Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 18: Ngày tết đến gần
Editor: demcodon
Cuộc thi “Mô phỏng nhà đầu tư” lần thứ ba bắt đầu vang dội đã kết thúc vô cùng ảm đạm.
Sau khi cuộc thi kết thúc một tuần, bên ban tổ chức mới gửi thông báo và mơ hồ nói trong lúc thi đấu xuất hiện hiện tượng gian lận ác ý. Cụ thể lại không nhiều lời.
Về phần đội 293, bọn họ và mấy đội đứng vị trí
thấp như Trời giáng tiền của phi nghĩa không bị Lý Trị Xương xếp vào
phạm vi đội lôi kéo, ở dưới màn sân khấu cuộc thi chụp ảnh chung lưu
niệm. Sau đó đường ai nấy đi.
Tiền thưởng đến nhanh chóng. Nghỉ
đông đã qua một nửa, tết Âm lịch sắp đến. Trì Quân hỏi Chung Dịch có
muốn cùng đặt vé về Thượng Hải hay không.
Chung Dịch hiếm thấy do dự. Cậu kỳ thực không cảm thấy mình cần thiết trở về.
Nhưng ngày hôm trước, giáo viên chủ nhiệm là cô Ngụy đã giúp đỡ cậu rất nhiều ở cấp 2 đã hỏi tình hình gần đây của cậu trên Wechat, còn khích lệ cậu
vài câu. Chung Dịch nhìn ra cô Ngụy là lo lắng tình huống sinh hoạt của
cậu. Mặc dù nhà nước giúp cho sinh viên vay tiền, trừ học phí và tiền ăn ở cũng không còn lại bao nhiêu. Cô Ngụy mặc dù tin tưởng Chung Dịch là
học sinh thông minh và chăm chỉ chắc chắn sẽ lấy được học bổng. Nhưng dù sao cũng là chuyện sau học kỳ tiếp theo.
Chung Dịch bây giờ đã
không còn cần sự giúp đỡ của cô Ngụy. Nhưng cậu phải thừa nhận khi mình
xem những tin nhắn nói liên miên cằn nhằn, giấu diếm quan tâm đã cảm
động.
Đời trước, cậu luôn cảm thấy những ngày trước đại học mình
đều ảm đạm tối tăm. Dù cho có chút đốm lửa cũng bị chôn vùi trong bóng
tối vô biên vô hạn. Nhưng tin nhắn của cô Ngụy lại làm cho bóng tối
trong ký ức của cậu trở nên hơi sáng ngời.
Cậu rất nhanh trả lời
lại, đề cập đến điểm trung bình của mình vào cuối học kỳ đầu, lại nói
mình tham gia Mô phỏng nhà đầu tư và có được vị trí đầu tiên.
Cô Ngụy nhìn thấy rất mừng cho cậu.
Chung Dịch nhân tiện đưa ra lời mời các giáo viên đã giúp cậu lúc cấp 2 ăn một bữa cơm tỏ chút lòng biết ơn.
Cứ như vậy, cậu quyết định vẫn là về Thượng Hải một chuyến.
Về phần “nhà” trước đây cũng không cần trở về. Chờ mời các giáo viên cơm
nước xong, biểu đạt lòng biết ơn của mình xong thì cậu có thể về Bắc
Kinh.
Chỉ còn hơn 20 ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, chút thời gian này tất nhiên không đủ tìm một công việc thực tập.
Nhưng bởi vì thành tích đứng đầu cuộc thi Mô phỏng nên đã có mấy công ty lớn
tiếp xúc với cậu, gửi lời đề nghị cho cậu. Cậu có thể bắt đầu đến công
ty mình chọn trong sáu tháng sau mùa xuân hoàn thành thời gian thực tập.
Chung Dịch trả lời Trì Quân: [Có, tớ phải trở về làm ít chuyện.]
Sau đó, chính là… ưm, vừa lúc hủy bỏ khoản vay sinh viên. Đúng lúc cậu cần thiết làm rõ ràng nơi mình sinh ra ở Thượng Hải.
Chung Dịch biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo. Loại cảm giác có trật tự và có mục tiêu làm cho cậu rất an tâm.
Trì Quân: [Được, tớ xem chuyến bay một chút.]
Sau cuộc thi, hắn và Trương Tiếu Hầu cùng đến ở nhà cậu Tùng Trúc của mình. Lúc này hắn đang nằm ở trên giường, trong tay cầm máy đọc sách Kindle,
nhìn nó nhưng rất mất tập trung. Phần lớn tinh lực vẫn đặt lên cuộc trò
chuyện với Chung Dịch.
Không biết làm sao kế hoạch không theo kịp những thay đổi.
– — —
Bên Chung Dịch, cô Ngụy gửi tin nhắn nói: [Cô đã hỏi mấy người cô Bàng. Cô
Phạm, cô Thân và cô Liêm đã đồng ý. Nhưng cô Bàng đã đặt vé về nhà ăn
tết, ngày mai sẽ đi. Nếu em còn ở Bắc Kinh không tiện trở về cũng không
nên miễn cưỡng.]
Cô Ngụy: [Các thầy cô nhìn thấy em bây giờ ưu tú và tự tin như vậy cũng an tâm.]
Đây là lời nói thật. Cô Ngụy vĩnh viễn đều nhớ rõ lúc trước mình nhìn thấy
cậu bé kia, trên tay mang theo vết bầm, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó viết bài
tập.
Cô dạy học nhiều năm, bây giờ hai bên tóc mai đã có sợi bạc. Trong mấy chục năm gặp qua rất nhiều học sinh đủ loại kiểu dáng. Nhưng
Chung Dịch là một người lưu lại ấn tượng sâu nhất cho cô.
Đương
nhiên, chủ yếu là bởi vì Chung Văn Đống táng tận lương tâm*, đánh chửi
độc ác với Chung Dịch. Ngoài ra cảnh sát không thể làm gì, điều này để
lại dấu vết khắc sâu trong lòng cô Ngụy.
(*Táng tận lương tâm: có nghĩa là mất hết lương tâm.)
Chung Dịch nhanh chóng trả lời: [Không có miễn cưỡng. Đúng lúc em đặt vé đêm
nay trở về. Như vậy sau khi em đặt tiệm cơm xong gửi địa chỉ cho cô
nha!]
Sau đó mở ra khung chat với Trì Quân: [Ngại quá, tớ phải
trở về sớm, đêm nay sẽ đi. Đúng rồi, cậu có thể đề cử một số tiệm cơm
gần đây không? Tớ muốn mời giáo viên trước đây ăn một bữa cơm.]
Sau khi gửi xong sau, lại gửi định vị trường cấp 2 của mình qua.
Trì Quân gửi lại cho cậu một chuỗi dấu ba chấm, sau đó nói: [Tớ xem một chút.]
Cũng không cần hắn thật sự xem. Trên thực tế, Trì Quân gọi điện thoại cho
thư ký sinh hoạt của mẹ Tùng Lan. Sau khi nói rõ ràng yêu cầu không tới
10 phút bên kia đã gửi cho hắn một đống danh sách tiệm cơm, còn đề cử
thêm món ăn đặc sắc.
Trì Quân còn gửi y nguyên cho Chung Dịch.
Chung Dịch nhắn tin nói cám ơn hắn. Sau đó vội vàng nhét hai bộ quần áo thay đổi vào trong ba lô chạy đến sân bay.
Bắc Kinh và Thượng Hải theo thứ tự là chính trị và trung tâm kinh tế. Mỗi
ngày đều có vô số chuyến bay, không lo lắng không có vé.
Chung
Dịch không thèm để ý giá cả, quả nhiên rất nhanh mua xong vé máy bay.
Cậu thở dài một hơi, dựa vào ghế sau xe taxi nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe qua lại không dứt.
– — —
Cũng trong khoảng
thời gian đó, điện thoại cố định trong phòng bên cạnh Trì Quân vang lên, là quản lý gia đình gọi điện thoại cho hắn nói cơm tối sắp dọn ra, có
thể xuống ăn chút món khai vị trước.
Trì Quân trả lời. Chờ cúp
điện thoại hắn nằm ở trên giường, vươn mình lăn qua lăn lại. Cơ thể căng ra, áo trên bị kéo lên lộ ra một phần vòng em thon chắc khỏe mạnh trắng nõn.
Hắn lầm bầm: “Mời giáo viên ăn cơm sao…”
– — —
Trời đã tối đen. Chung Dịch bước lên một ngọn đèn đường đi vào khu vực chờ
đợi chuyến bay. Một đường đổi vé, kiểm tra an ninh quả thực là tốc độ
sống chết.
Lúc cuối cùng cũng ngồi trên chỗ ngồi thì cậu thật sự thở phào một hơi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ ngủ một lát cậu đã tỉnh lại, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lúc vừa mở
mắt ra chỉ thấy màn đêm và sao trời ngoài cửa sổ. Máy bay đang xuyên qua tầng mây, ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trên sườn má
Chung Dịch.
– — —
Mà ở nhà họ Tùng, Trì Quân đang ngồi ở
trên bàn ăn, em họ Tùng Nhạc hiếm thấy được mấy ngày trong kỳ nghỉ. Lúc
này đang tràn đầy phấn khởi xúm lại với Trương Tiếu Hầu cùng nhau chơi
game. Cậu Tùng Trúc mở cuộc họp ở bên ngoài, mợ Thích Tiểu Mạn dịu dàng
chào hỏi cháu trai và Trương Tiếu Hầu: “Ăn trước đi.”
Trì Quân
nói cám ơn. Tùng Nhạc cũng tạm thời thả máy chơi game xuống. Sau một lát lại hỏi Trì Quân và Trương Tiếu Hầu: “Anh, anh Tiếu Hầu, trường đại học của hai anh có thú vị không?”
Thích Tiểu Mạn cảm thấy đau đầu: “Tiểu Quân, cháu thật sự phải giúp mợ quản lý nó. Từ sáng đến tối chỉ muốn chơi.”
Trì Quân mỉm cười nói: “Thành tích của Nhạc Nhạc không phải rất tốt à. Chơi à, trong trường đại học cũng có rất nhiều cách chơi. Ví dụ như trước đó cháu tham gia cuộc thi kia…”
Cách năm mới còn năm ngày.
Sau bữa cơm tối, Thích Tiểu Mạn hỏi Trì Quân: “Tiểu Quân, vé máy bay của
cháu và Tiếu Hầu đã đặt được chưa? Mấy ngày nay cậu của cháu rất bận, có thể phải đến buổi tối giao thừa mới có thể trở về Thượng Hải. Ông ấy
nói mợ và Nhạc Nhạc không cần chờ ông ấy, có thể đi chung với hai đứa.”
Trì Quân ngẩn ra, rất nhanh gật đầu: “Được, vậy cháu thuận tiện đặt vé giúp mợ và Nhạc Nhạc nha!”
Thích Tiểu Mạn nói: “Cũng được, lát nữa mợ gửi thông tin cá nhân cho cháu.”
* * *
Truyền thống nhà họ Trì ngày giao thừa nhất định phải về nhà cũ hầu hạ dưới gối ông Trì.
Về phần Trì Quân, hắn và bà Tùng Lan trước kia sáng sớm đến nhà ông ngoại trước. Khi đến chiều mới đến nhà họ Trì.
Tùng Lan và chồng là Trì Bắc Dương đã bất hòa với nhau trong nhiều năm. Lúc này ngồi trên xe với mặt mũi tràn đầy chán ghét.
Trì Quân ngồi ở một bên soạn tin nhắn chúc mừng năm mới. Soạn một tin này
lại trực tiếp kéo dài đến tiếng chuông gõ rạng sáng vang lên mới gửi đi
tin nhắn chúc phúc bản thân vừa lòng.
Cũng không phải lỗi của Trì Quân, chủ yếu là nhà họ Trì quá nhiều người và chuyện cũng nhiều. Trong năm tiếng từ dưới xe đến lúc gởi tin nhắn Trì Quân đã trải qua mấy đợt
sóng gió đối đầu bằng lời nói. Mặc dù đã quen nhưng mà lòng cũng mệt.
Sau khi tin nhắn gửi ra chính là một loạt trả lời bùng nổ. Trì Quân tùy ý liếc nhìn một tin trên cùng đến từ Chung Dịch.
Chung Dịch: [Cảm ơn. Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ.]
Trì Quân không tự chủ mỉm cười trả lời cậu: [Đang làm gì vậy?]
Chung Dịch: “…”
Ngón tay cậu dừng một chút. Nói như thế nào đây. Cậu cũng không ngờ rằng càng gần đến năm mới vé càng không dễ mua.
Vì thế lúc này cậu còn ở lại khách sạn bên Thượng Hải. Vốn dĩ kêu cơm hộp cho mình, nhưng cơm hộp chậm chạp chưa tới.
Chung Dịch thở dài cầm điện thoại ra ngoài. Chậm rãi đi theo dòng người về
phía trước. Cậu chụp một bức ảnh cho Trì Quân, phía trên là ngọc trai
phương Đông và pháo hoa nở dưới bầu trời đêm.
Chung Dịch: [Trên Bến Thượng Hải. Cậu có đến không?]