Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 37: Trà hội 1
Phủ An Viễn hầu trước kiavốn là phủ Cửu vương gia. Trước đây Cửu vương gia phú quý nổi danh chốn kinhthành cho nên phủ đệ tự nhiên là hoa lệ, đường hoàng đặc biệt là hoa viên,trong đó đủ loại kì hoa dị thảo, giả sơn, tiểu kiều (cầu).. cái gì cần có đềucó, bố cục tinh xảo, cảnh sắc đẹp vô cùng. Lão Hầu gia năm đó phò tá tiên đếlập quốc có công lớn nên tiên đế đem tòa phủ đệ có thể sánh với ngự hoa viênnày ban cho lão Hầu gia. Vì vậy, hậu hoa viên của phủ An Viễn hầu nổi tiếngtrong hoàng thành. Hầu phủ mỗi lần có yến hội đều mở tiệc ở hậu hoa viên chiêuđãi khách.
Hôm nay, gió mát, trờitrong, khí trời nhẹ nhàng sảng khoái, trà hội cũng như bình thường mà tổ chức ởhậu hoa viên.
Trước của Hầu phủ khôngkhí nhộn nhịp, xe ngựa như nước, tất cả đều là những loại xe quý, các phu nhânquần là áo lụa, các nha hoàn vội vàng đỡ các phu nhân vào hậu hoa viên.
Có hai quý phụ nhân cùngxuống xe ngựa, nhìn thấy nhau vui vẻ cười nói.
Trong đó, một ngườikhoảng chừng 30 tuổi, mặc áo lụa xanh mang theo chuỗi châu liên (vòng) xanh,người tranh sức đầy châu ngọc trông có vẻ cau có cười với người kia tuổi nhỏhơn. Người có vẻ cau có, tức giận nói:
– Vương phu nhân, ngươi nói hôm nay có thể thấy Tương Nhược Lan hay không?
Vương phu nhân lấy khăntay che miệng cười, vẻ mặt trào phúng:
– Ta nếu là thái phu nhân thì sẽ đem người này ở trong nhà, khóa kĩ tránh để làmmình mất mặt trước mọi người! Lưu phu nhân, ngươi nói đúng hay không?
Lưu phu nhân đi một bênvừa cười vừa nhìn nha hoàn dẫn đường của Cận gia mà quay qua nháy mắt với Vươngphu nhân, ý bảo hai người nói chuyện bé một chút. Sau đó, vừa đến cạnh Vươngphu nhân thì lấy tay bịt miệng cười khẽ nói:
– Năm đó nhà ta mở hội du viên (ngắm vườn), lúc đầu Tương Nhược Lan kia đem bộ ấmchén khắc hoa mai ta yêu thích nhất đập vỡ chẳng những không xin lỗi mà còn nóinhững lời khó nghe khiến ta rất tức giận. Nếu không phải nể Thái hậu thì ta đãđuổi nàng ra ngoài. Bát phụ này hôm nay còn sắp đặt Hầu gia, gả vào Hầu phủ,sau này Hầu phủ chắc náo nhiệt vô cùng.
Vương phu nhân thấpgiọng, hả hê nói:
– Cần gì sau này, đảm bảo hôm nay sẽ có kịch hay à xem! Thái phu nhân vốntrọng sĩ diện, lần này ta rất muốn xem bà sẽ giải thích vì sao Tương Nhược Lankhông xuất tịch đây.
– Nếu lúc đó Tương Nhược Lan cầm roi xông ra thì thật là náo nhiệt!
– Chuyện này có khả năng lắm. Ta thật mong chờ nha.
– Lưu phu nhân, ngươi có phải là sợ thiên hạ không loạn sao?
– Chẳng có cách nào cả, cuộc sống quá nhàm chán, khó mà có được trò vui sao takhông thể không chờ mong chứ?
– Nói thế cũng đúng! Vương phu nhân cười.
Hai người đi theo nhahoàn đi qua dãy hàng lang dài liền nhìn thấy cửa lớn vào hậu hoa viên.
Đột nhiên Vương phu nhândừng chân. Chỉ vào bóng dáng yểu điệu phía trước, cả kinh:
– Kia… kia… Kia không phải là Tương Nhược Lan?
Lưu phu nhân nhìn theophía tay Vương phu nhân chỉ, trong giây lát cảm thấy thật kinh ngạc.
Nhìn thấy Tương Nhược Lancũng không có gì kì quái nhưng là nhìn thấy Tương Nhược Lan đoan trang lễ nghĩalà đúng là chuyện ngạc nhiên nhất trần đời.
Lưu, Vương hai người mởto mắt nhìn Tương Nhược Lan chậm rãi đi về phía nàng. Tương Nhược Lan rất nhanhđã thấy hai người và vẻ mặt kinh dị vô cùng của họ.
Tương Nhược Lan cườicười, vẻ mặt này nàng cũng chẳng lạ, hôm nay hầu như tất cả các phu nhân thấynàng đều lộ ra vẻ mặt này.
– Vương phu nhân, Lưu phu nhân mời vào bên trong ngồi, mẫu thân sẽ ra sớm thôi!
Tương Nhược Lan vừa nóivừa đứng thẳng lưng, tư thế này chúng tỏ thân phận của mình.
Vương, Lưu hai người lậptức hoàn hồn, trước mặt họ là Tương Nhược Lan người được đương kim Hoàng thượngtứ hôn là nhất phẩm phu nhân, bàn về lý thì hai nàng phải là hành lễ trước. Haingười hành lễ với Tương Nhược Lan, trong lòng âm thầm kinh ngạc không hiểu khinào thì Tương Nhược Lan đã rành những lễ tiết như thế này?
Tương Nhược Lan cũng hoànlễ cho hai người, động tác chẳng những không sai mà còn có sự ưu nhã, cao quícàng khiến hai người kì quái thêm kì quái.
Tương Nhược Lan làm nhưkhông để ý sự ngạc nhiên của hai nàng, chỉ sai nha hoàn dẫn hai người đến chỗngồi. Sau đó, xoay người chào những vị khách mới đến.
Bãi đất trống trong hoaviên đã xếp đặt những chiếc bàn, bàn chính giữa là của gia chủ. Bốn phía làvườn hoa diễm lệ, cách đó không xa là hồ nước trong suốt, bên hồ dương liễuthướt tha theo gió mà phất phơ, cảnh trí vô cùng đẹp. Trong cảnh trí này vừaphẩm trà vừa trò chuyện thì quả là chuyện cực kì cao nhã.
Vương Lưu được nha hoàndẫn đến chỗ ngồi nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tương Nhược Lan như muốn nhìnthấu nàng. Bên cạnh một vi phu nhân ngồi đó nhỏ giọng nói với hai người:
– Đây đúng là Tương Nhược Lan sao? Thay đổi thật quá quỉ dị.
Lưu phu nhân nghe thấy vịphu nhân kia nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tương Nhược Lan, giọng đầy nghihoặc, không dám tin nói:
– Đúng thế, còn chưa được bao lâu mà như thành người khác rồi.
Ngay cả cảm giác cũngthay đổi. Trước kia bất kể là lời nói, hành động hay thần thái khí chất củaTương Nhược Lan đều khiến người ta cảm thấy bá đạo, thô dã, ngoan lệ. Nhưng khinãy thấy Tương Nhược Lan ánh mắt của nàng lại trầm tĩnh như nước, ưu nhã, thongdong.
Một người sao có thế thayđổi nhiều như thế trong thời gian ngắn. Thật là không thể tin được.
Đây có lẽ là cảm giác củatất cả những quý phu nhân ngồi đây.
Trong lúc này, Vu ThuNguyệt đứng sau Tương Nhược Lan không xa. Nàng mặc dù xinh đẹp như hoa báchhợp, ôn nhu nhàn tĩnh, cử chỉ ưu nhã, dù hao hết tâm sức mà mỉm cười với mỗingười, nói chuyện với bọn họ mong lưu lại trong lòng các phu nhân này ấn tượng.Nhưng bất kể nàng có cố gắng thế nào thì sự chú ý của tất cả mọi người đều tậptrung vào Tương Nhược Lan khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không thểphát tác.
Vương thị đi đến bên VuThu Nguyệt nhìn bóng Tương Nhược Lan mà hận nói:
– Nhìn nàng đắc ý kìa, những người kia cũng thật là, làm cho nàng ta càng lên mặt
Vu Thu Nguyệt ngoài miệngchưa nói gì nhưng nhìn Tương Nhược Lan càng ngày ứng xử càng nhàn thục thì chỉcười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đắc ý cũng chẳng được lâu đâu.
Lúc này, thái phu nhân vàCận Yên Nhiên cùng một đám nha hoàn đi tới. Tương Nhược Lan thấy vội đến đỡ taytrái thái phu nhân, tay phải là Cận Yên Nhiên. Vu Thu Nguyệt chỉ có thể theosau cùng đám người hầu.
Các phu nhân nhìn thấythái phu nhân đều đứng dậy thỉnh an, thái phu nhân cười mời các ngồi xuống.
Thái phu nhân ngồi ở vịtrí chủ tọa, Cận Yên Nhiên và Tương Nhược Lan ngồi bên cạnh bà. Vu Thu Nguyệtngồi sau Tương Nhược Lan, vừa nhìn đã biết là thiếp.
Thái phu nhân ngồi xuốngđã mở miệng cười nói:
– Hôm nay rất cảm tạ mọi người nể mặt đến phủ cùng bà già này bớt buồn.
Các phu nhân khác đềukhách sáo nói đây là may mắn của các nàng, rất vui được đến Hầu phủ làm khách….
Màn chào hỏi qua đi, bắtđầu tiến vào chính đề.