Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 30: Gặp mặt nói chuyện
Chung Dịch hoàn toàn không có lý do từ chối. Cậu và Trì Quân hợp tác
nhiều năm cũng đủ biết rõ đối phương. Trì Quân là người bạn rất tốt, là
ông chủ rất tốt, cũng là đồng minh hợp tác rất tốt. Chỉ cần Trì Quân đưa một người hòa nhập vào phạm trù “người mình”, vậy hắn sẽ chủ động cung
cấp đủ loại trợ giúp cho đối phương.
Nhưng “người mình” này cũng
rất khó làm. Cả đời trước, bao gồm cả Chung Dịch, người ở trong phạm vi
này chỉ sợ dùng một bàn tay đã có thể đếm hết.
Chung Dịch cho dù
có tài giỏi cũng chỉ là một người bình thường không có bối cảnh, không
có căn cơ. Cậu có thể để cho tài chính trên danh nghĩa của mình nhanh
chóng tăng lên, lại không thể bỗng dưng đánh vào giới xã giao ở Thượng
Hải. Dùng tiền mở đường dĩ nhiên có thể được. Nhưng cứ như vậy, những
người cầm lái công ty lâu đời chỉ có thể xem cậu như một nhà giàu mới
nổi bình thường không có gì lạ.
Nhà họ Đường dùng thời gian rất lâu mới coi như bước vào ngưỡng cửa giới này.
Một cái “nhà giàu mới nổi” muốn nói làm kinh doanh cần chính là tìm đủ các
con đường quan hệ. Sau đó lại đập tiền mua con đường. Mà một “người
trong nghề” chỉ cần uống hai ly rượu, ăn một bữa cơm là có thể thông qua hạng mục.
Tuy nói thời buổi này không ai không qua được lợi ích. Nhưng “nhà giàu mới nổi” làm khó dễ một chút, bản thân cũng không chậm
trễ người kiếm tiền, cớ sao mà không làm chứ.
Cậu nhìn Trì Quân
dưới ánh trăng, nhìn thấy dung mạo thanh niên đẹp trai. Hắn mang theo
năm phần thong dong, ba phần chờ mong, còn có hai phần rất căng thẳng.
Chung Dịch khẽ cười: “Được thôi. Vừa vặn trước đó tớ đã nói với cậu, công
việc thực tập hiện tại của tớ sẽ kết thúc trong tháng 6.”
Trì
Quân thở phào nhẹ nhõm: “Ưm, sau khi nghỉ việc bên kia nói cho tớ một
tiếng, tớ làm thủ tục nhận việc bên Thịnh Nguyên cho cậu.”
Lúc hắn nói dứt lời, ánh đèn lóe sáng sân thể dục đột nhiên tắt.
Trì Quân: “…”
Dưới sân khấu truyền đến một trận ầm ĩ, rất nhanh có người mở đèn pin trong
điện thoại lên chiếu sáng, thả tầm mắt nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng lập lòe.
Chung Dịch bỗng nhiên cười nói: “Cậu không tham gia
huấn luyện quân sự. Vậy sau đó buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên có
xem không? Ngày đó có mời ngôi sao đến nữa, đặc biệt náo nhiệt. Lúc đó
cũng như bây giờ, thật nhiều người cầm điện thoại mở đèn pin làm gậy
huỳnh quang, lắc qua lắc lại cổ vũ.”
Trì Quân hơi tiếc nuối:
“Không có. Nhưng năm sau có thể xem.” Trước mắt đã giữa tháng 4, cách
kết thúc một học kỳ không còn lại bao lâu. Tiếp tục qua mấy tháng thì
tân sinh viên sẽ nhập học.
Chung Dịch: “Được thôi, đến lúc đó có thể cùng xem.”
Trì Quân hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Trì Quân: “Kỳ thật tớ chỉ là khách khí một chút thôi.”
Chung Dịch cười cười: “Ừh, tớ cũng chỉ là khách khí một chút thôi.”
Trì Quân: “Hôm nay không có cách nào tâm sự tiếp.”
Chung Dịch nhảy xuống bậc thang: “Được, vừa vặn tắt đèn, chúng ta trở về thôi.”
* * *
Không biết có phải là ảo giác hay không. Nhưng hôm sau, thái độ của Trì Quân
đối với Chung Dịch giống như càng thêm tự nhiên một chút.
Chung
Dịch rất nhanh không có thời gian nghĩ đến việc này. Lúc trước vị giáo
viên chủ nhiệm khoa Vật liệu kia tự gửi email cho cậu nói muốn gặp mặt
nói chuyện với cậu.
Chung Dịch nhận được email rất ngạc nhiên.
Cậu hẹn thời gian đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm kia, liếc mắt qua
một cái bàn làm việc của đối phương, nhìn thấy một cuốn tạp chí để trên
mặt bàn.
Chung Dịch gần như hiểu ra điều gì.
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cậu thì khen: “Luận văn đã gửi đi tại sao cũng không nói một tiếng?”
Sau đó mời cậu ngồi: “Thầy hỏi bạn bè trong nghề nói em đã bán công thức ra ngoài. Độc quyền ba năm, sau đó mở ra… Tiểu Chung, không phải thầy
nói chứ cách bán này của em thực sự thiệt thòi.”
Chung Dịch hơi đau đầu, cười nói: “Không tính thiệt thòi, vốn dĩ cũng chỉ là muốn cứu một chút khẩn cấp thôi.”
Vì thế giáo viên chủ nhiệm lại khen cậu, nói cậu có ý thức trách nhiệm xã
hội, vv… Dù sao là người trong nghề, giáo viên chủ nhiệm rất rõ ràng
giá trị công thức này. Nếu như không phải trong hợp đồng ghi sau ba năm
công khai công thức thì Chung Dịch hoàn toàn có thể lấy được trên bảy
chữ số.
Chung Dịch: “…” Cậu quyết định lại tài trợ thêm một số
tiền cho nhóm chuyên gia nghiên cứu kia. Bọn họ vốn dĩ làm việc cho đất
nước. Ngoại trừ chịu ở ngoài cũng không có nhận được bao nhiêu tiền
thưởng.
Trước mắt nghe giáo viên chủ nhiệm nói, Chung Dịch mới
càng cảm thấy lúc đó đoàn ngũ không dễ dàng. Đồng thời, Chung Dịch cũng
đang cực lực tránh cho mình phải gánh vác phần danh dự này. Đồ đạc không phải của mình, lấy một phần vẫn còn có thể nói cứu cấp, để cho cậu có
một tích lũy ban đầu dễ làm nhiều chuyện hơn, không đến nỗi đi tới con
đường đời người ban đầu kia. Lấy hai phần chính là lòng tham không đủ
rắn nuốt voi, thả trạng thái không để ý tới sớm muộn gì sẽ gặp sự cố.
Giáo viên chủ nhiệm chuyển đề tài: “Là như thế này, thầy suy tính rất lâu có chút đề nghị. Em có muốn tới bên này làm trợ thủ hay không?”
Chung Dịch đã dự đoán được sự phát triển này, đương nhiên từ chối.
Giáo viên thật đáng tiếc, nói: “Tiểu Chung, em không nên cảm thấy chúng ta
chỉ làm nghiên cứu. Em cũng tiếp xúc qua một số công ty hẳn phải biết
một phần công thức có thể bán được bao nhiêu. Gần đây thầy đang làm một
hạng mục đã đến giai đoạn nhất định…” Ông dừng một chút, đơn giản nói
vài câu nội dung công trình của mình. Vẫn là thủy tinh, nghiên cứu của
ông đi theo hướng này. Bằng không lúc trước Chung Dịch cũng sẽ không tìm giáo viên này giúp đỡ sửa chữa luận văn.
“Là loại lọc dùng.” Giáo viên chủ nhiệm nói: “Giống như công thức kia của em, công dụng rất rộng rãi.”
Đối mặt với phần mồi này Chung Dịch không hề tầm thường mà bình tĩnh. Cậu
rất nhanh từ chối: “Thật sự không cần, thưa thầy. Em có thể nghiên cứu
ra công thức kia phần lớn nhờ vào vận may. Hơn nữa trước đó trải qua hơn nửa năm, em cảm thấy hứng thú của mình càng nhiều vẫn là ở phương diện
kinh doanh.”
Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút, cuối cùng lại nói tiếp: “Như vậy đi, cuối tuần này em có rảnh không?”
Chung Dịch hơi không rõ nguyên do nên cẩn thận trả lời: “Tuần sau thì có thể. Thứ bảy em phải đi thực tập.”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Vậy thì tuần sau. Vừa vặn có một người bạn cũ mời
thầy đi tham quan trong nhà máy của ông ấy. Đến lúc đó em đi với thầy
được không?” Ông nói với ý sâu xa: “Có vài thứ đến xem qua mới biết mình có thích hợp hay không, đúng không? Công thức trước đó sau khi em bán
còn có chú ý tới nữa không? Có tận mắt nhìn thấy quy mô đầu tư lớn
không?”
Lúc này, Chung Dịch dừng lại một lát.
Thấy cậu biểu hiện ra một chút do dự, giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, còn muốn không ngừng cố gắng.
Chung Dịch vẫn đang suy nghĩ, mình tất nhiên gặp qua rất nhiều lần tình hình
đầu tư vật liệu xây dựng. Chỉ là từ trước, câu xưa nay đều là bên A.
Nếu sống lại một lần, cậu cũng không thể vẫn luôn đảo quanh ở trong thị
trường chứng khoán. Rời khỏi thuế bất động sản chính thức kéo cao đã
không dư thừa bao lâu, mà bất động sản là một trong những mạch máu kinh
tế cả nước. Hơn nữa tình hình kinh tế trong phạm vi thế giới căng thẳng. Vào lúc này ma sát với mậu dịch nước lớn đã lần đầu xuất hiện manh mối. Phạm vi thị trường chứng khoán lớn nổi màu xanh lá, chỉ là vấn đề thời
gian.
Một đời trước Chung Dịch một lòng đi học, đối với hình thức tài chính có chú ý. Nhưng giới hạn trong như cầu việc học. Mười năm
trôi qua, cậu nhiều nhất nhớ tới mậu dịch chiến đến cuối cùng là năm nào chính thức khai hỏa.
Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Chung Dịch vốn dĩ đang suy nghĩ có phải nên bắt đầu làm chút đầu tư hay không, dùng thực nghiệp để củng cố tài sản.
Giáo viên chủ nhiệm
nói như là mở một cánh cửa sổ trước mặt cho cậu. Cậu đồng ý: “Được, vậy
đến lúc đó em sẽ đi theo thầy tham quan.”