Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 38: Trà hội 2
Trời sáng sớm không quánắng nóng, hậu hoa viên ấm áp, gió nhẹ thổi khiến không khí ngập mùi hoa thơmkhiến người ta có cảm giác cực kì thanh sảng.
Thái phu nhân nhìn mọingười cười nói:
– Hôm nay mời các vị phu nhân quá phủ thứ nhất là để tỷ muội chúng ta có dịp tụtập hàn huyên. Thứ hai cũng là để giới thiệu với mọi người tân phu nhân Hầu phủchúng ta….
Vừa nới vừa quay đầu quabên trái nhìn Tương Nhược Lan nói:
– Nhược Lan, mau chào hỏi các phu nhân.
Tương Nhược Lan đứng lênhơi hơi phúc thân với mọi người:
– Nhược Lan chào các vị phu nhân
Bất luận là lễ số hay tưthái đều rất đúng mực, thái phu nhân mỉm cười vẻ mặt rất hài lòng
Tất cả các quý phụ dù rấtkinh ngạc với sự thay đổi của Tương Nhược Lan nhưng vì nể mặt thái phu nhân nêncũng nói vài câu tán thưởng. Ngươi một câu, ta một câu cực kì náo nhiệt.
Nhưng trong số các phunhân này có một vị cực kì ghét Tương Nhược Lan, bà là phu nhân của Lưu thái yđứng đầu Thái y viện là mẫu thân của Lưu Tử Căng – La thị.
Con gái của La thị là LưuTử Đồng đã bị Tương Nhược Lan đẩy xuống nước, dù giữ được mạng nhưng lại sinhbệnh, đến nay chưa khỏi hẳn, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự. Tương Nhược Lan làcon gái duy nhất của Uy Vũ tướng quân, có thái hậu bảo vệ bây giờ còn là nhấtphẩm phu nhân. Bà chỉ là ngũ phẩm phu nhân nên đương nhiên không làm gì đượcnàng. Nhưng bây giờ thấy nàng là một bát phụ lại giả vờ giả vịt được mọi ngườitán thưởng lại nhớ đến con gái mình không thể xuất tịch trong bất kì buổi tiệcnào mà không thể ngừng được sự oán giận trong lòng.
Đang lúc mọi người đangca ngợi nhau vui vẻ đột nhiên một tiếng lạnh như băng vang lên:
– Hầu phu nhân hôm nay thật khiến người ta kinh ngạc, lão thân suýt thì tưởngnhận nhầm người.
Không khí đang náo nhiệtnhất thời an tĩnh lại. Mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, đó là vịphu nhân ánh mắt nghiêm lạnh, chính là phu nhân Lưu Viện sĩ – La thị.
Ân oán của Lưu Tử Đồng vàTương Nhược Lan mọi người đều biết, các phu nhân trong hoàng thành có ai làkhông biết! Các vị phu nhân không hẹn mà hai mắt đều sáng ngời, trong lòng nghĩsắp có kịch vui mà xem!
Thái phu nhân nghe câunày thì sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng thầm giận không biết là kẻ nào lạinói lời này. Đến khi thấy đó là La thị thì tức giận nhất thời tiêu tán, bà nhìnTương Nhược Lan bên cạnh, nhẹ thở dài, thần sắc có chút không vui.
Nhiều năm qua bệnh của bàđều được Lưu gia chiếu cố nên mỗi lần có dịp tụ hội thì La thị đều được mờiđến. Lần này mời khách cũng quên mất ân oán hai người….
Nhưng, trước kia TươngNhược Lan đắc tội nào chỉ một La thị? Phòng được lần này sao biết còn lần sau?Nhược Lan này dù có cố gắng thay đổi nhưng có thể mang lại chút thể diện choHầu phủ chăng?
Thái phu nhân hơi nhíumày.
Vu Thu Nguyệt nhìn vẻ mặtthái phu nhân mà hơi cười lạnh.
La thị vừa dứt lời, mộtphu nhân bên cạnh tiếp lời:
– Ý của Lưu phu nhân là gì vậy?
La thị nhìn Tương NhượcLan cười lạnh nói:
– Các vị thật sự không rõ ý của lão thân?
Các phu nhân đều cười,trên mặt thái phu nhân có chút bực tức, bưng chén trà trước mặt lên nhấp để chedấu tâm trạng của mình. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìnTương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nghe đượclời nói của La thị liền biết đây là khảo nghiệm lớn nhất, nếu không thể thànhcông bảo toàn được thể diện Hầu phủ, chỉ e từ này về sau thái phu nhân cũngkhông coi trọng mình nữa, những cố gắng trước kia đều là uổng phí.
Là từ giờ về sau trốntránh trong Hậu phủ để tránh những lời nhạo báng hay đường đường chính chính đểmọi người tiếp nhận mình. Đây là thái độ sống của một con người.
Tương Nhược Lan cũngkhông phải là người thích nổi tiếng nhưng nàng hi vọng được sự đón nhận của mọingười, hy vọng nhận được sự ấm áp chứ không phải là cô độc, tịch mịch, cho nênnàng phải có dũng khí để đối mặt tất cả.
– Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.
Tương Nhược Lan đột nhiênlên tiếng khiến mọi người đều chú ý.
Thái phu nhân hơi lo lắngnhìn nàng, Cận Yên Nhiên nhỏ giọng nhiếc Tương Nhược Lan:
– Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi an phận một chút, hôm nay ngươi làm Hầu phủ mấtthể diện còn chưa đủ?
Tương Nhược Lan quay mặtvề phía thái phu nhân nhỏ giọng nói:
– Xin mẫu thân tin tưởng Nhược Lan một lần.
Nói rồi cũng không chờthái phu nhân trả lời mà đứng dậy chậm rãi bước đến bên La thị.
Cận Yên Nhiên nóng nảythiếu chút nữa muốn chạy đến kéo Tương Nhược Lan về nhưng thái phu nhân ngăncản nàng, Cận Yên Nhiên la lên:
– Mẫu thân, người cứ để nàng làm loạn sao? Vạn nhất sự việc không thể thu thậpthì Hầu phủ ta sẽ thành trò cười chốn kinh thành.
Thái phu nhân nhìn bóngTương Nhược Lan, thản nhiên nói:
– Cũng không ngại tin tưởng nàng một lần
Khi nãy nhìn ánh mắt củanàng có một sự kiên định trong đó, ánh mắt đó khiến bà có chút cảm động, bởi vìbà tin Nhược Lan bây giờ làm tất cả là vì Thiệu Khang, nàng đã nguyện ý vìThiệu Khang mà thay đổi thì bà cũng phải cho nàng một cơ hội.
Tương Nhược Lan chậm rãiđi về phía Lưu phu nhân. Các phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng,trong mắt có chút chờ mong, hưng phấn. Họ đều thầm đoán Tương Nhược Lan muốnlàm gì. Nếu theo tính tình của nàng chắc không phải là việc tốt.
La thị nhìn Tương NhượcLan đến gần trong lòng có chút khẩn trương. Tương Nhược Lan hung ác nổi tiếng,vạn nhất ở chốn đông người này nàng khiến bà khó xử thì sau này mình cũng thànhtrò cười ọi người sao. Bà ngồi ngay ngắn lại, cả người như căng ra, tronglòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu nàng dám làm gì mình thì cho dù liều mạng giàcũng phải cáo trạng với Hoàng thượng lấy lại công đạo ình.
Tương Nhược Lan đi đếntrước mặt La thị, La thị gắt gao nhìn nàng, tinh thần đề phòng. Các quý phụ đềugắt gao nắm chặt khăn tay, hai mắt không chớp chút nào.
Trong lúc mọi người ngừngthở, lòng đầy chờ mong thì ngoại dự liệu của họ, Tương Nhược Lan lại cung kínhlễ La thị một lễ.
Tất cả mọi người đềukhông tin vào mắt mình, nàng…. nàng, lại hành lễ với La thị. La thị hạ nhụcnàng mà nàng lại hành lễ trả La thị.
Đây là chuyện gì?
Mọi người không được xemkịch hay không nhưng không thất vọng mà ngược lại lại càng hứng thú. Các nàngrất muốn biết bát phụ Tương Nhược Lan muốn làm cái gì.
– Ngươi…. ngươi làm cái gì vậy?
La thị cũng ngạc nhiênkhông kém. Bà thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị đánh nhưng không nghĩ tới đốiphương đột nhiên lại làm thế này khiến lòng bà rối loạn.
– Nhược Lan muốn xin lỗi phu nhân về chuyện của Lưu tiểu thư.
Tương Nhược Lan nhìn Lathị, thành khẩn nói:
– Trước kia Nhược Lan làm chuyện quá đáng với lệnh ái khiến phu nhân thương tâm.Nhược Lan biết sai rồi, phu nhân hôm nay đừng nỏi là chỉ nói vài ba câu chỉtrích cho dù có đánh chửi Nhược Lan thì Nhược Lan cũng không có bất kì oán giậngì.
– Ngươi…. Ngươi nói cái gì?
La thị trong mắt nhìnnàng, thực không dám tin vào tai mình.
Ngoài bà, các phu nhânkhác cũng nhìn nhau khó hiểu.
– Nhược Lan trước kia không hiểu chuyện, không hiểu quy củ, tính tình phóng túnglàm thương tổn Lưu tiểu thư, trong lòng Phu nhân đương nhiên là chán ghét NhượcLan. Hơn nữa ta biết không chỉ có phu nhân…
Tương Nhược Lan chậm rãixoay người nhìn về phu nhân bên cạnh, thành tâm thành ý nói:
– Nhược Lan biết nhiều người cũng không thích Nhược Lan.
Nàng bước sang bên vàibước, thi lễ với Vương phu nhân:
– Ta từng đến phủ Vương phu nhân. Vì thích hoa cúc của Vương phu nhân mà không đểý người có đồng ý hay không mà đã lấy đi, kết quả là hủy đi biết bao tâm huyếtcủa phu nhân. Nhược Lan rất hổ thẹn.
Vương phu nhân nhận lễcủa Tương Nhược Lan mà không biết nên làm gì.
Tương Nhược Lan lại đivài bước, hành lễ với một phu nhân khác:
– Lưu phu nhân, ta phá tan bộ ấm chén mà bà yêu thích nhất, thấy bà buồn chán lạicòn chê cười bà nhỏ mọn. Bây giờ, Nhược Lan thành tâm xin lỗi bà, hy vọng phunhân có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của Nhược Lan.
Lưu phu nhân cười khanhai tiếng:
– Cùng lắm chỉ là một bộ ấm chén… sao có thể để phu nhân hành đại lễ được.
Nhưng trong lòng bất tribất giác cũng buông xuống chuyện này.
Tương Nhược Lan lại đitới trước mặt một phu nhân khác, cung kính hành lễ:
– Nhược Lan bất chấp Viên phu nhân phản đối, đem công tử ra ngoài chơi khiến côngtử té bị thương nhất định đã khiến phu nhân rất thương tâm. Nhược Lan khôngbiết làm thế nào mới đền bù lại nước mắt của phu nhân.
Nói đến đây, giọng TươngNhược Lan hơi nghẹn ngào.
Viên phu nhân thở dài mộthơi:
– Thật ra tiểu nhi (con trai) cũng không có chuyện gì, khó mà được phu nhân vẫncanh cánh trong lòng.
Tương Nhược Lan cứ nhưvậy mà xin lỗi từng người, thái độ cung kính, giọng nói chân thành, khiêm tốnkhiến các phu nhân đều thay đổi cái nhìn. Ban đầu họ mang tâm trạng xem kịchvui, hả hê mà nay lại thành cảm giác thương tiếc và cảm động. Dù sao những phunhân này đều là người thiện lương, từ nhỏ học sách thánh hiền nên họ tin tưởngbiết sai có thể sửa là chuyện vô cùng tốt. Huống chi bọn họ và Tương Nhược Lancũng chẳng phải là đại cừu đại hận. Hôm nay Tương Nhược Lan là nhất phẩm phunhân có thể thành tâm thành ý xin lỗi mọi người, sao họ lại còn muốn so đo.
Bên kia, Cận Yên Nhiênnói nhỏ với thái phu nhân:
– Mẫu thân, nàng lại hành lễ xin lỗi với những người này, có phải làm mất thểdiện hầu phủ hay không?
Thái phu nhân vỗ vỗ taynàng, cười nói:
– Con à, thật tình xin lỗi người khác không phải là chuyện mất thể diện. Đại tẩucon có thể làm thế này phải có dũng khí rất lớn. Nếu đổi lại là con, liệu concó dám làm như thế chăng?
Cận Yên Nhiên nhìn bóngdáng Tương Nhược Lan đứng giữa sân, bĩu môi:
– Con không làm gì mà phải xin lỗi nhiều người như thế.
Nhưng nếu đổi lại làmình, mình có dũng cảm để làm chuyện đó không? Cận Yên Nhiên nhìn Tương NhượcLan hành lễ với từng người mà trong lòng mơ hồ dâng lên sự kính phục
Tương Nhược Lan gần nhưđã hành lễ xin lỗi với tất cả các phu nhân xong, nhìn mọi người lớn tiếng nói:
– Xin các vị tin tưởng thành ý của Nhược Lan, Nhược Lan giờ đã hối cải. Tuy khôngdám xin mọi người tha thứ nhưng hôm nay là mẫu thân tổ chức trà hội mời mọingười Nhược Lan không muốn chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tâm ý mà mẫu thânđã bỏ ra để chuẩn bị trà hội. Vẫn xin các phu nhân nhìn thành ý của Nhược Lanmà tạm thời bỏ qua thành kiến với Nhược Lan. Xin mọi người để ý hưởng thụ sựchuẩn bị của mẫu thân, hưởng thụ cảnh đẹp này, Nhược Lan xin cảm ơn mọi người.
Các phu nhân cười cười,còn có hai vị phu nhân tới bên Tương Nhược Lan, kéo tay nàng nói:
– Nhìn phu nhân nói những lời này. Chuyện quá khứ chúng ta sớm quên rồi, ngươikhông cần nhắc lại nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng rất bội phục thái phu nhân.
Vừa nói, vị phu nhân nàyquay đầu cười với thái phu nhân:
– Thái phu nhân, ta nhất định phải học hỏi người. Trong thời gian ngắn như vậy cóthể đem khối đá cứng mài thành mỹ ngọc thế này, thật khiến chúng ta rất bộiphục. Mọi người nói xem có đúng không!
Các vị phu nhân khác vộiphụ họa:
– Đúng thế! đúng thế! Thái phu nhân quả phải chỉ bảo chúng tôi nhiều mới được.
– Con gái tôi rất cứng đầu, nhất định phải mời thái phu nhân dạy dỗ rồi.
Thái phu nhân được mọingười nịnh bợ rất vui, cười nói:
– Nói như thế chẳng phải ta thành mụ mụ dạy quy củ rồi.
Mọi người đều cười nói,không khí vui vẻ.
Đang lúc này, đột nhiêncó tiếng nữ tử thét chói tai