Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 17: Uy hiếp


Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 17: Uy hiếp

Editor: demcodon

Ba thành viên khác trong đội của Lương Tiếu theo thứ tự là cô gái An Như và hai chàng trai khác.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô nhìn ban tổ chức quyết định để cho đội
mình rút khỏi cuộc thi nhất thời sợ hãi và mê man, không dám đối mặt với đồng đội của mình.

Lý Trị Xương và cô đến đồn cảnh sát, mấy thí
sinh còn lại ban đầu cũng muốn đến lại bị bọn họ khuyên trở về. Vốn dĩ
là tạm thời nói theo lời thoại, nhưng lúc này Lương Tiếu lại vô cũng may mắn vì không có nhiều người đi theo.

Cô nhớ lại vừa rồi ánh mắt
hơi bực bội của nữ cảnh sát nhìn mình thì nhịn không nhịn nghĩ: Làm sao
mà mọi chuyện lại phát triển đến như bây giờ?

Ban đầu Lý Trị Xương nói sẽ quay lại trường học với cô. Lương Tiếu từ chối gã nói: “Em muốn đi một mình.”

Lý Trị Xương như là còn muốn nói điều gì, nhưng Lương Tiếu kiên quyết rời đi.

Cô không có đích đến, chỉ là lang thang không có mục đích đi trên đường
phố. Sau khi tắt mạng trên điện thoại cũng không nhận được tin nhắn thí
sinh trong hội, cũng không biết Lý Trị Xương lại bắt đầu dẫn dắt đề tài ở trong đó. Cô chỉ là bước đi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện ngày
hôm nay thời tiết Bắc Kinh sáng sủa hiếm thấy. Dù sao là mùa đông, cho
dù ánh mặt trời phủ kín đường phố vẫn có từng cơn gió lạnh như cũ thổi
lên người cô.

Nhưng mặt trời vừa lặn, mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp trên ngọn tóc cô.

Lương Tiếu bừng tỉnh cảm thấy: “Nếu như không có hợp tác với Lý Trị Xương,
không có gia nhập liên minh với hắn thì đội chúng ta thật sự một chút
phần thắng cũng không có sao?”

Không phải. Tất cả đội có thể đi
đến cuộc thi ưu tú cũng đã là người xuất sắc. Bọn họ là người trẻ tuổi

thật sự ưu tú tìm đường ra khỏi trong thiên quân vạn mã vây giết. Trong
đó tất nhiên có yếu tố may mắn. Nhưng may mắn cũng không thể quyết định
tất cả. Lương Tiếu nhớ tới trong vòng thi sơ tuyển, mình và các đồng đội đã mở cuộc hợp cả ngày lẫn đêm. Vì thị trường chứng khoán tăng giảm mà
vui mừng hoặc buồn bã. Vì tỷ lệ lợi nhuận ngày càng cao mà hoan hô. Bọn
họ từng có rất đơn thuần, mọi lúc đều cố gắng hướng tới mục tiêu. Nhưng
sau khi đến cuộc thi ưu tú tất cả đều thay đổi. Là bắt đầu từ khi nào?

Lương Tiếu rất dễ dàng nghĩ đến, là bởi vì Lý Trị Xương. Gã trước tiên tung
ra một con mồi, phác thảo ra một bản kế hoạch tuyệt đẹp. Mà những thí
sinh khác từng người đi vào trong đó, không phát hiện được,mình đã đi
vào lạc lối.

Mới đầu chỉ nói về khái niệm “đôi bên cùng có lợi”.
Sau đó là các đội vị trí thấp cùng tiếp thu ý kiến quần chúng, chậm rãi
hướng phát triển kết quả theo cách Lý Trị Xương hy vọng. Vì kéo đội đứng thứ nhất và thứ hai xuống, tất cả bọn họ đều ký tên lên giấy nợ in ra.

Đến đây, tất cả mọi người rơi vào lồng chim không có cách nào chạy trốn,
chỉ có thể đi về phía mục tiêu lúc trước. Nhưng lúc này Lương Tiếu sợ
hãi phát hiện, mình đã rất lâu, rất lâu, không có để ý tỷ lệ lợi nhuận
của đội.

* * *

Lúc thí sinh thảo luận trong hội khí thế ngất trời thì Trì Quân đã đăng vài tin nhắn dài.

Vì thế các thí sinh nhìn thấy biểu tượng icon tin nhắn mới sáng lên trong hội thảo luận chính thức.

[Trì Quân khoa Tài chính Đại học Bắc Kinh: Xin chào mọi người, tôi là thành
viên của đội 293, cũng là đồng đội của Trương Tiếu Hầu. Tôi biết tâm
tình của mọi người bây giờ đang kích động. Nói cách khác, mọi người cũng sẽ không tin. Nhưng một người đồng đội khác của tôi là Chung Dịch trước đó đã ghi âm lại lời bạn học Lương Tiếu nói. Sau đó sẽ tải lên trong
hội (đã trao đổi với giáo viên bên ban tổ chức và được giáo viên bên ban tổ chức chấp thuận). Trong đó có một câu, mọi người có nghi vấn gì có
thể tự mình nghe trong bản ghi âm. Chính là bạn học Lương Tiếu đã nói
rằng Trương Tiếu Hầu rất “ghen tỵ” với mấy đôi giày của tôi. Tôi muốn

nói là, mỗi người đều có cách sống của bản thân. Lời nói này rất rỗng
tuếch khi trực tiếp kết luận như vậy. Lúc bạn học Lương Tiếu soạn lời
thoại này chỉ sợ không có nghĩ tới chuyện trông mặt mà bắt hình dong là
một việc rất sai lầm.]

[Trì Quân khoa Tài chính Đại học Bắc Kinh: Dựa vào thói quen sinh hoạt ngày thường của hai người chúng tôi để phán đoán cảnh chênh lệch nhà của chúng tôi. Thậm chí cho ra kết luận
“Trương Tiếu Hầu nhất định đố kỵ Trì Quân” này quá buồn cười.]

Để cho Trì Quân nói những lời này chủ yếu vẫn là bởi vì Lý Trị Xương trút xuống quá nhiều ác ý với Trì Quân.

Hắn rất đơn giản nói một câu: [Tiếu Hầu mặc Uniqlo và H&M chỉ là bởi vì không muốn thu hút ánh mắt của mọi người, không phải là bởi vì “mua
không nổi Air Jondan”. Cảm ơn.]

[Trì Quân khoa Tài chính Đại học
Bắc Kinh: Mọi người không tin kết luận của cảnh sát, chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy. Nhưng mọi người có thể nhớ lại bản thân đã mang theo tâm tình gì đến tham gia cuộc thi này hay không?]

Các thí sinh trong hội im lặng một lát.

– — —

Cũng lúc đó, Lương Tiếu ngồi ở trên ghế dài quảng trường. Cô bỏ ra 10 đồng
mua một gói đồ ăn cho bồ câu rải trước mặt. Con bồ câu bụ bẫm vỗ cánh
đậu trước người cô.

Lý Trị Xương ngồi ở trong túc xá cau mày, xiết chặt nắm đấm nhìn tin tức hiện ra trên màn hình điện thoại.

Trong ký túc xá của đội 293, Trương Tiếu Hầu vẫn lúng túng, rầm rì ngồi ở bên cạnh bàn. Y thật sự bị một con đại bàng mổ vào mắt ở một nơi như vậy.

Trì Quân đăng tải bản ghi âm xong đặt di động ở một bên, tiếp tục đăng nhập vào phiên bản Wechat TIM và bàn giao công việc cho những người của chi
nhánh Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh. Vốn dĩ buổi sáng nên làm những việc này,
nhưng bị Lương Tiếu dựng chuyện nên lượng công việc cả ngày đều bị đọng
lại đến bây giờ.


Chung Dịch ngồi ở một bên nhìn cảnh này nghĩ: Đây chính là kết quả.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng trước lúc Lương Tiếu rời khỏi tố cáo với bên ban
tổ chức tất cả thí sinh liên minh với Lý Trị Xương, lôi kéo một số thành viên của đội xếp hạng cao. Thậm chí dùng tiền để đảm bảo rằng đội của
bọn họ đưa ra quyết định sai lầm.

Cô chọc vào tổ ong vò vẽ, cuối cùng cảm thấy tinh thần. Lúc gần đi cô nhắn một tin dài xin lỗi gửi cho Trương Tiếu Hầu.

Trương Tiếu Hầu xem cười mỉa trả lời: [Tôi không có nghĩa vụ tha thứ cho cô,
cô Lương. Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, là cô tự tìm.]

Sau đó kéo đen cô.

Lương Tiếu đi rồi, cô báo cáo lại nhấc lên một cơn sóng to gió lớn.

Bên ban tổ chức đã hỏi các thí sinh, thông tin từ nhiều bên đã được thông
qua. Cuối cùng ngoại trừ chỉnh lý một phần danh sách liên minh Lý Trị
Xương gia nhập. Thật bất hạnh, 80% các đội đều nằm trong đó.

Tóc
tai ban tổ chức đều lo đến trắng. Vụ bê bối lớn như vậy phản ứng đầu
tiên của bọn họ là đè xuống, không thể lan truyền ra bên ngoài. Vì thế
có người hẹn đội 293 thảo luận, hy vọng bọn họ nhìn “chuyển biết tốt thì thôi”, cuộc thi còn muốn làm vòng tiếp theo.

Còn có người loáng thoáng đưa ra chỉ cần đội 293 chịu ngậm miệng thì giá cả dễ thương lượng.

Trì Quân: “Được, vậy tôi muốn thương lượng với nhà tài trợ của mấy người trước một chút.”

Bên ban tổ chức ngạc nhiên. Giáo viên quen thuộc nhất với các thí sinh thở
dài nói: “Làm lớn đối với mấy đứa cũng không có chỗ tốt.”

Trì Quân: “Tôi muốn chính là thi đấu công bằng.”

Trong ngày thường, đại biểu đội 293 lên tiếng xưa nay đều là Chung Dịch. Lúc
này Chung Dịch núp sau hậu trường, ngồi ở bên cạnh Trì Quân nhìn bạn tốt 18 tuổi của mình.

Đúng vậy, mặc dù đã qua tết Nguyên Đán, nhưng

sinh nhật Trì Quân phải đến mùa hè. Lúc này hắn xác thật vẫn là 18 tuổi. Là thiếu niên hăng hái theo đuổi công bằng.

Mà cái “công bằng”
này theo một ý nghĩa nào đó chính là vì Chung Dịch. Trước khi đến tham
gia cuộc thi này Trì Quân đã nói với Chung Dịch rất nghiêm túc: “Cậu
muốn thắng, vậy tớ… chúng tớ sẽ chiến thắng mà không cần nước.”

Bên ban tổ chức vốn dĩ hơi cảm thấy đội 293 quá không biết điều.

Trì Quân ngồi ở chỗ đó, giọng điệu thản nhiên, rõ ràng vẫn là gương mặt
giống như ngày thường. Nhưng tự nhiên xuất hiện ra vài phần khí thế
thuộc về người bề trên.

Hắn nói: “Đầu tiên, ngài lấy ra lợi ích
không đủ để thuyết phục tôi. Đồng hồ trên tay tôi chính là giá trị thị
trường của công ty ngài đã đăng ký. Ngài xác định muốn tiếp tục nói giá
tiền không?” Trước khi đến, đội 293 tốt xấu gì cũng đã thu thập một số
thông tin.

Trì Quân: “Thứ hai, tôi nói thẳng có hai lựa chọn. Một là thông báo nội bộ, tất cả những thí sinh bị Lý Trị Xương lôi kéo đều
rút khỏi cuộc thi, mấy đội còn lại đã đủ cho ngài trao giải thưởng. Nếu
muốn đưa đội ban đầu sau 30 lên và phát mấy tờ giấy khen, tôi cũng không có ý kiến, mấy người tự quyết định.”

“Hai.” Trì Quân khẽ cười:
“Tôi cảm thấy ý tưởng ban đầu của những thí sinh kia là làm lớn chuyện
cũng rất không tệ, có thể tham khảo một chút. Mấy người có thể suy xét
đè tin tức xuống. Nhưng chung quy phải suy xét một chút vấn đề chi phí
tổn thất, có đúng hay không?”

Bên ban tổ chức hít sâu một hơi. Một đám người nhìn nhau, không thể không thừa nhận mình bị uy hiếp.

– — — —

Tác giả có vài điều muốn nói:

Trì Quân: (nghiêm túc) Đừng sợ! Tớ bảo vệ cậu! Đừng để họ dùng quyền lực bắt nạt!

Chung Dịch: À… chà, (rút lui) để bảo vệ tớ à ^ _ ^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.