Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 29: Lời mời


Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 29: Lời mời

Editor: demcodon

Trì Quân yên lặng ngồi bên cạnh Chung Dịch. Ở dưới bóng đêm hoà thuận vui vẻ nghiêng đầu nhìn về phía Chung Dịch.

Cái nhìn này, Trì Quân đột nhiên cảm giác thấy bản thân dường như chưa từng có nhìn kỹ dáng vẻ của Chung Dịch. Bạn tốt cùng trường với hắn không
thể nghi ngờ là thanh niên đẹp trai sáng sủa, là dung mạo thanh tú.

Trì Quân chớp chớp mắt một cái. Một cái chớp mắt nào đó, trong mắt hắn
gương mặt của Chung Dịch hơi quen thuộc không nói nên lời, rất giống như mình đã từng gặp qua người này.

Nhưng loại cảm giác này thoáng
lướt qua. Rất nhanh, Trì Quân đè xuống đáy lòng cười nói: “Trước đó cậu
nói muốn cho quan hệ giữa chúng ta đơn giản một chút.”

Lời này nói ra hơi kỳ lạ.

Chung Dịch ho khan một tiếng: “Đúng, nhưng luôn có ngoài ý muốn. Cùng với để cho tớ đoán, không bằng…”

Trì Quân cười nói: “Không bằng cái gì?”

Chung Dịch buông tay: “Vậy tớ tiếp tục đoán? Cậu gọi Thận Vĩ Mậu là chú. Vậy
ít nhất tình huống nhà cậu không khác nhiều với Thận Vĩ Mậu lắm. Nhớ
không lầm, mấy ông tổng giám đốc Thịnh Nguyên kia đều là từ nhỏ ở Thượng Hải điều tới. Nếu nói có giao tình với trưởng bối nhà cậu cũng có khả
năng.”

Sau khi cậu nói xong, Trì Quân đợi 3 giây xác định cậu không nói tiếp đoạn sau mới nói: “Nhưng mà?”

Chung Dịch: “Vốn dĩ phạm vi này rất lớn, nhưng ông chủ tổng công ty Thịnh Nguyên họ Trì.”

Trì Quân lắc đầu.


Chung Dịch: “Tớ đã đoán sai sao?”

Trì Quân: “Đã đoán đúng. Nhưng tớ có chút chuyện không biết nên nói tiếp như thế nào.”

Chung Dịch dừng lại nói: “Tớ trực tiếp nói ra như vậy sẽ làm cho cậu bối rối không?”

Trì Quân nói: “Vậy thì không có. Vốn dĩ dự định chờ thời cơ chín mùi sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ cậu đã sớm đoán được cũng không có gì.”

Chung Dịch: “Vậy ý của cậu là…”

Trì Quân: “Bây giờ trường hợp này cũng không quá thích hợp.” Hắn liếc mắt
nhìn đội ngũ ở phía trước mặt nghe giáo viên hướng dẫn dạy bảo mấy động
tác cổ vũ: “Rất khác với trong tưởng tượng của tớ. Vốn dĩ phải là tớ
chính thức mời cậu ăn cơm. Sau đó ở trên bàn ăn nói ra những thứ này.”
Người trong nước có thói quen có lời gì đều phải vừa ăn vừa nói chuyện.

Chung Dịch dừng một chút, khóe môi nhếch lên: “Đây cũng quá mức chính thức.”

“Không có.” Trì Quân nói: “Tớ đã suy xét rất lâu. Bây giờ còn quá sớm, nhưng…”

Hắn thở ra một hơi thật dài: “Chung Dịch, trước đây cậu nói cho tớ biết
tình huống trong nhà cậu tương đối gay go.” là chỉ quan hệ giữa Chung
Dịch và ba mẹ: “Kỳ thực tình huống nhà tớ cũng không kém bao nhiêu. Tớ
có rất nhiều anh em cùng ba khác mẹ. Cậu hiểu không?”

Chung Dịch: “…” Cậu không nghĩ tới Trì Quân sẽ nói ra khỏi miệng những lời này ở đây.

Trì Quân: “Trước khi thi đại học, mẹ tớ muốn cho tớ ở lại Thượng Hải, học

trường Đại học Thượng Hải. Ba tớ muốn cho tớ ra nước ngoài, ưm, cứ như
vậy tớ sẽ rời xa công ty trong nhà bốn năm, mà thời gian bốn năm có thể
làm rất nhiều chuyện.”

Chung Dịch yên tĩnh nghe.

Đời
trước, cậu và Trì Quân đã có một cuộc nói chuyện tương tự bây giờ. Nhưng đó là chuyện sau khi tốt nghiệp đại học. Vào giờ phút này, Chung Dịch
bỗng nhiên phát hiện hóa ra trong lúc vô tình quan hệ giữa mình và Trì
Quân đã gần như vậy.

Bóng đêm và dưới ánh trăng, trong giọng Trì
Quân mang theo mát lạnh nhàn nhạt, như là suối xanh khe núi, từng chút
chảy đi vào trái tim Chung Dịch.

Hắn nói: “Tớ nói với cậu những
chuyện này, cậu có thể xem như nghe giải trí. Nhưng tớ tin tưởng cậu.
Chung Dịch, cậu là người tớ “chủ động” kết bạn. Người đầu tiên không
mang theo bất kỳ quan hệ bạn bè tốt xấu gì.” Hắn cắn nặng âm: “Trước đây quen ai phần lớn là người nhà sắp xếp xuống cùng nhau chơi đùa. Ngay cả Con Khỉ cũng là bởi vì mẹ tớ và mẹ cậu ấy quan hệ tốt. Tất nhiên, không phải nói như vậy không tốt. Nhưng…”

Trì Quân nghĩ đến cái gì rũ mắt xuống, ngón tay nắm thật chặt. Sau đó bỏ qua đề tài này.

“Lúc cấp ba, thời gian sau khi tớ học xong sẽ đến Thịnh Nguyên làm việc.”
Trì Quân nhẹ nhàng nói: “Thời gian này đã không tính sớm, có người bạn
mới vừa lên cấp 2 đã bắt đầu theo bên cạnh nghe họp ban giám đốc. Cũng
chính là lúc đó tớ lén lút làm chút động tác, để cho “anh” tớ.” Hắn hơi
mỉa mai kêu chữ này: “Hắn chỉ đạo một hạng mục tổn thất rất lớn. Ba tớ
rất rất tức giận. Hắn vốn dĩ đã hơi mềm dần. Nhưng sau đó kiên định

quyết tâm đưa tớ ra nước ngoài. Tất nhiên, ảnh hưởng từ tổn thất hạng
mục kia với tớ lớn nhất cũng chỉ đến như thế. Nhưng Trì Minh, ưm, chính
là một đứa con trai khác của ba tớ. Hắn ở trong giới này mấy năm đừng
nghĩ có quyền lên tiếng ở Thịnh Nguyên.”

Đối với công ty lớn
Thịnh Nguyên mà nói tổn thất bản thân không phải quan trọng nhất. Nhưng
Trì Minh quá dễ bị lừa. Trì Quân cố ý vô tình nói mấy câu để lộ ra mấy
cái “tin tức” nửa thật nửa giả đã để cho tâm tư hắn bất ổn, tự loạn bước chân.

Người như vậy sao có thể đảm nhiệm người cầm lái trong quái vật khổng lồ như Thịnh Nguyên chứ.

“Có được có mất, coi như có lời.” Trì Quân tổng kết nói: “Muốn tớ ra nước
ngoài, mẹ tớ đương nhiên không đồng ý. A, đừng hiểu lầm, bà không hoàn
toàn là vì tớ. Mà là bà rất rõ ràng, tớ và bà là “bạn đồng minh” rất tự
nhiên. Tớ tốt thì bà mới có thể tốt. Cho nên bà tìm người nhà bà ngoại
tớ, tạo áp lực cho ba tớ.”

Lúc nói những câu này hắn vẫn nhìn Chung Dịch, rất cẩn thận quan sát biểu cảm của Chung Dịch thay đổi.

Nhưng những việc này, Chung Dịch từ trước đã biết không ít. Bây giờ chỉ là
nghe lại một lần. Cho nên trên mặt cậu thật sự không có thay đổi gì.

Trì Quân nói không ra bản thân là thất vọng hay là an tâm. Hắn tiếp tục
nói: “Cuối cùng, hai bên đều lùi một bước, thỏa hiệp. Kết quả là tớ đến
Đại học Bắc Kinh.”

Chung Dịch ho khan nói: “Thỏa hiệp?” Top 2 cả nước và trường học hàng đầu đối với Trì Quân mà nói chỉ là lựa chọn “thỏa hiệp”.

Trì Quân không để bụng nói: “Đúng vậy. Các loại trường một chọi một, đề thi những năm qua đều làm được, muốn nâng điểm lên bản thân không khó.”
Bằng không dựa vào tính tình của Trương Tiếu Hầu dù cho y thi toán học
được hạng nhất lại có thêm thiên phú, lấy được điểm cũng rất khó đạp lên con đường Đại học Bắc Kinh.

Nhưng bọn họ được hưởng dạy dỗ và các nguồn lực vốn dĩ là khác với những người khác.


Chung Dịch suy nghĩ một lát trả lời: “Suy nghĩ của cậu rất đặc biệt.”

Trì Quân: “Nói nhiều như vậy, kỳ thực chỉ có một chuyện.”

Chung Dịch: “Chuyện gì?”

Trì Quân bỗng nhiên nghiêm túc lên. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Chung Dịch.

Chung Dịch vẫn ngồi ở trên bậc thang, phải ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt với Trì Quân.

Trì Quân che khuất ánh sáng đèn đường trên sân thể dụng chiếu đến, nửa
khuôn mặt đều chìm trong bóng tối. Hắn hơi cúi người nhìn Chung Dịch. Là một tư thế xin mời.

Trì Quân: “Chung Dịch, tớ muốn mời cậu nghỉ hè đến Thịnh Nguyên.”

Chung Dịch ngẩn ra.

Trì Quân: “Tớ có rất nhiều “bạn bè”, nhưng mỗi người bọn họ có ý chí khác
nhau. Chúng ta bây giờ có thể không có gì giấu nhau. Nhưng đến ngày sau, mỗi người đi ra xã hội khác nhau, đều sẽ có xung đột lợi ích. Tớ vẫn
luôn suy nghĩ, nếu như bên cạnh có một người có thể hoàn toàn tin tưởng
và có mục tiêu nhất trí với tớ thì tốt biết bao.”

Chung Dịch im lặng nhìn hắn.

Trì Quân: “Nửa năm qua, tớ cảm thấy được cậu có thể trở thành người này.
Nếu như càng lâu sau, cậu muốn đi tới ngôi cao càng to lớn hơn, chúng ta có thể phá vỡ hòa binh. Nhưng bây giờ, tớ có thể cho cậu ngôi cao đầu
tiên. Chung Dịch, cậu có sẵn sàng đến thử một lần cùng giúp tớ đến cướp
đoạt quyền khống chế Thịnh Nguyên không?”

Đây là lời mời Trì Quân vốn dĩ nên 3,5 – 4 năm sau mới đưa ra với Chung Dịch.

Đời trước, Chung Dịch suy xét thật lâu sau cuối cùng gật đầu. Mà bây giờ thì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.