khóc nhá!!”Hắn nói.
Nó rướn người và ôm hắn,hắn bất ngờ khi bị nó ôm liền đơ người.Nó cũng thật sự không hiểu tại sao con người hắn lại có thể che giấu cảm xúc hay đến như vậy.Ngay cả nó cũng phải cảm thấy đáng thương cho hắn.
“Đồ ngốc!!Đồ ngốc!!!ĐỒ NGỐC!!”Nó hét,nước mắt nó lại một lần nữa rơi.
“Sao lại mắng tôi là đồ ngốc?”Hắn hỏi.
“Vì…vì…BỔN TIỂU THƯ ĐỂ Ý TỚI NGƯƠI-CÁI ĐỒ LẠNH LÙNG!!”Nó đỏ mặt hét rồi chạy vèo ra ngoài.
Nghe nó nói vậy hắn cảm thấy vui lắm.Hắn đứng dậy vào bước đến tủ đồ lấy đồ để thay vì đồ hắn đang mặc đã bị nó làm cho bẩn rồi!!Hắn sực nhớ lại lời nó nói “BỔN TIỂU THƯ ĐỂ Ý TỚI NGƯƠI!!” nó cứ lặp đi lại trong đầu hắn.
“Vậy bổn thiếu gia cũng để đến bổn tiểu thư máu nóng nhà ngươi!”Hắn cười.
**Trong khi đó ở nhà nó**
“MÀY ĐI ĐÂU MÀ MẤT BIỆT SÁNG NAY VẬY??”Julia quát nó.
“Julia của ngày xưa…mình thích thế hơn!!”Nó xụ mặt.
“Mày nay lạ lắm!!”Gia Lâm nói.
Nghe Gia Lâm nói như vậy,nó cũng cảm nhận được mình đang dần thay đổi.Vì sao nhỉ?Nó bỏ qua chuyện đó và đến nhà hắn.Thấy hắn đã đứng ngoài cửa với chiếc Lamborghini màu đen láy.
“Thích làm màu!!”Nó phán xong rồi leo lên xe.
Hắn nhếch môi rồi leo lên xe.Nó đã ở trong lo ăn bánh ngọt rồi.Hắn ngán ngẩm lắc đầu…..Đúng là con nhỏ máu nóng vô tư!!
—————Bệnh Viện—————-
Chiếc Lamborghini màu đen dừng lạnh tại bệnh viện.Hắn bước ra với bộ dạng lạnh lùng băng lãnh,trái ngược với trạng thái băng lãnh kia nó bước ra với trạng thái tươi tắn và máu nóng chực chờ phát tán.
Cả hai cùng bước đi trong hành lang bệnh viện.Đến một phòng lớn bảng ghi chữ “V.I.P” thì nó biết chắc đây là phòng của mẹ hắn.
“Đây….là…”Nó ngập ngừng.
“Phải mẹ tôi bà ấy ở đây!!”Hắn nhẹ giọng nói.
Nghe hắn nói vậy nó có cảm giác hắn không còn là hắn nữa.Cái băng lãnh của hắn đã tan biến hẳn khi đứng trước căn phòng này.Hắn mở cửa ra,nó thật bất ngờ vì vì ở trong đó có rất nhiều bác sĩ và y tá.Không lẽ mẹ hắn bệnh nặng lắm sao?
“Chào cậu chủ?”Tất cả bác sĩ và y tá đồng thanh.
“Mọi người cứ ra đi….”Hắn nói.
Mọi người trong phòng lần lượt ra hết.Bây giờ trong phòng chỉ còn lại mỗi nó và hắn và một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường bệnh kia nữa.
“Mẹ…con đến thăm mẹ đây!!”Hắn đi lại chỗ người phụ nữ kia,giọng có chút gì đó buồn bã và đau lòng làm sao.