Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 202: Sinh chuyện
Tương Nhược Lan trở lạiHầu phủ, vừa mới vào phủ Ánh Tuyết đã đứng chờ sẵn đỡ Tương Nhược Lan xuống.Còn chưa đợi Tương Nhược Lan đứng vững lại thì đã thấp giọng nói:
– Phunhân, mấy hôm nay người vắng mặt, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi.
Tương Nhược Lan tronglòng căng thẳng, vội cầm tay Ánh Tuyết:
– Đã xảyra chuyện gì?
Ánh Tuyết nói:
– Tháiphu nhân dặn chờ người quay lại thì lập tức đến Tùng hương viện gặp bà. Để nôtỳ vừa đi vừa nói.
Tương Nhược Lan gật đầu,hai người cùng đi về phía Tùng hương viện
Dọc theo đường đi nàngthấy mấy hạ nhân đều cung kính, bộ dạng rất sợ sệt
Tương Nhược Lan tronglòng hoảng sợ, vội hỏi:
– Rốtcuộc xảy ra chuyện gì?
Ánh Tuyết cúi đầu, nhỏgiọng nói:
– Ngàythứ hai sau khi phu nhân đi rồi, Thanh di nương mang nha hoàn đến Cẩm tú viênthỉnh an Vu di nương, cũng không biết vì sao Vu di nương sai người đánh LiễuHồng, Liễu Hồng không phục tranh chấp với Vu di nương. Kết quả đụng phải tủquần áo của Vu di nương, nhân đó phát hiện ra… phát hiện ra….
Nói đền đây thần sắc ÁnhTuyết trở nên kinh hoàng.
Tương Nhược Lan vội hỏi:
– Rốtcuộc phát hiện ra cái gì, ngươi đừng nói nửa câu lại ngắt quãng.
Ánh Tuyết nhỏ giọng nói:
– Trongtủ của Vu di nương phát hiện một pho tượng dữ tợn, còn không ít phù chú. Sau đóLiễu Hồng đã đem đến báo thái phu nhân nói Vu di nương muốn dùng phù chú hạiThanh di nương. Thanh di nương sở dĩ bị thương mà mãi không khỏi đều là do Vudi nương dùng trò quỷ. Thái phu nhân thấy vật này thì tức giận đến suýt ngất.
Tương Nhược Lan bước chậmlại, những người thời đại này đều rất mê tín, một mực tin tưởng Phật giáo vàĐạo giáo còn những giáo phái khác đều bị coi là bàng môn tà đạo, là hạ lưu. VuThu Nguyệt len lén giấu tượng của giáo phái khác trong phòng chính là điều tốikị của thế giới này. Trong cung đình cổ đại, những vụ án vu cổ đã khiến baongười mất mạng, bao gia đình li tán. Lần này chỉ sợ không có kết cục tốt đẹpgì.
– Vậythái phu nhân và Hầu gia định xử lí Vu di nương ra sao? Tương Nhược Lan hỏi.
– Tháiphu nhân rất tức giận, vốn định sai người đưa Vu di nương đến biệt viện nhưngVu di nương khóc cầu bọn họ nể tình đứa bé mà dung cho nàng lần này. Còn Hầugia thì cũng không tức giận nhiều, chỉ lạnh lùng nói chờ phu nhân về xử trí.
Vừa nói chuyện vừa vàođến Tùng hương viện. Đến nơi đã thấy thái phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng,Thanh Đại đứng sau bà, vừa đấm vai vừa nhỏ giọng thì thầm gì đó với bà.
Thái phu nhân nói:
– Đượcrồi, Thanh Đại, ngươi không nên cầu xin cho nữ nhân kia. Nàng ác độc dùng tàthuật như vậy. Thời gian này trong phủ vẫn luôn không yên ổn, đầu tiên là ngươibị thương, sau đó nha hoàn trong phòng nàng bị chết, mấy hôm trước ngựa trongphủ vô duyên vô cớ chết, ta thấy nhất định là do nàng gây ra. Loại nữ nhân ácđộc này không thể ở lại phủ được nữa.
– Vu dinương cũng vì ta mới bị phát hiện, nàng lại có thai, cũng sắp sinh rồi, ThanhĐại trong lòng rất bất an……
– Ngươibất an cái gì? Ta thấy may mà có thể phát hiện chuyện này sớm, nhắc lại cònphải thưởng hậu cho nha hoàn Liễu Hồng kia. Nếu cứ để mặc nàng làm loạn cònkhông biết sẽ hại bao nhiêu người nữa. Ta vì nể tình nàng mang cốt nhục Cận giatrong mình mới luôn dễ dàng tha thứ cho nàng. Nàng vài lần khiến Hầu gia tứcgiận, cũng là tại ta, giờ nhớ lại ta thật hối hận.
Vừa nói thái phu nhân vừaquay đầu nhìn Thanh Đại nói:
– Ta biếtngươi tâm địa hiền lành, ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù nàng đến biệtviện ta cũng sẽ sai người chiếu cố nàng thật tốt, đợi nàng sinh hài tử, ta sẽđón hài tử về. Đứa trẻ dù sao cũng là cốt nhục của Cận gia, ta sẽ không để nóphải chịu khổ.
Đang nói thì hạ nhân bẩmbáo:
– Phunhân đã tới.
Thái phu nhân ngẩng đầunhìn Tương Nhược Lan, nói:
– Đã vềrồi! Bệnh của công chúa không sao chứ?
Tương Nhược Lan đi quahành lễ với thái phu nhân rồi nói:
– Côngchúa không sao rồi, thái y nói tu dưỡng một đoạn thời gian nữa là tốt rồi.
Thái phu nhân gật đầu:
– Vậy được,lần này coi như ngươi đã mang thể diện về cho Cận gia ta, khổ cho ngươi rồi.
Tương Nhược Lan nói:
– Con dâulà người của Cận gia, đó là phận sự của con.
Thanh Đại đứng bên ôn nhucười nói:
– Phunhân đúng là tài giỏi, quản lý phủ tốt, chữa bệnh còn lợi hại hơn thái y trongcung.
Tương Nhược Lan nhìn nàngmột cái nhàn nhạt cười cười. Nàng thật sự tốt bụng nói đỡ cho Vu Thu Nguyệtsao?
Thái phu nhân nghĩ TươngNhược Lan tài giỏi thì cười cười nhưng lại nhớ tới Vu Thu Nguyệt thì thở dài.Bà nói với Tương Nhược Lan:
– Chuyệncủa Vu Thu Nguyệt ngươi biết chưa?
– Khi nãycó nghe Ánh Tuyết nói qua.
– Hầu gianói phải chờ ngươi quay lại mới xử lý, chuyện này, ngươi thấy thế nào?
Có thể đẩy Vu Thu Nguyệttới chỗ khác, Tương Nhược Lan đương nhiên vui mừng nhưng chuyện này nếu để nàngnói thì sẽ không ổn. Nếu người khác nhìn vào sẽ giống như nàng đang bỏ đá xuốnggiếng, nàng dù không thể cầu tình cho Vu Thu Nguyệt như Thanh Đại nhưng loạichuyện này nàng cũng không muốn làm
– Chuyệnđó Ánh Tuyết nói còn mơ hồ, ta cũng chưa hiểu rõ. Nhưng ta nghĩ, Vu di nương làquý thiếp Hoàng thượng ngự ban, lại là trưởng nữ của Vu đại nhân, đợi Hầu giaquay lại, mời người nhà Vu gia đến, gọi cả Vu di nương đến đối chất cho nàngtâm phục khẩu phục thì Cận gia ta cũng không coi là thất kính với Hoàng thượng.
Nghe Ánh Tuyết kể, chuyệncủa Vu di nương có quan hệ gián tiếp với Thanh Đại, dù nhìn qua thì Thanh Đạilà vô tội, lại còn nói đỡ cho Vu Thu Nguyệt nhưng… lần trước trong rừng câyThanh Đại giận mắng Vu Thu Nguyệt bị Cận Thiệu Khang nghe được, sau này ThanhĐại bất chấp tính mạng cứu Cận Thiệu Khang, sau đó Vu Thu Nguyệt lại nói ThanhĐại hại chết nha hoàn của nàng, giờ Vu Thu Nguyệt lại vì Thanh Đại mà rơi vàochuyện vu cổ.
Tất cả những chuyện nàythật sự chỉ là ngẫu nhiên? Thanh Đại thật sự thanh thuần như biểu hiện củanàng? Chuyện này là tình cờ nàng phát hiện hay một tay nàng bày ra? Tương NhượcLan muốn biết rõ.
Thái phu nhân nghe xongTương Nhược Lan nói thì cuống quít gật đầu:
– NhượcLan, cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, chuyện này giao cho ngươi đi.
Tương Nhược Lan đáp ứngsau đó cố ý nhìn Thanh Đại, thấy nàng vẫn biểu hiện rất ôn nhu, như là cảm giácđược ánh mắt của Tương Nhược Lan, Thanh Đại ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan mỉmcười, trong ánh mắt trong suốt không có lấy một tia khác lạ.
Tương Nhược Lan quay đầuhành lễ với thái phu nhân rồi lui ra ngoài.
Quay về Thu đường viện,vừa vào phòng đã thấy trên bàn đặt một chậu hoa, cánh hoa màu trắng, giống hệthoa lan trong phòng Thanh Đại.
Hoa lan nở mùi thơm ngáttràn ngập căn phòng.
Tương Nhược Lan gọi ÁnhTuyết và Liên Kiều vào, chỉ vào chậu lan hỏi:
– ÁnhTuyết, hoa này là ai mang vào phòng?
Ánh Tuyết nhìn thoáng quaTương Nhược Lan, cúi đầu đáp:
– Là Hầugia… Tối hôm trước, Hầu gia đến thăm Thanh di nương, lúc trở về thì thấy Trữ Anmang bồn hoa này về.
Tối hôm trước là buổi tốiđầu tiên nàng ở lại trong cung
Tương Nhược Lan nhìn bồnhoa, nhẹ giọng hỏi:
– Hai hômrồi Hầu gia có đến chỗ Thanh di nương?
Dù đã biết đáp án nhưngnàng vẫn muốn hỏi.
Liên Kiều thấp giọng nói:
– Hai hômrồi, Hầu gia đều đến thăm Thanh di nương, nhưng mà… Hầu gia mỗi lần chỉ ở đómột khắc thời gian thì đi ra, buổi tối cũng ngủ ở đây.
Thân là nha hoàn thân tíncủa Tương Nhược Lan đương nhiên hiểu được tâm tư của nàng.
Một khắc chính là nửa giờ(30’), Tương Nhược Lan cố ngăn trí tưởng tượng của mình không nghĩ đến việc nửagiờ đó bọn họ nói gì, làm gì.
Nhưng càng ngăn cản trongđầu càng hình dung đến một cảnh tượng kì quái.
Trong lòng Tương NhượcLan phiền muộn. Nàng ngồi xuống, nhìn bồn hoa, trầm giọng nói:
– Đem bồnhoa này về Nghênh hương viện, nói ta không thích.
Vừa bỏ túi thơm đi thìnàng ta lại đem cả chậu hoa đến.
Liên Kiều thấy sắc mặtTương Nhược Lan trầm xuống thì sai người đi làm. Ánh Tuyết ngăn nàng lại, lạibảo Liên Kiều đi ra ngoài.
Đợi Liên Kiều ra khỏi rồiÁnh Tuyết đến bên Tương Nhược Lan nhỏ giọng nói:
– Phunhân, ta biết bây giờ lòng người khó chịu, nhưng bây giờ người không thể trảbồn hoa được.
Tương Nhược Lan hít sâumột hơi, cúi đầu:
– Ta biếtý của ngươi, hoa này là Hầu gia mang về, ta mang trả là thể hiện ta nhỏ nhen,ngay cả chậu hoa cũng không dung được.
Khi nãy bản thân nàngcũng rất xúc động.
– Phunhân, có thể là do nô tỳ lắm lời nhưng phu nhân luôn không coi nô tỳ là ngườingoài, đối xử với nô tỳ tốt như người nhà cho nên có một số lời, dù khiến phunhân không vui nhưng nô tỳ vẫn phải nói.
Tương Nhược Lan thở dài:
– ÁnhTuyết, ngươi muốn nói cái gì cứ nói đi, ta không trách ngươi đâu.
Ánh Tuyết nhẹ giọng nói:
– Phunhân, bây giờ Hầu gia một lòng một dạ với người nhưng phu nhân lại làm như thế…Hầu gia đương nhiên sẽ hiểu nhưng trong lòng Hầu gia sẽ không khỏi nghĩ rằngngười hẹp hòi. Hơn nữa việc này nếu truyền tới chỗ thái phu nhân càng khiếnngười mang tiếng xấu. Nếu bà nói gì trước mặt Hầu gia thì trong lòng Hầu gia sẽnghĩ gì? Cho nên nô tỳ cho rằng nếu phu nhân thực sự không muốn thấy bồn hoanày thì đem nó ra sân là được. Phu nhân, hoa cũng không quan trọng, không cầnđề phòng, muốn phòng chính là người.
Tương Nhược Lan bất đắcdĩ cười cười, người là phải đề phòng nhưng hoa cũng phải đề phòng đó. Đươngnhiên chuyện không có bằng chứng nàng không tiện nói ra. Nàng nghĩ, nếu ThanhĐại để trong sân, vậy mình để ngoài sân hẳn cũng không có việc gì
Nếu hoa này thực sự cóchuyện thì không thể nào Thanh Đại tự hại mình. Ở thời đại này, chuyện có convới nữ nhân chính là chuyện quan trọng nhất, không có nữ nhân nào dám làmchuyện mạo hiểm này.
– Ngươinói có lý, cứ làm theo lời ngươi, đem bồn hoa này ra trước viện. Tương NhượcLan sai.
Ánh Tuyết cười vâng:
– Nô tỳlập tức sai người đi làm. Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tương Nhược Lan gọi nànglại:
– ÁnhTuyết, cám ơn ngươi
Nàng có lòng nghĩ chomình cũng thật hiếm có.
Ánh Tuyết quay đầu lại,cười cười:
– Phunhân, không có người cũng không có Ánh Tuyết hôm nay
Không được phu nhân coitrọng thì bà bà cũng không tôn trọng nàng. Nàng cũng chẳng được sống thư tháinhư bây giờ.
Ánh Tuyết đi ra ngoài gọihai nha hoàn dến bưng chậu hoa ra ngoài. Nha hoàn vừa mang ra thì Cận ThiệuKhang quay về.
Hắn thấy chậu hoa trongtay nha hoàn thì hỏi:
– Sao lạibưng đi.