Thiếu Gia Danh Môn

Chương 195: Yêu hồ


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 195: Yêu hồ


– Nhấctay chi lao, hi vọng có tác dụng với ngươi. Tương Nhược Lan đáp

Thanh Đại cười nói:

– Mọingười đều nói phu nhân y thuật cao siêu, phương tử thực liệu của phu nhân đươngnhiên là tốt rồi.

Ánh mắt Thanh Đại lạinhìn sang Cận Thiệu Khang:

– Thươngthế của Thanh Đại nhất định sẽ khá lên, Hầu gia không cần canh cánh trong lòngvì chuyện này

Ôn nhu hiểu chuyện, đoánđược tâm lí người khác như vậy hơn nữa ánh mắt đáng thương, giọng nói mềm nhẹ,bảo sao ai nấy đều yêu thương.
Cận Thiệu Khang yên lặngmột hồi rồi mới nói:

– Ngươian tâm nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt, thân thể khỏe lên chúng ta đương nhiêncũng sẽ không lo lắng nữa.

Mặt Thanh Đại hơi đỏ lên,cúi đầu:

– Tạ ơnHầu gia… và phu nhân quan tâm

Tương Nhược Lan nhìn bọnhọ, đột nhiên cảm giác mình đến hay không đến cũng chẳng có gì khác biệt.
Mỗi lời nói của Thanh Đạiđều không tính là quá phận, nàng là phụ nữ của thời đại này, là một thiếp thất,muốn được nam nhân thương yêu cũng chẳng phải là sai, nàng lại chẳng như Vu ThuNguyệt luôn sử dụng thủ đoạn đê tiện. Ngoài việc nàng là người của hoàng đế saiđến khiến Tương Nhược Lan canh cánh ra. thực ra Nhược Lan đúng là chẳng có lído gì để hận nàng.
Nếu là thời hiện đại,Thanh Đại là kẻ thứ ba một cách đường đường chính chính, nàng có thể tới mắngThanh Đại, tát Thanh Đại. Nhưng bây giờ, Tương Nhược Lan cảm thấy thật vô lực.

Từ nhỏ đến lớn nàng đềulà như vậy, ai dám khinh thường nàng nàng sẽ mắng lại, tuyệt đối không hiềnlành nương tay. Nhưng để nàng vô duyên vô cớ đi tính toán với người khác thìnàng không làm được.
Đối với Vu Thu Nguyệtnàng có thể thống thống khoái khoái tát nàng ta, chỉ vào mặt nàng ta mà mắngnhưng với Thanh Đại, trừ việc phòng bị nàng cũng không thể nào dùng thủ đoạnngầm được.
Nhưng ngẫm lại, nếu làtình cảm của Cận Thiệu Khang thì phải dựa vào chính sức lực của mình mới có thểduy trì, sau Thanh Đại có lẽ còn có người khác, chẳng lẽ mình đi phòng bị cảđời, như vậy thì sống còn gì là vui vẻ nữa…
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lanthở dài trong lòng, nàng nói:

– Hầugia, sắc mặt Thanh Đại không khỏe, ta thấy nàng cần phải nghỉ ngơi, chúng tavẫn nên đi thôi.

Cận Thiệu Khang gật đầu,hai người đứng lên dặn dò Thanh Đại mấy câu rồi mới rời đi.
Sau khi rời đi, hai ngườitới hậu hoa viên đi dạo một hồi. Lúc đó, có lẽ Cận Thiệu Khang thấy Tương NhượcLan không vui nên hắn dịu dàng nói rất nhiều, nói chuyện xưa khi hắn ở chiếntrường, thậm chí còn kể chuyện hắn khi còn bé. Tương Nhược Lan cũng cảm giácđược tâm ý của hắn nên tâm tình cũng dần vui vẻ hơn.
Thời gian dần trôi qua,rất nhanh đã sang tháng mười hai, trời càng lúc càng lạnh, phòng nào cũng đềudùng đến lò sưởi. Ngồi trong phòng cũng không thấy lạnh lẽo.
Thanh Đại nghỉ ngơi mộtđoạn thời gian, so với trước đã khá lên nhiều, dần dần có thể xuống giườngnhưng cần người dìu đỡ, đi được vài bước thì sắc mặt lại trắng bệnh. Thái phunhân đem nhân sâm ngàn năm trân quý nhất cho nàng, cái gì tốt cũng cho nàng, cóthể thấy được sự thương yêu của bà dành cho nàng.
Trong lúc đó, Cận ThiệuKhang cũng qua thăm nàng rất nhiều, mỗi lần Cận Thiệu Khang đều muốn TươngNhược Lan cùng đi. Thanh Đại mỗi lần thấy hai người bọn họ đến, trừ hai lần đầucó chút thất vọng thì còn lại đều rất thản nhiên. Thái độ với Cận Thiệu Khangcũng tương đối tự nhiên, có làm bộ làm tịch, với Tương Nhược Lan cũng rất cólễ, thân thiết, cũng không vì nàng đi cùng mà mất hứng, ngược lại còn thể hiệnlòng cảm kích với sự quan tâm của Tương Nhược Lan.
Nàng như vậy ngược lạicàng khiến người khác thưởng thức. Lúc Cận Thiệu Khang đến thỉnh an thái phunhân, thái phu nhân luôn nói tốt cho nàng trước mặt hắn, đôi lúc Cận ThiệuKhang cũng phụ họa đôi câu. Nhưng thưởng thức chung quy cũng chỉ là thưởngthức, Cận Thiệu Khang không vì thế mà có gì khác lạ với Thanh Đại.
Mà Vu Thu Nguyệt mangthai gần 6 tháng, trong thời gian này nàng hoàn toàn chịu sự lạnh nhạt. CậnThiệu Khang vốn đã có chút chán ghét nàng, hơn nữa gần đây chuyện hắn điều trađang mơ hồ hướng về phía nàng nên hắn càng không muốn thấy nàng. Trước kia tháiphu nhân vì đứa trẻ mà còn thường xuyên quan tâm đến nàng nhưng trong thời giannày, thái phu nhân vì quan tâm đến thương thế của Thanh Đại mà bỏ quên nàng.Nhưng thật ra, trong phủ có đồ gì tốt Tương Nhược Lan vẫn không quên để mộtphần cho nàng.
Tâm tình phụ nữ có thaivốn rất cổ quái, hơn nữa tâm tư nàng phức tạp, lại thiếu sự quan tâm nên càngthêm phiền muộn thường ở trong phòng oán giận cái này, chỉ trích cái kia. ThấyThanh Đại là một vũ nữ mà còn được coi trọng hơn một thiếp thất có bầu như nàngthì vừa tức vừa ghen tỵ. Nghe đến tên Thanh Đại thì hận đến nghiến răng nghiếnlợi, càng thêm muốn nắm được đuôi của Thanh Đại. Nhưng Lệ Châu rình rập lâu nhưvậy cũng không tìm được sơ hở gì, Vu Thu Nguyệt đem tất cả sự bực tức trút lênđầu Lệ Châu.

– Cái connha đầu chết tiệt kia, ngươi nhất định là lười biếng, sao có thể một chuyện đơngiản như vậy cũng không làm được. Ta không tin nàng ta thật sự tốt đẹp như vậy?Không hề có chút tâm tư nào? Ta nói cho ngươi, ngươi còn lười biếng thì cầnthận ta lột da ngươi, đừng chọc giận ta nếu không ta đem gả ngươi cho lão giàsắp chết.

Lệ Châu sợ đến quỳ gối,khóc ròng nói:

– Di nương,ngươi đừng như vậy, đừng đem gả ta cho những kẻ đó, ta nhất định sẽ làm tốt,nhất định sẽ thức cả đêm coi chừng Nghênh Hương viện.


Cứ như vậy, Lệ Châu mấyđêm liền không ngủ canh ở bên ngoài Nghênh Hương viện, ban ngày thừa lúc nhànrỗi mà chợp mắt. Mỗi đêm đều nép vào góc ở bên ngoài Nghênh Hương viện mà tránhgió, trong tay ôm lò sưởi mà vẫn lạnh đến phát run. Nhưng vừa nghĩ không có tintức trình diện thì sẽ bị gả bán thì lại không dám lười biếng.
Đêm đó, Lệ Châu theo lệthường rúc trong góc, mãi cho đến giờ Sửu.
Đến khi nàng sắp thiếp đithì đột nhiên nghe được một tiếng vang rất nhỏ.
Lúc này vạn vật yên tĩnh,chỉ có tiếng gió thổi, tiếng vang nhỏ đó rất dễ dàng bị người khác nghe thấy,Lệ Châu tỉnh táo lại, cẩn thận trốn đi nhìn ra phía cửa Nghênh Hương viện.
Chố nàng trốn là đối diệncửa lớn Nghênh Hương viện, ẩn sau bụi cây rậm rạp, hơn nữa sắc trời tối tăm,nàng lại cố gắng thở nhẹ nên căn bản sẽ không khiến người chú ý.
Lúc này, cửa nghênh hươngviện “chi nha” một tiếng rồi mở ra, sau đó, một thân ảnh yểu điệu rất nhanhchóng lao ra ngoài cửa. Người nọ mặc áo màu đen, tóc dài vấn cao trên đỉnh đầu.Lệ Châu mở to mắt nhìn thân ảnh đó, nương theo ánh trăng lờ mờ mà thấy đượckhuôn mặt kia…
Lê Châu ôm miệng, thiếuchút nữa hét lớn.
Người đó là Thanh Đại.
Là Thanh Đại cũng khôngkhiến nàng ngạc nhiên như vậy mà để cho nàng ngạc nhiên là hành động của ThanhĐại nhanh chóng lạ thường, nàng lao ra cửa, xoay người lại đã đóng chặt cửa,nhìn trái phải một chút, dọc theo tường đi tớiphía trước, một hòn giả sơn chặn lại đường đi của nàng, nàng nhún người như mộtcon chum lớn nhảy lên khối giả thạch.
Lệ Châu không nhịn đượcmà A lên một tiếng, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy tình cảnh này,quá mức quỷ dị.
Cảng quỷ dị là Thanh dinương không phải là đang nằm dưỡng thương. Ban ngày gặp thái phu nhân vẫn thấynàng thở hồng hộc như sắp chết, sao ban đêm lại như đổi sang làm người khác?
Di nương nói không saiThanh di nương quả thật có chuyện
Lệ Châu nhìn về phía giảthạch, chỗ đó đã chẳng còn bóng Thanh Đại đâu.
Lệ Châu vui sướng tronglòng, đây xem như là một tin tức có tác dụng, chỉ cần nói cho di nương, nhấtđịnh di nương sẽ không gả nàng ấy kẻ già nua ăn xin nữa.
Nàng cẩn thận đi ra khỏigóc, vừa mới xoay người thì không khỏi hoảng sợ thét lớn, ngã lăn ra đất. Mặtnàng trắng bệch nhìn khuôn mặt Thanh Đại gần trong gang tấc.
Thanh Đại lạnh lùng nhìnxuống, hoàn toàn không phải là gương mặt ôn nhuận động lòng người như bìnhthường, khuôn mặt đó như là đầu gỗ, bình tĩnh không chút biến hóa.
Mà càng đáng sợ là ánhmắt của nàng, lạnh lùng mà đầy sát khí khiến người ta không rét mà run.

– Thanh……Thanh di nương…


Giọng Lệ Châu không tựchủ mà phát run.
Mặt Thanh Đại không chútthay đổi, ngay cả giọng nói cũng lạnh băng không chút độ ấm:

– Ngươilà nha hoàn bên người Vu Thu Nguyệt, tới đây làm gì.

Lưng Lệ Châu toát mồ hôilạnh, miễn cường cười nói:

– Ta… tađi vệ sinh….

Thanh Đại cười lạnh mộttiếng:

– Là VuThu Nguyệt sai ngươi tới phải không, ngươi vẫn luôn đi theo ta, tưởng rằng takhông biết sao/

Lệ Châu nhìn nụ cười củanàng mà sợ hãi đến co rụt người lại.

– Ta biếtkhi nãy ngươi đã nhìn thấy hết, ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì hãy tráchdi nương của ngươi nhiều chuyện.

Vừa nói Thanh Đại vừalạnh lùng kề sát mặt với mặt nàng.
Lệ Châu đột nhiên cảmgiác được nguy hiểm, há mồm định kêu lớn nhưng tốc độ của Thanh Đại đã nhanhchóng đánh nàng hôn mê bất tỉnh…
Một gian nhà cũ ở phíatây Hoàng thành phủ trong bóng tối, đây vốn là nhà của một vị quan lục phẩm,bởi vì vị quan này mắc tội nên gian nhà này cũng bị thu hồi lại, điêu linhhoang lạc, không có một bóng người.
Lúc này, một bóng đen yểuđiệu lướt trên nóc nhà rồi tiến vào nhà,
Trong đại sảnh hoang tàn,một chiếc bàn gỗ lộn một vòng trên đất, xung quanh hoang vắng nhưng lại có mộtgã mặc cẩm y cầm phất trần đứng chờ sẵn ở đó.
Hắn ta ước chừng gần 50tuổi, tóc hoa râm, mặt trắng như phấn. Chỉ chốc lát, thân ảnh yểu điệu đó đápxuống đại sảnh, tức tốc bước tới trước mặt nam tử, quỳ xuống, hai tay chắpthành quyền trước mi.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng,trách giận:

– Saomuộn như thế, làm chúng ta chờ lâu quá.


Giọng nói cao vút kháchẳn với nam nhân bình thường.
Nữ tử ngẩng đầu, khuônmặt thanh lệ, ánh mắt lãnh trầm chính là Thanh Đại.

– Bẩmcông công, không phải Thanh Đại cố ý đến muộn mà trên đường đi gặp chuyện.Thanh Đại không muốn làm lộ thân phận mới phải xử lí chuyện đó trước nên đếnchậm, xin công công trách phạt

Nam tử hừ lạnh một tiếng:

– Chuyệnnày làm thỏa đáng không?

Thanh Đại cười lạnh:

– Côngcông, Thanh Đại dưới tay công công nhiều năm như vậy đã từng làm sai điều gì?

Nghe câu này, nam tử tươicười hài lòng, đỡ Thanh Đại lên:

– Khôngsai, ngươi quả là gian khách tốt nhất dưới trướng của ta. Nói ngươi là giankhách tốt nhất Đại Lương ta cũng không quá đáng. Vài năm rồi ngươi đều thámthính tình hình của các nước chưa bao giờ làm ta thất vọng, hi vọng lần nàyngươi cũng sẽ mang được tin tốt về cho ta. Phải biết rằng lần này là tự Hoàngthượng hạ chỉ làm, Hoàng thượng hỏi ta chọn người thì ta đã để cử Yêu hồ ThanhĐại ngươi, ngươi đừng để ta mất mặt trước Hoàng thượng.

Thanh Đại hơi ngẩng đầu:

– Côngcông yên tâm, ta trước chưa bao giờ làm cho công công thất vọng, lần này cũngnhư thế

Nam tử gật đầu:

– Bây giờbáo cáo tiến triển hai tháng này đi, Hoàng thượng nóng lòng muốn biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.