Thiếu Gia Danh Môn

Chương 203: Tra hỏi


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 203: Tra hỏi


Tương Nhược Lan nghegiọng hắn thì vui vẻ, vội vén rèm đi ra ngoài. Ba ngày không gặp, nói không nhớhắn là giả. Nhưng vừa thấy hắn mở miệng đã hỏi đến hoa thì sự vui mừng tronglòng biến mất.
Nàng đứng ở cửa nhìn hắn.
Cận Thiệu Khang quay đầuthấy Tương Nhược Lan hai mắt sáng ngời, tươi cười, lúc này hắn đã đem chuyệnchậu hoa vứt lên chín tầng mây, bất chấp có người ngoài, hắn nắm tay nàng:

– NhượcLan, nàng quay lại khi nào?

Sự mừng rỡ rất rõ ràng
Nhìn thấy hắn tươi cười,Tương Nhược Lan mới mở miệng đáp:

– Cũngvừa quay lại

Nói xong, rút khỏi tayhắn, xoay người đi vào trong phòng.
Cận Thiệu Khang ngây ngốcđi theo vào.
Ánh Tuyết thấy hai ngườiđi vào thì vội vàng thúc dục bọn nha hoàn bưng chậu hoa ra trước cửa viện
Trong phòng, Cận ThiệuKhang đi vào thấy Tương Nhược Lan quay lưng về phía hắn. một thân trường bàohồng nhạt ôm lấy vóc người lả lướt, vòng eo bé nhỏ thắt chặt, hắn nóng lòngbước tới, ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng.
Hắn thở sâu vài lân, mùihương như lan xông vào mũi hắn, sự trống rỗng khi vài ngày không gặp nàng nayđã được lấp đầy trong nháy mắt này.

– NhượcLan, ta rất nhớ nàng. Hắn nhẹ nhàng nói rồi hôn lên tai nàng.

Nếu như ngày trước, TươngNhược Lan sẽ xoay người ôm cổ hắn, nhìn hắn mà cười, ánh mắt đen láy tràn đầytình ý. Một khắc này hắn cảm thấy, cho dù có đánh đổi tất cả chỉ để giữ lạikhoảnh khắc này hắn cũng nguyện ý.
Nhưng bây giờ, TươngNhược Lan cứng đờ người không nói lời nào
Cận Thiệu Khang buông tayra:

– Sao vậyNhược lan, sao lại không vui.

Hắn chậm rãi xoay nànglại.
Tương Nhược Lan ngước mắtlên nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc giờ như đang phủ một lớp sương mù.
Cận Thiệu Khang luốngcuống:

– NhượcLan, sao vậy, có phải trong cung bị ủy khuất không?

– Khôngphải? Tương Nhược Lan lắc đầu: – ta ở trong cung tốt lắm, bệnh của công chúacũng ổn định rồi.

Nàng rất muốn hỏi hắnnhưng nàng lại cố đè nén sự nghi ngờ trong lòng.
Nàng nhìn hắn hỏi:

– Hai hômnay… hai hôm nay, Thanh Đại khỏe hơn không?

Ánh mắt Cận Thiệu Khangrất tự nhiên:

– Ngàyhôm trước bị trúng gió nói đau ngực. Hôm qua vì chuyện của Vu Thu Nguyệt nênlại tái phát. Cho nên hai ngày qua ta đều đến thăm nàng ấy

Hắn ôm nàng vào lòng:

– Ta biếtta đã đồng ý với nàng mỗi lần sẽ đi cùng nàng. Nhưng hai hôm nay nàng không ởtrong phủ, nàng ấy không khỏe, về tình về lí ta đều nên đến thăm. Nhưng mỗi lầnchỉ là hỏi thăm bệnh tình, uống chén trà rồi đi. Nhược Lan, nàng không trách tachứ?

Lòng Tương Nhược Lan lúcnày mới hòa hoãn lại một chút, thuận thế dựa vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn.
Cảm giác được động tácthân thiết của nàng, hắn càng ôm nàng chặt hơn.

– Đúngrồi, lúc thăm Thanh Đại, Thanh Đại nói nàng rất thích loại hoa lan đó. Chậu hoađó đang độ nở đẹp nhất nên Thanh Đại cố ý bảo ta mang về. Ta ngửi mùi hoa nàycảm thấy rất quen thuộc nên sai Trữ An mang về, vừa rồi sao nàng lại mang ra.Không phải nàng thích sao?

Thì ra là như thế, TươngNhược Lan thầm tự trách mình đa nghi, Nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang nói:

– Hầugia, hoa phải đặt ở nơi có mặt trời, mưa móc mới tốt, đặt ở trong phòng lâukhông tốt.

Cận Thiệu Khang gật đầu:

– Đúng lànhư vậy. Nàng thích làm thế nào thì làm.

Tương Nhược Lan vốn địnhnói ra sự nghi ngờ của mình với bồn hoa này. Nhưng ngay cả Lưu Tử Căng cũngkhông tra ra được, hơn nữa phòng Thanh Đại cũng có nên nói ra sẽ chẳng có chútthuyết phục nào, còn khiến hắn cảm thấy mình đa tâm. Nghĩ một chút nàng quyếtđịnh không nói gì.
Cận Thiệu Khang ôm nàng,tiếp tục kể lể tình yêu:

– Khôngcó nàng bên cạnh ta ngủ cũng không ngon, luôn thấy thiếu cái gì đó. Tối hômtrước ta còn thức đến hừng đông, tối qua ta ôm gối đầu, coi gối đầu là nàng, ômvào lòng mới ngủ được. Nàng nói xem, nếu sau nàyta ra chiến trường thì làm sao bây giờ? Không thể mang nàng theo, chẳng lẽ mỗingày đều trợn mắt đợi đến sáng?


Tương Nhược Lan khôngnhịn được cười:

– Nóihươu nói vượn. Thiệu Khang, càng ngày ngươi càng thay đổi.


– Ai nói,có lẽ đây mới chính là ta thực sự, nhưng chỉ riêng nàng mới thấy được mà thôi.

Cận Thiệu Khang vừa nóivừa cúi đầu hôn nàng.
Tiểu biệt thắng tân hôn.Tương Nhược Lan không còn nhớ đến chuyện không vui trước đó, hoàn toàn chìm đắmtrong nụ hôn của hắn.
Một lát sau, hai ngườimới đề cập đến chuyện của Vu Thu Nguyệt, Tương Nhược Lan nói:

– Ngàymai cũng là ngày Yên Nhiên về nhà, ta nghĩ nên chờ qua ngày mai rồi giải quyếtchuyện này thì hơn

Cận Thiệu Khang gật đầunói:

– Ta cũngnghĩ như vậy. Sau đó hắn đột nhiên trầm giọng: – lần này ta tuyệt đối sẽ khôngdễ dàng tha thứ cho nàng.


– Hầu giacũng nghĩ Vu Thu Nguyệt dùng vu cổ để hại người?


– Khôngchỉ là chuyện này. Cận Thiệu Khang hơi dừng lại: – đến lúc đó nàng sẽ biết.

Lại nói lập lờ… TươngNhược Lan bĩu môi.
Buổi tối đương nhiên làmột phen triền miên. Cận Thiệu Khang dường như đem tất cả thiếu hụt trong haingày qua bù lại, rất gắng sức. Sáng ra, lưng Tương Nhược Lan đau vô cùng. LúcCận Thiệu Khang gần đi nàng vẫn mệt mỏi nằm trên giường, hắn ngắm nhìn thê tửđáng yêu của mình:

– Nghỉcho khỏe đi, cứ nằm nhiều thêm một chút.

Tương Nhược Lan nghiếnrăng nghiến lợi:

– Đồ bạihoại, đều là ngươi làm hại.


Cận Thiệu Khang cười xấuxa:

– Tối hômqua nàng đâu có nói như vậy.

Tương Nhược Lan mặt đỏlên, ôm chăn che kín mặt. Nghe thấy tiếng hắn cười rồi lại nói:

– Hôm nayYên Nhiên về phủ, ta lâm triều rồi sẽ xin phép quay lại đón Yên Nhiên, trongnhà lại phải nhờ nàng lo rồi.

Tương Nhược Lan nhẹ nhàngừ một tiếng, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Cận Thiệu Khang đi khôngbao lâu Tương Nhược Lan dậy, thu dọn trang điểm rồi đến thỉnh an thái phu nhân,an bài chuyện hạ nhân xong thì sai Ánh Tuyết:

– DẫnNguyệt Linh tới đây.

Nguyệt Linh là đại nhahoàn của Vu Thu Nguyệt bây giờ. Hôm xảy ra chuyện chắc chắn nàng có ở đó,chuyện hôm đó như thế nào nhất định nàng phải biết.
Không bao lâu, Ánh Tuyếtđã dẫn Nguyệt Linh tới phòng Tương Nhược Lan.
Nguyệt Linh quỳ xuốngtrước mặt Tương Nhược Lan, mặt sưng đỏ, tóc rối, quần áo xộc xệch, hiển nhiênlà đã bị đánh khá nhiều.
Nàng run rẩy, vừa khócvừa nói:

– Phunhân tha mạng, phu nhân tha mạng, nô tỳ cái gì cũng không biết, nô tỳ khôngbiết di nương sao lại có vật đó, nô tỳ không biết gì hết.

Tương Nhược Lan nhìn nàngnói:

– Bây giờta hỏi ngươi mấy câu ngươi phải trả lời thành thật, nếu không, hậu quả ra saongươi biết rồi đó.

Nguyệt Linh cuống quítdập đầu:

– Chỉ cầnlà nô tỳ biết, nô tỳ tuyệt không dám giấu diếm phu nhân.


– Ta hỏingươi, hôm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Vu di nương sao lại đánh LiễuHồng?

Vu Thu Nguyệt cũng khôngphải là kẻ dễ bị xúc động, sao lại làm ra chuyện như vậy?
Nguyệt Linh ngừng khóc,nức nở nói:

– Hôm đóThanh di nương đến thỉnh an Vu di nương. Di nương sai ta và Liễu Hồng đi rangoài, hai người ở trong phòng không biết nói cái gì, tiếp theo chợt nghe “ba”một tiếng. Sau đó là Thanh di nương kêu thảm thiết, ta cùng Liễu Hồng vội chạyvào, thấy Thanh di nương tái mét nằm trên đất, trên mặt còn dấu ửng hồng. LiễuHồng vội chất vấn Vu di nương tại sao lại đánh Thanh di nương. Di nương nói làThanh di nương tự gây ra, Thanh di nương chỉ khóc, cũng không cãi. Liễu Hồngđương nhiên không tin, đừng nói Liễu Hồng ngay cả ta cũng không tin. Trên đờinày làm gì có ai tự đánh mình? Liễu Hồng nói lại vài câu, Di nương tức giận nóinàng không biết trên dưới nên sai nô tỳ đánh Liễu Hồng. Liễu Hồng không phục, khôngchịu để cho nô tỳ đánh mà còn chống cự với nô tỳ. Thanh di nương đứng lên đẩyLiễu Hồng ra nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên Liễu Hồng bị đẩy vào tủ lớn, cửa tủbật mở… sau đó bức tượng đó rơi ra. Lúc ấy mặt di nương cắt không được một giọtmáu.

Tương Nhược Lan cẩn thậnnghe:


– Ngươinói đều là thật?

Nguyệt Linh vội nói:

– Nô tỳkhông dám có nửa lời dối trá. Sau đó, Liễu Hồng cầm vật đó đến trình thái phunhân, không lâu sau thái phu nhân mang theo rất nhiều người lục soát phòng di nương,còn đánh nô tỳ để bắt nô tỳ khai chuyện, ta có sao thì đáp vậy. Ta thật sựkhông biết gì hết, trước kia đều là Lệ Châu hầu hạ di nương mà.

Nói xong lại vội vã dậpđầu xin tha. Tương Nhược Lan biết hỏi nữa cũng không được gì liền bảo Ánh Tuyếtdẫn nàng đi, bôi chút thuốc cho nàng.
Nguyệt Linh đi rồi, TươngNhược Lan ngồi xuống bàn lẳng lặng suy nghĩ.
Một cái tát đó là Vu ThuNguyệt làm hay Thanh Đại tự làm. Nếu là Thanh Đại thì mục đích của nàng chínhlà muốn kích động sự tranh chấp giữa Liễu Hồng và Vu Thu Nguyệt, tại sao nàngta lại muốn làm như vậy?
Tương Nhược Lan hai mắtsáng bừng. Chẳng lẽ nàng đã sớm biết trong tủ có đồ? Nhưng nếu thật sự Vu ThuNguyệt dùng vu cổ thì phải cất dấu rất kĩ, ngay cả nha hoàn bên người cũngkhông biết thì sao Thanh Đại lại biết? Nói như thế cũng không thông. Bản thânmình là chủ mẫu Cận gia mà lại không hay biết gì.
Hay là tất cả chỉ làtrùng hợp, nói trùng hợp thì còn thông hơn một chút nhưng dù thế nào cũng cócảm giác rất quỷ dị.
Trong Nghênh hương viện.
Liễu Hồng đi vào phòngnhìn Thanh Đại tái nhợt nằm trên giường nói:

– Dinương, vừa rồi ta nghe người ta nói, Ánh Tuyết mang nha hoàn Nguyệt Linh bênngười Vu di nương đến Thu đường viện.

Mắt Thanh Đại chợt lóetia lạnh lùng. Nàng đang nghi ngờ chuyện này? Hầu phu nhân này, tựa như luônkhông tin tưởng ta.
Nhưng nàng lại cười hiềnlành:

– Xảy rachuyện lớn như vậy, phu nhân đương nhiên là phải điều tra rồi.

Liễu Hồng vừa đắp chăncho Thanh Đại vừa nói:

– Như vậycũng tốt, Vu di nương hết lần này đến lần khác đánh di nương. Hôm trước ngươingăn ta không cho ta nói, hôm nay phu nhân nhất định sẽ biết được. Hai tội gộpvào, Hầu gia nhất định sẽ đưa nàng đến biệt viện, lúc đó chẳng còn ai dám khinhdễ di nương nữa rồi.

Từ khi đi theo Thanh Đại,Liễu Hồng vẫn luôn được Thanh Đại tôn trọng, có gì tốt cũng không quên để chonàng một phần khiến nàng rất cảm kích nên nàng rất tận tâm với Thanh Đại.
Thanh Đại thở dài:

– Thật raVu di nương cũng đáng thương, vết thương của ta hẳn là không liên quan gì đếnnàng đâu.


– Chínhvì di nương quá tốt nên mới bị nàng coi thường.

Thanh Đại cười hiền nhưngtrong lòng cười lạnh. Nếu để nàng biết là mình bày mưu trị Vu Thu Nguyệt, theodõi nàng ta hai ngày không ngủ mà tìm ra được tử huyệt của Vu Thu Nguyệt thìnàng chắc chẳng nghĩ như vậy nữa? Vốn định lấy mạng nàng ta nhưng dù sao nàngcũng mang cốt nhục của Hầu phủ, Lệ Châu vừa chết lại đến nàng ta, mình khó màtránh khói bị hoài nghi. Lần này đẩy nàng ta ra biệt viện xem như là đã nươngtay rồi.
Nàng nên thấy bản thânmình may mắn đi, chọc phải “yêu hồ” mà mẫu tử vẫn còn bình an mà sống.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.