Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 14: Lý Trị Xương


Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 14: Lý Trị Xương

Editor: demcodon

Chung Dịch hiểu rất rõ trên thế giới có một
loại người rất muốn kiểm soát tình hình và dụ dỗ lòng người. Bọn họ
thích cảm giác đi lên dây thép và rìa vách núi, cũng đắm chìm trong cảm
giác niềm vui nhìn xuống chúng sinh.

Trong số những người như
vậy, sẽ luôn có một phần trong số họ sẽ thuận lợi đánh cược thắng trở
thành người chiến thắng cuộc sống trần gian. Đến lúc này, bọn họ càng
trưởng thành hơn và hiểu bản thân hơn. Thủ đoạn đùa giỡn lòng người trở
nên không thể chấp nhận được. Thậm chí không cần phải dùng “khống chế”
người khác để chứng minh bản thân.

Nhưng có một số người thất bại. Vì vậy lưng đeo khoản nợ lớn, cứ như vậy nhảy lầu, chỗ nào cũng có.

Ở một mức độ nào đó, đây chính là Chung Dịch nói lúc trước. Trì Quân có nhưng vẫn chưa đủ “tinh thần dân cờ bạc”.

Chung Dịch nghĩ: đời trước không có đội 293 này, Lý Trị Xương đã thật sụ thành công và đi đến cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên sau nửa năm kể từ khi sống lại Chung Dịch cảm nhận được rõ ràng bởi vì sự tồn tại của mình có chuyện gì đó đã trở nên khác
biệt.

Hiệu ứng cánh bướm.

Sau khi Chung Dịch suy nghĩ tỉ
mỉ quyết định tham gia vào Mô phỏng. Cậu không biết mình quyết định dự
thi, một đường đi tới kết quả cuối cùng sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến
tương lai. Ít nhất ở hiện tại, cậu biết rất rõ: Tôi muốn thắng, tôi sẽ
thắng.

Cậu nghĩ: Tôi là một doanh nhân thận trọng và tuân thủ pháp luật.


– — —

Sau khi Trương Tiếu Hầu chạm vào mấy cây đinh mềm. Lý Trị Xương rốt cuộc ý
thức được trong kế hoạch hoàn hảo của mình có khả năng xuất hiện một lỗ
hổng.

Gã rất vui sướng nhận ra: “Trong đội bọn họ có một người khác.”

Tính toán đâu ra đấy, Lý Trị Xương cũng chỉ gặp qua Trì Quân ba lần. Đó
chính là lễ khai mạc ngày đầu tiên đến đây, liên hoan mấy ngày trước, và lần gặp mặt ngẫu nhiên vào buổi chiều.

Nhưng Lý Trị Xương có ấn tượng với Trì Quân rất sâu.

Nói chính xác, đôi giày của Trì Quân trông bình thường không có gì lạ.
Nhưng Lý Trị Xương đã bỏ vào giỏ hàng rất lâu, đến nay đã không quyết
định mua chúng.

Hắn thoạt nhìn quá thong dong và bình tĩnh. Trong cuộc thi đấu ưu tú, Lý Trị Xương đã gặp được rất nhiều thí sinh có vẻ
bình tĩnh nhưng đầy lo lắng. Nhưng Trì Quân thì khác.

Hắn chính là đến chơi, hoàn toàn không để 100.000 tiền thưởng ở trong mắt.

Lý Trị Xương không nhịn được nghĩ: Đội có một người như vậy, hai đồng đội của hắn thật sự không có lời trách sao?

Gã cảm thấy được mình đã phát hiện ra vấn đề trọng điểm. Hết cách rồi, mấy ngày nay trong nhóm “đồng minh” mỗi ngày đều ném bom gã, người đầu tiên hỏi gã vẫn là đội 293, bọn họ phải làm sao. Phải biết rằng, bọn họ
chính là đã viết giấy nợ 300 cho một trong hai người “kẻ phản bội” kia.

Con số không nhiều, trong phạm vi phòng thủ tâm lý của tất cả mọi người
“tổn thất cũng không có gì”. Nhưng tổng số nợ của tất cả mọi người, hơn
nữa Lý Trị Xương bởi vì biểu hiện sự lãnh đạo đặc biệt viết thêm số cho

hai tờ giấy nợ kia, có tới 80.000 đồng.

Lý Trị Xương thật sự hơi
sốt ruột. Gã rất nhanh nghĩ ra hai phương án tốt. Thứ nhất, cố gắng chia rẽ mối quan hệ của Trì Quân và hai người còn lại, khơi mào sự không cam lòng của bọn họ, nhen nhóm ngọn lửa tức giận của bọn họ.

Thứ hai, nếu như phương án thứ nhất không có hiệu quả thì rút củi dưới đáy nồi.

Nếu đội 293 không có khả năng ngã xuống từ vị trí đầu tiên, vậy thì dứt khoát đuổi bọn họ ra khỏi cuộc thi.

Dù như thế nào gã không thể thua.

Sau khi Lý Trị Xương quyết định, ba người trong đội 293 — nói cho đúng là
hai người, Trương Tiếu Hầu và Chung Dịch rất nhanh cảm nhận được sự khác biệt.

Ví dụ như: mỗi ngày đi ăn lúc sáng trưa chiều đều có người cứ nói mãi bên cạnh bọn họ, nói một đội nào đó hình như có một số mâu
thuẫn, là có người cố chấp không nghe ý kiến của các đồng đội.

“Nói nhà hắn có tiền, từ nhỏ hắn nhìn ba hắn xào chứng khoán lớn lên, rất có kinh nghiệm. Rõ ràng người ta đã phân tích rất rõ ràng những ưu và
nhược điểm cho hắn, nhưng chính là không nghe lọt tai.”

“A, bây giờ là lúc nào còn ầm ĩ nội chiến như thế?” Hắn nhíu lông mày nói: “Cũng quá thảm rồi.”

“Cho nên, không thấy xếp hạng của đội bọn họ vẫn luôn chợt cao chợt thấp,
chính là có lúc hắn bị thuyết phục, có lúc lại đặc biệt kiên trì ý kiến
của mình, không có cách nào.”

“Híc, tình huống như thế còn có thể làm sao, cũng không có thể tạm thời đổi đội.”

“Tự nhận xui xẻo.”


Hai người nhún nhún vai bưng mâm thức ăn đi.

Chung Dịch đứng tại chỗ suy tư.

Bên Trương Tiếu Hầu thế tấn công còn mãnh liệt hơn một chút. Ở bên ngoài,
nhân duyên của y rất tốt. Vì vậy trong “đội ầm ĩ mâu thuẫn trong truyền
thuyết” có người tìm đến y kể khổ, một dáng vẻ bị hại nặng nề. Lời trong lời ngoài đã dẫn dắt Trương Tiếu Hầu, làm cho y “nói ra bản thân không
cam lòng”.

Trương Tiếu Hầu nghe đối phương dụ dỗ từng bước nửa
tiếng đột nhiên hỏi: “Tớ vẫn luôn không lưu ý, chúng ta đến đây tham gia cuộc thi. Mặc dù phần lớn là học viện Kinh tế và Tài chính. Nhưng cũng
có người không phải chứ?”

“A?”

Trương Tiếu Hầu chớp mắt một cái: “Tôi là học khoa Vật liệu, còn cậu?”

“Khoa Tâm lý.”

Trương Tiếu Hầu thở dài, bỗng nhiên nhận ra. Y đã nói hôm nay tại sao khắp nơi đều kỳ quái. Tụ lại ở chỗ này là đang chờ y đây.

Y dở khóc dở cười quay về lải nhải với Trì Quân: “Nấm, cậu có biết không, bọn họ lại còn muốn cho tớ phát biểu tuyên ngôn hận người giàu nữa đó.
Tớ còn có thể hận mẹ tớ sao?”

Khóe miệng Trì Quân hơi giật một cái: “Ừm…” Loại thủ đoạn này hơi cứng và khó coi.

– — —

Kỳ thực Lý Trị Xương cũng không có cách nào. Cuộc thi cách ngày kết thúc ngày càng gần, gã chỉ có thể mở đầu đã bỏ thuốc mạnh.

Chờ nghe xong mấy đồng minh kể lại phản ứng của Chung Dịch và Trương Tiếu Hầu, gã lắc đầu nói: “Chiêu này xem ra không được.”

Các đồng minh lo lắng nhìn gã: “Vậy phải làm sao? Tiền thưởng…”

Lý Trị Xương động viên mọi người, biểu hiển đang bày mưu nghĩ nói: “Không sao, chúng ta còn có phương pháp thứ hai.”


Làm như thế nào mới có thể làm cho một đội rời khỏi cuộc thi chứ? Nếu như
cuộc thi là việc học thuật có thể nói bọn họ gian lận. Thậm chí có giáo
viên hợp tác với bọn họ, cho bọn họ biết đề.

Xấu chính là ở chỗ,
tất cả dữ liệu Mô phỏng đều dựa trên thị trường chứng khoán thật làm
tiêu chuẩn. Còn những thứ khác thật đáng tiếc, dưới sự theo dõi chặt chẽ của Trương Tiếu Hầu thông báo với ban tổ chức, một khi có sai lầm thì
vạch ra tình hình bên trong. Đây thật sự cũng là một việc cực kỳ công
khai trong suốt cuộc thi.

Nhưng Lý Trị Xương có những biện pháp khác. Gã tìm đến một cô gái trong nhóm liên minh cốt lõi nhất tỉ mỉ căn dặn một hồi.

Cô gái nghe xong thoáng do dự: “Như vậy có thích hợp không?”

Lý Trị Xương nói: “Ban đầu anh đã ra giá cho cậu ấy là 130.000. Nếu như việc này thành thì số tiền kia thuộc về em.”

Trong chớp mắt cô gái động lòng nên do dự: “Nhưng mà…” Bỗng nhiên mất 130.000 mọi người sẽ không phát hiện sao?

Lý Trị Xương nhẹ nhàng nói: “Làm tăng thành ngang rất dễ dàng.”

Cô gái: “Còn ai biết đến chuyện này?”

Lý Trị Xương: “Em và anh.”

Cô gái khẽ cắn răng gật đầu.

* * *

Cuộc thi “Mô phỏng nhà đầu tư” lần thứ ba, cuộc thi ưu tú, ngày thứ 19.

Có người đã báo cáo với ban tổ chức có một thành viên trong đội 293, dựa
vào sắp đứng đầu lại nới rộng khoảng cách với các đội khác. Vì vậy xem
tiền thưởng là vật trong túi mình.

Cũng coi đây là mồi nhử quấy rối tình dục con gái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.