Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 15: Săn bắn
Editor: demcodon
Cô gái báo cáo Trương Tiếu Hầu cũng có chữ
“Tiếu” trong tên của mình, tên đầy đủ là Lương Tiếu. Người cũng như tên, gương mặt của cô rất ngọt. Tính cách hoạt bát rộng rãi, lúc cười lên
trên gương mặt hội hiện ra hai lúm đồng tiền.
Lúc này, lúm đồng
tiền không hiện lên, hai vành mắt lại đỏ. Cô rất kiên quyết nói: “Ban
đầu em không dự định nói ra. Nhưng tối hôm qua nghĩ đến rất nhiều
chuyện, tâm trạng đặc biệt tồi tệ. Em dự định đi tản bộ một chút, sau đó gặp Lý đội. Lý đội cổ vũ em, nói em không nên che giấu những việc này.”
Mấy ngày nay, trong một đám thí sinh tạo thành liên minh nhỏ. Lý Trị Xương quả thật là một anh trai và gia trưởng.
Lương Tiếu nói bảy phần thật, ba phần giả, dưới cơ sở vốn có sự thực thêm mắm dặm muối. Cô nói: “Mọi người đều biết, mấy ngày vừa mới bắt đầu cuộc
thi, có một lần thành tích đội bọn em bị tính sai. Chính bọn em cũng
không phát hiện, là Trương Tiếu Hầu giúp bọn em vạch ra và chỉnh sửa dữ
liệu. Hơn nữa ngay từ đầu, cậu ấy còn tặng bánh bướm đến ký túc xá của
bọn em. Lúc đó em cảm thấy “wow, người này thật tốt, có thể kết bạn”.
Cho nên sau đó còn đặc biệt học theo cậu ấy mua chút đặc sản từ quê nhà
chia cho mọi người.”
Việc này tất cả mọi người đều nhớ tới.
An Như, cô gái đi chung với Lương Tiếu đến đưa đặc sản cho đội 293 nhíu
mày nhìn về phía Trương Tiếu Hầu, trong mắt mang theo chỉ trích và không tưởng tượng nổi.
Lương Tiếu: “Ban đầu, em và Trương Tiếu Hầu
chính là quan hệ có thể nói chuyện được với nhau. Sau khi tặng đặc sản,
chúng em dường như thân hơn. Nhưng…” Cô chuyển đề tài, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Em lịch sự với cậu ấy và sẽ trả lời khi cậu ấy đến gần
nói chuyện phiếm, là ôm suy nghĩ “người có thể tiến vào cuộc thi ưu tú
đều rất giỏi, mọi người có thể trở thành bạn bè là không thể tốt hơn”,
không phải là vì thứ khác! Ngày đó cậu ấy đầu tiên là nắm tay em, cả
người em rất khó chịu nhưng vẫn không nói gì. Sau đó cậu ấy còn mạnh mẽ
hơn, ôm em, còn… còn hôn em.”
Trong mắt cô nổi lên một chút
nước, như là đau buồn đến cực điểm. Lương Tiếu: “Em nói không muốn!
“Không” chính là “không”, không phải muốn mà còn giả vờ.”
Sau khi cô báo cáo với ban tổ chức, bên ban tổ chức tìm đến đội 293, cộng thêm
một số thí sinh bình thường thân với Lương Tiếu đến. Tổng cộng hơn mười
người cùng nhau tìm đến phòng họp để làm “buổi thu tập ý kiến” nhỏ.
Vào giờ phút này, ba thành viên của đội 293 đứng canh nhau, còn những thí
sinh khác đứng bên cạnh Lương Tiếu, đồng thời dùng ánh mắt chán ghét
nhìn Trương Tiếu Hầu.
Trong đó có không ít người ngày hôm qua còn nói với Trương Tiếu Hầu “Chờ kết thúc cuộc thi, nếu như có thời gian
không bằng cùng đi chơi ở Bắc Kinh”.
“Khụ!” Giáo viên bên ban tổ chức thấy Lương Tiếu nói xong mở miệng: “Trương Tiếu Hầu, em có gì muốn nói không?”
“Thời gian, địa điểm, nhân chứng.” Trương Tiếu Hầu nói: “Nếu không phiền, tôi muốn mời bạn học Lương nói rõ ràng hơn một chút. Tôi là vào giờ nào,
địa điểm nào quấy rối cô.”
Giáo viên bên ban tổ chức nhíu mày: “Em đây là muốn phủ nhận?”
Trương Tiếu Hầu nói: “Thưa thầy, nếu như bây giờ em đi tìm lãnh đạo của thầy
nói thầy thoạt nhìn rất đứng đắn, kỳ thật là người đồng tính.” Y cười
nhạo một tiếng: “Còn quấy rối tình dục học sinh. Thầy sẽ có cảm giác
gì?”
Lý Trị Xương đứng bên cạnh Lương Tiếu đúng lúc nói chen vào: “Đủ rồi! Trương Tiếu Hầu, cậu đừng gắp lửa bỏ tay người.”
Trương Tiếu Hầu mỉm cười nói: “Đội bảy người đã đứng thứ ba, đúng không?”
Giáo viên bên ban tổ chức nhìn Trương Tiếu Hầu, lại nhìn Lý Trị Xương một
cái. Giọng điệu ông dịu lại, chậm rãi nói: “Là như thế này, chúng ta xác thực không thể bởi vì những lời một phía của bạn học Lương Tiếu nói mà
kết luận.”
Những thí sinh phía sau Lương Tiếu nhìn giáo viên bên
ban tổ chức với sự tức giận sục sôi, có người bật thốt lên: “Thầy à, ý
của thầy là trường học hiện đang mở camera giám sát không? Nếu như không có, vậy thầy không tin Lương Tiếu đã muốn tin “lời nói một phía” của
Trương Tiếu Hầu à?”
Giáo viên bên ban tổ chức nói: “Mọi việc cũng phải nói bằng chứng.”
“Bằng chứng?” Thí sinh trẻ tuổi khinh thường mỉm cười: “Dựa vào cái nhìn của
em, tốt hơn hết là gọi cảnh sát ngay bây giờ và nói chuyện bằng chứng
với cảnh sát.”
Lý Trị Xương và Lương Tiếu cứng ngắc nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Chung Dịch ngược lại mở miệng nói: “Tiếu Hầu, cậu thấy thế nào, để cảnh sát đến điều tra?”
“Điều tra chứ!” Trương Tiếu Hầu nói: “Bạn học Lương, nếu cô không thấy phiền, cô có thể nói cho tôi biết về quá trình tôi quấy rối cô một lần trước
khi cảnh sát đến không?”
Có lẽ là thái độ của Trương Tiếu Hầu quá “kiêu ngạo”, đến một bước này ngược lại rất nhiều thí sinh nhìn ra y
căn bản không có sợ hãi.
Tuy nhiên dưới kiên trì và bền tẩy não
của Lý Trị Xương, các thí sinh đều nảy ra một suy nghĩ khác: Trì Quân
rất giàu. Trương Tiếu Hầu là người hầu của Trì Quân. Y cảm thấy Trì Quân sẽ che chở y.
… Bảo vệ người hầu, cặn bã!
Lương Tiếu
bối rối một lát, hoàn toàn không nghĩ đến có một đồng đội như vậy lại
đứng về phía mình. Nhưng cô cũng không phải quá lo lắng. Lời nói dối
trước đó cô và Lý Trị Xương đã biên soạn xong.
Lương Tiếu: “Ngay
từ đầu đã cảm thấy không đúng, tối hôm đó ở karaoke. Lúc đó em và Trương Tiếu Hầu đang ca hát, cậu ấy vô tình hay cố ý sờ tay em. Em cảm thấy
rất kỳ quái, nhưng lại cảm thấy cậu ấy có thể là không cẩn thận cho nên
nhịn.”
Trương Tiếu Hầu: “Xin lỗi, tôi không có chuyện gì làm, sờ tay cô làm gì?”
Chung Dịch và Trì Quân hai bên trái phải đè lại vai Trương Tiếu Hầu.
Trì Quân nói: “Không có chuyện gì, mời bạn học Lương nói tiếp.”
Chung Dịch nhẹ nhàng đút tay vào túi ấn nút điện thoại.
Lương Tiếu: “… Tiếp sau đó, là buổi tối ngày thứ 17 của cuộc thi. Em có
thói quen chạy bộ buổi tối, ở trên sân luyện tập gặp phải Trương Tiếu
Hầu. Cậu ấy nói cậu ấy rất nhanh có thể lấy được 100.000. Sau đó rất đắc ý nói với em những kế hoạch của cậu ấy sau đó. Có một câu, em nhớ rất
rõ ràng…” Cô liếc mắt nhìn Trì Quân: “Cả ngày nhìn cậu ấy với một đôi
giày Air Jordan và mặc quần áo, nghèo còn khoe khoang. Tớ có tiền cũng
sẽ không chà đạp giống cậu ấy vậy.”
Trì Quân: “…”
Chung Dịch liếc mắt nhìn hắn, rất xác định bản thân từ trên nét mặt của Trì Quân nhìn rối rắm “đây là cười hay không cười”.
Lương Tiếu rất nhanh tiếp tục: “Sau đó, cậu ấy nói muốn tặng quà cho em. Em
từ chối, cậu ấy nói đừng khách sáo. Sau đó càng tiến lại gần, càng ngày
càng gần, ôm em, hôn em… ô.”
An Như đau lòng ôm lấy Lương Tiếu, dữ tợn trừng mắt nhìn Trương Tiếu Hầu một cái.
Ánh mắt Trương Tiếu Hầu phức tạp, nhìn một đám người đứng trước mặt. Y thở
dài nói: “Được rồi, mấy người không gọi cảnh sát, tôi gọi.”
Lương Tiếu khẽ cắn răng.
Lý Trị Xương đỡ lấy cô, an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì,
chúng ta đã thương lượng qua, đúng không? Nói ra thì kết thúc.”
Những thí sinh khác nghe xong chỉ cảm thấy Lý Trị Xương nói đến “thương lượng” là gã khuyên bảo Lương Tiếu.
* * *
Sau mấy tiếng.
Chung Dịch tỏ ra lịch sự hỏi cảnh sát phụ trách bản án: “Xin hỏi, câu đầu
tiên cô Lương nói có phải là “ngay từ đầu đã cảm thấy không đúng, tối
hôm đó ở karaoke” hay không?”
Cảnh sát ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên đứng lên.
Âm thần tiết lộ ghi chép của người bị hại là tôi danh có thể lớn cũng có thể nhỏ, vấn đề ở chỗ là ai lộ ra?
Chung Dịch lễ phép cười một cái nói: “Thật ngại, đây là câu đầu tiên cô Lương nói trước mặt giáo viên. Tôi chỉ tùy tiện hỏi, ngài xem còn có vấn đề
gì không?”