Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 6: Chính thức khai mạc


Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 6: Chính thức khai mạc

Editor: demcodon

Chung Dịch đứng yên lặng ở cạnh cửa một lúc.

Trì Quân và Trương Tiếu Hầu dường như lại nói thêm cái gì, nhưng cũng chỉ mấy câu ít ỏi. Rất nhanh bên ngoài đã yên tĩnh lại.

Chung Dịch ôm cánh tay tập trung suy nghĩ. Trì Quân nói những câu đó cậu cũng không phải là cố ý muốn nghe. Nhưng nếu trong lúc vô tình nghe được thì chung quy phải suy nghĩ nhiều.

Đó rõ ràng là kiểu câu khuyên nhủ người khác, mà không phải Trì Quân đăm chiêu suy nghĩ.

* * *

Đợi đến buổi chiều ngày hôm sau, giáo viên đi vào lớp học dùng kỳ nghỉ vừa
mới kết thúc làm lời dẫn. Vừa mở máy vi tính, vừa cười híp mắt hỏi:
“Quốc khánh mọi người đi đâu chơi vậy?”

Khai giảng hơn một tháng, sinh viên một lớp đã tốp quen biết nhiều hơn, bầu không khí trong lớp
học ngày càng sinh động. Mọi người nghe câu hỏi của giáo viên phía dưới
lập tức ồn ào tiếng nói chuyện lên. Một đám người mồm năm miệng mười,
rất có tư thế mở cuộc tọa đàm ngay tại chỗ.

Máy vi tính vừa mở
ra, giáo viên cắm USB vào tìm bài giảng, thuận miệng nói: “Náo nhiệt như thế xem ra là đều đi ra ngoài. Như vậy, lớp trưởng nói trước đi?”

Lớp trưởng đứng lên: “Dạ là đi tham quan trường thành.” Hơi ảo não nói
tiếp: “Quá nóng, người lại nhiều, thiếu chút nữa say nắng. Muốn đi phải
đi ngày bình thường.”

Giáo viên cười nói: “Chuyện này ngược lại cũng đúng. Lớp trưởng kêu người kế tiếp đi?”

Máy vi tính trong phòng học dường như bị kẹp, di chuyển con chuột một hồi cũng không thấy phản ứng.

Giáo viên cau mày, sinh viên phía dưới ngược lại vui vẻ nói chuyện phiếm kéo dài thời gian. Cho dù là trường đại học cao cấp như Đại học Bắc Kinh,
sinh viên cũng không phải người nào cũng đều thích học tập, ước gì có
thể không trì hoãn một phút, toàn bộ tập trung vào cuộc sống đi học quý
giá.

Muốn nói đến người có nhân duyên tốt nhất trong lớp, một trong số đó chính là Trì Quân.

Hắn vốn dĩ đang nhỏ giọng nói với Chung Dịch mấy cổ phiếu mình xem tối ngày hôm qua và hỏi Chung Dịch có ý kiến gì. Kết quả chung quanh yên lặng
một lát, sau khi một bạn học nói xong gọi tên của hắn.

Trì Quân
rất nhanh phản ứng lại, đứng lên cười nói: “Em có người thân làm việc ở

Bắc Kinh.” Hầu hết những bạn trong lớp đều biết quê quán lẫn nhau ở đâu. Lúc khai giảng đều có tự giới thiệu bản thân: “Nên đi ở nhờ mấy ngày.”

Hắn dừng một chút lại nhẹ nhàng kể chuyện “đứa nhỏ nhà người thân” ba ngày
chơi game, hai ngày bị ép làm bài tập. Hai ngày cuối cùng khổ sở về
trường học học.

Trì Quân: “Em nhìn thấy nó như vậy nên cảm thấy được cuộc sống bây giờ cũng không tệ lắm.”

Tuy rằng hằng ngày viết luận văn, hằng ngày tính số cao, hằng ngày làm bài
tập chất thành núi, hằng ngày thức đêm rụng tóc, tuổi còn trẻ đã bồi hồi bên đầu hói.

Mà tốt xấu gì Quốc khánh đã thả đủ bảy ngày.

Một đám người trong lòng xúc động, thấy giáo viên trên bục còn chưa xong lại để cho Trì Quân tiếp tục gọi người.

Ánh mắt Trì Quân đảo quanh bạn trong lớp, nhìn thấy mấy gương mặt mang theo căng thẳng và có gương mặt hơi mong đợi. Ngược lại Chung Dịch bên cạnh
hắn đang cầm điện thoại di động tranh thủ lúc rảnh rỗi xem ứng dụng
chứng khoán.

Hai người ngồi chung bàn nên Trì Quân để tay lên vai Chung Dịch nói: “Chung Dịch!”

Chung Dịch ngẩn ra.

Trì Quân: “Cậu thì sao, trước đó cũng chưa hỏi cậu Quốc khánh định làm gì?”

Chung Dịch bình tĩnh trả lời: “Không có làm gì. Ở lại trường học không có ra
ngoài chơi.” Mấy ngày nay cậu đang sửa lại bài luận văn lần cuối.

Trước đó Trì Quân kêu tên Chung Dịch, những người khác trong lớp hiếm khi tập trung tầm mắt vào Chung Dịch.

Rất nhiều người không thể hiểu được nói: “Trong lớp còn có người như vậy à?”

Cũng không phải nói thật sự không có ấn tượng, chỉ là… ấn tượng rất ít.
Khi hầu hết mọi người nghĩ về Chung Dịch chỉ nhớ rõ trong lúc học quân
sự tự giới thiệu mình và một bóng dáng thường ngày ngồi bên cạnh Trì
Quân.

Cho dù là ba người bạn chung phòng ký túc xá với Chung
Dịch, lúc này cũng hơi cảm khái nghĩ: Hình như đã lâu rồi không có nói
chuyện với Chung Dịch.

Bây giờ Thượng Tuấn Kiệt và mấy người Viên Văn Tinh đã sớm xưng anh gọi em, Chung Dịch càng giống như là người vô
hình trong túc xá. Buổi sáng 6 giờ 30 thức dậy, trong khi những người
khác còn đang ngủ thì cậu đã ra cửa một mình đến phòng thí nghiệm. Buổi

tối 11 giờ về ký túc xá cũng chỉ là rửa mặt, sau đó về giường chuẩn bị
ngủ. Mấy người Thượng Tuấn Kiệt biết đại khái Chung Dịch đang bận chuyện gì, nhưng lại không biết tình huống cụ thể.

Chỉ có Diêu Hoa Huy, buổi sáng có lúc cùng dậy sớm ngẫu nhiên nói với Chung Dịch mấy câu. Tuy nhiên chỉ là xã giao.

Tối hôm qua Chung Dịch không về ký túc xá chính là Diêu Hoa Huy gửi tin
nhắn cho cậu hỏi:

Chung Dịch qua hơn mười mấy phút mới nhìn thấy, khi đó ký túc xá đã khóa cửa. Cậu trả lời:

Trên thực
tế, đời trước quan hệ giữa Chung Dịch và bạn chung phòng không có lạnh
nhạt như vậy. Mặc dù không thể nói là bạn tốt thân thiết, nhưng đó cũng
là quan hệ thường xuyên mang cơm cho nhau, trêu ghẹo nhau.

Nhưng
hôm nay cậu thấy mấy người bạn chung phòng nghĩ đến mấy người chính là
người dưng trong tương lai. Nếu đều là người lạ vậy thì từ khi mới bắt
đầu cũng không cần thiết phải giao thiệp.

Quan hệ của cậu và Trì
Quân càng gần, còn quan hệ với bạn chung phòng lại càng xa. Giống như ở
giữa có người thay đổi con đường vận mệnh của mấy người.

Có được tất có mất.

Sau khi Chung Dịch dứt lời trong lớp yên tĩnh một lát. Cậu cũng không để ý
thuận miệng gọi: “Diêu Hoa Huy.” Sau đó ngồi xuống tiếp tục xem hướng đi của thị trường chứng khoán trên ứng dụng. Con số đỏ tươi lên xuống,
nhưng tổng thể xem như là tăng lên.

Chung Dịch hài lòng cười cười.

Trì Quân ngồi bên cạnh, hai người ngồi chung bàn nhỏ giọng nói chuyện, lại
có người bên cạnh nói chuyện. Trì Quân nói cũng chỉ rơi vào tai Chung
Dịch.

Trì tổng nhỏ tương lai đầu tiên lấy ngón tay gõ lên bàn
Chung Dịch, thấy đối phương nhìn sang mới lộ ra chút sắc mặt chần chờ
hỏi: “Chung Dịch, vừa rồi cậu… có phải là không quá nguyện ý bị gọi
tên hay không?”


Chung Dịch nghiêng đầu nhìn hắn.

Trì Quân
vẫn là dáng vẻ rất nghiêm túc nói: “Tớ không suy xét quá nhiều, bởi vì
cậu ở bên cạnh tớ.” Hắn đang ngồi bên phía cửa sổ, sau giờ trưa tia sáng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào mặt Trì Quân.

Tia sáng nhu hòa lại sáng ngời, nếu Chung Dịch thích thậm chí có thể đếm rõ lông mi của Trì Quân.

Hai người rõ ràng cách khoảng mấy chục centimet. Nhưng gương mặt của Trì
Quân lại như phóng to ở trước mắt cậu, phóng to đến mỗi một chi tiết
nhỏ. Cậu thấy môi Trì Quân mở ra đóng lại nói: “Nếu làm cho cậu không
thoải mái thì cho tớ xin lỗi.”

Chung Dịch nhìn hắn, con ngươi tối đen. Cậu cũng mở miệng, đang lúc muốn nói chuyện: “…”

Giáo viên đứng trên bục giảng nói: “Chao ôi, lớp trưởng, em đi tìm bộ phận
hậu cần nói máy vi tính hình như bị hư rồi, cái này cần phải thông báo
đi sửa phải không?”

Ánh mắt của mọi người dời lên bục giảng.

Tầm mắt của Trì Quân cũng nhẹ nhàng xuống, nhưng rất nhanh lại dời lên người Chung Dịch.

Hắn thật sự không có nghĩ quá nhiều, chia sẻ một chút hành trình kỳ nghỉ mà thôi. Chung Dịch ở trong tầm tay hắn, gọi cậu thuận tiện nhất. Lại nói, quan hệ giữa hai bọn họ chính là thân nhất, tối hôm qua còn ngủ cách
vách đấy.

Nhưng sau khi nhìn thấy Chung Dịch mở miệng mọi người
phản ứng là nhất thời vắng lặng. Trì Quân mới phát giác: nhân duyên của
Chung Dịch hình như không tốt lắm.

Trì Quân bỏ ra một giây suy
nghĩ lại. Trước đó hắn cũng coi đó là điều hiển nhiên, cảm thấy tầm mắt
Chung Dịch rộng, rất có thực lực; nên cảm thấy nhất định có rất nhiều
người thưởng thức Chung Dịch.

Chuyện này thực sự là trong nhà chưa tỏ – ngoài ngõ đã tường, suy bụng ta ra bụng người.

Mặt khác, thường ngày tan học Trì Quân cũng có chuyện mình muốn làm. Quan
hệ giữa hắn với bạn chung phòng cũng không quá thân mật. Tuy nhiên rất
là chơi thân.

Trên thực tế, chỉ cần Trì Quân hy vọng thì không có bạn nào không nói chuyện với hắn. Hắn lại thích chơi bóng, giữa bạn nam có rất ít người chơi bóng mà không đánh ra tình cảm.

Nhưng Chung Dịch dường như không phải như vậy.

Trì Quân suy nghĩ lại lần nữa: “Ừhm, hình như tớ ta không quá để ý về mặt
này.” Nói đi nói lại, hắn có thiện cảm và hứng thú với Chung Dịch ở mức
độ rất lớn, đều là chiều hôm qua mới đột nhiên tăng cao. Trì Quân nghĩ
đến đây chậm rãi thở dài.


Hắn suy nghĩ rất nhiều, bên kia lớp trưởng vừa mới chạy ra phòng học.

Giáo viên cầm điện thoại điều khiển nói: “Như vậy thầy gửi bài giảng vào
email lớp các em.” Cũng may có lưu một phần trên email: “Trước tiên mở
điện thoại ra lưu xuống cho thuận tiện xem.”

Trong hoàn cảnh yên tĩnh Chung Dịch nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá!”

Cậu không cảm thấy biểu hiện của mình có rõ ràng như vậy. Lúc bị gọi tên
mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng phản ứng của những người khác Chung Dịch
căn bản không để ở trong lòng.

Đời này cậu có mục tiêu rất rõ
ràng: hoàn thành tích lũy vốn ở giai đoạn đại học và mở một công ty. Đợi đến bốn năm sau tốt nghiệp dùng thân phận là một doanh nhân trở lại
Thượng Hải. Sau đó thực hiện kế hoạch của Đường Hoài Cẩn để dụ rắn ra
khỏi hang.

Còn lại mấy chuyện khác đều phải đẩy lùi sau khi giải quyết Đường Hoài Cẩn.

Một đám bạn học chưa thân mà thôi, bọn họ muốn đối xử với mình như thế nào có quan trọng không?

Chung Dịch rất nha đã điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Những người khác không quan trọng. Nhưng mà Trì Quân lại suy nghĩ vì người khác như thế không phải người xa lạ không quan trọng.

Mà đời trước hắn là Bá Nhạc, ông chủ. Sau đó là người hợp tác kiêm bạn tốt quan hệ thân nhất. Cũng là bạn học có quan hệ thân nhất với Chung Dịch
trong cả trường Đại học Bắc Kinh đời này.

Vì thế Chung Dịch nói tiếp ngay sau đó: “Không có gì, đừng nghiêm túc như vậy.” Không cần thiết.

Trì Quân yên lặng nhìn cậu, rất nhanh cười một cái nói: “Được rồi, tớ đã biết.”

* * *

Kết thúc tiết học tuần đầu tiên sau Quốc, vòng sơ tuyển giải thi đấu “Mô phỏng nhà đầu tư” chính thức khai mạc.

Cuối tuần Trì Quân đi đến nhà cậu một chuyến. Sau khi trở về vốn dĩ định ra danh sách cổ phiếu bị loại bỏ hai cái.

Có kết quả lý do rất dễ tìm. Hắn nhẹ nhàng kêu Chung Dịch cũng loại bỏ hai cổ phiếu này. Sau đó hai người thảo luận xong, tuần trước bọn họ quyết
định đầu tư bao nhiêu vào mỗi cỗ phiếu. Chờ qua nửa cuộc thi, sau đó xem khoản thu nhập của lẫn nhau rồi hãy điều chỉnh một lần.

Tuy nói là đồng đội, nhưng cũng có ý mơ hồ tranh tài.

Trương Tiếu Hầu nghe hai người quyết định xong hỏi: “Vậy tớ thì sao?”

Trì Quân suy nghĩ một chút: “Cậu cũng tự quyết định đi!” Nói chung danh
sách là ba người cùng thương lượng ra. Trương Tiếu Hầu chỉ cần suy xét
tỷ lệ đầu tư là được rồi: “Nhưng tớ sẽ báo cáo kết quả với dì.”

Trương Tiếu Hầu: “???” Thật tàn nhẫn, quá sốc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.