Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 194: Bà bà và di nương
Sáng hôm sau, Tương NhượcLan và Cận Thiệu Khang cùng đến thỉnh an thái phu nhân, lúc này, mọi người vẫnđều đang bàn luận về Thanh Đại trung nghĩa
Thái phu nhân vốn đã cócảm tình tốt với Thanh Đại, qua chuyện này càng thích nàng hơn. Bà dù đã đồng ývới con, chỉ cần trong nửa năm Tương Nhược Lan mang thai thì sẽ không quảnchuyện của bọn họ nhưng đó là vì thấy con kiên quyết mà thôi, đối với việcchuyên sủng Tương Nhược Lan vẫn có bất mãn. So với Tương Nhược Lan thì thái phunhân càng thích Thanh Đại nhu thuận, dịu dàng hơn.
Bà cố ý khen ngợi ThanhĐại trước mặt Tương Nhược Lan, thực tế là cố ý nhằm vào Tương Nhược Lan. TươngNhược Lan cũng không phải không hiểu nhưng nàng chỉ giả ngu, không nói một lờicoi như không nghe thấy gì.
Vu Thu Nguyệt ngồi bêncạnh thấy Tương Nhược Lan trầm mặc thì cười nói:
– Tìnhhuống đó đừng nói ta mang thai không thể nào phản ứng mà đến cả phu nhân vốnluyện võ cũng không kịp phản ứng, nhưng Thanh Đại lại hoàn toàn không để ý đếnan nguy của bản thân mà nhào tới, có thể thấy được tâm ý của nàng dành cho Hầugia.
Vu Thu Nguyệt cố ý nhấnmạnh hai từ luyện võ.
Hôm nay Thanh Đại đượcthế, nàng không dám nói nửa câu không tốt về Thanh Đại trước mặt thái phu nhânnhưng với Tương Nhược Lan thì nàng tuyệt sẽ không bỏ qua.
Tương Nhược Lan vừa nghevậy thì biết nàng chỉ mình thân có võ nghệ mà không anh dũng bằng Thanh Đại.Tương Nhược Lan thấy thái phu nhân trầm mặt, có vẻ tức giận, mọi người còn lạicũng chăm chú nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt nhẹ mắng:
– Vu dinương, sao ngươi còn nói ra những lời này. Hôm qua lúc ngươi nói Thanh di nươngdùng khổ nhục kế ta đã nói ngươi rồi, không ngờ hôm nay ngươi vẫn còn nói ranhững lời này, ta cũng không biết nên nói thế nào với ngươi nữa.
Tương Nhược Lan lắc đầuvẻ mặt hối tiếc
Ý tứ những lời này của VuThu Nguyệt vốn mơ hồ, bị Tương Nhược Lan nói như vậy thì những lời của Vu ThuNguyệt trước đó lại trở nên sáng tỏ.
Vu Thu Nguyệt tức đến đỏbừng mặt nhưng hôm qua quả thật nàng đã nói những lời này, nhất thời không kịpphản bác, mãi lâu sau mới nói được một câu:
– Takhông có ý đó…
– Vậyngươi có ý gì? Cận Thiệu Khang nhìn nàng lạnh lùng lên tiếng
Vu Thu Nguyệt thấy sắcmặt âm trầm của Cận Thiệu Khang thì mặt trắng bệch, nàng cúi đầu:
– Ta… ta…
Thái phu nhân cũng khôngnhịn được:
– Đượcrồi. Vu di nương, những lời này mà ngươi cũng nói được, khổ nhục kế ta cũng đãthấy qua rồi nhưng còn chưa thấy ai bất chấp tính mạng mình để mà làm. Ngươimột ngày không gây sự thì thấy không thoải mái sao? Ta thấy ngươi là quá nhànrỗi rồi, phạt ngươi chép Nữ kinh 100 lần, không chép xong thì đừng bước chân rakhỏi Cẩm Tú viên.
Được Tương Nhược Lan dẫndắt như vậy, thái phu nhân chỉ để ý tức giận Vu Thu Nguyệt mà quên mất ý nghĩaban đầu những lời nói của Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt mặt trắngbệch, cắn răng cáo lui rồi được nha hoàn đỡ rời khỏi Tùng Hương viện.
Thái phu nhân nhìn bónglưng nàng nhíu mày nói:
– Sángsớm đã bị nàng làm mất hứng, thôi, các ngươi cũng rời đi.
Cận Thiệu Khang cùngTương Nhược Lan đang chuẩn bị rời đi thì lại bị thái phu nhân gọi lại:
– Hầugia, Thanh Đại bị thương vì Hầu gia, Hầu gia đừng quên rảnh rỗi đến thăm nàngmột chút.
Cận Thiệu Khang nói:
– Rồichúng ta sẽ đến thăm
– Chúngta?
Ánh mắt thái phu nhânchuyển qua Tương Nhược Lan.
Triệu di thái thái, Vươngthị và Cận Yên Nhiên vốn phải rời đi, nghe đến đó cũng tự nhiên dừng bước lại,mọi người trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, Hầu gia đi thăm Thanh Đại mà phunhân cũng theo đi? Đề phòng như vậy không phải là quá đáng sao…
Tương Nhược Lan coi nhưkhông thấy ánh mắt của họ, những người này kim không đâm vào thịt không thấyđau, nàng cần gì quan tâm ý nghĩ của họ.
Nàng đang chuẩn bị nóithì Cận Thiệu Khang bên cạnh cướp lời:
– Conthấy, Nhược Lan thân là chủ mẫu Cận gia, Thanh Đại bị thương vì con, bàn về lý,nàng cũng nên đi thăm Thanh Đại. Là con bảo Nhược Lan cùng đi.
Tương Nhược Lan thấy CậnThiệu Khang giúp đỡ nàng như vậy thì trong lòng rất vui vẻ, nàng ở bên cạnhnhàn nhạt cười tỏ vẻ hiền lương thục đức.
Ánh mắt thái phu nhân rờivề phía Cận Thiệu Khang, nhìn hắn một lúc, nhìn đến khi hắn phải cúi đầu xuống.Ánh mắt đó như đang nói, ta sao lại có đứa con sợ vợ như vậy, một lúc sau bànói:
– Cácngươi đi đi.
Lúc này Cận Thiệu Khangvà Tương Nhược Lan mới hành lễ rồi đi.
Triệu di thái thái vàVương thị cũng lánh ra ngoài
Vương thị nhìn quanh rồinén giọng nói:
– TươngNhược Lan này thật lợi hại, có thể nắm chặt Hầu gia như vậy, Thanh Đại kia vìHầu gia mà bị trọng thương cũng không được Hầu gia để ý
Triệu di thái thái cườilạnh một tiếng:
– Chờ màxem, ta thấy chuyện không đơn giản như vậy đâu, Thanh Đại này còn lợi hại hơnbiểu muội ngươi nhiều. Ngươi có thấy nàng tiến phủ không bao lâu đã khiến thái phunhân yêu thích như vậy, khắp phủ trên dưới không ai không khen thì đủ biết thủđoạn của nàng rồi, biểu muội ngươi tâm cơ tuy sâu nhưng thủ đoạn quá xoàng, quálộ liễu nên mới bị Tương Nhược Lan chèn ép nhưng Thanh Đại lại hoàn toàn khôngđể phu nhân có cơ hội áp chế. Phu nhân ngoài việc nắm vững lòng Hầu gia thìchẳng có cách nào áp đảo nàng. Nhưng nam nhân không phải kiên định đâu, ngươicứ chờ xem, lòng hắn rồi sẽ dần dần thấy ngứa ngáy thôi, Thanh Đại này đượcsủng là chuyện sớm muộn thôi.
Vương thị kinh hãi:
– Ngươinói mọi việc Thanh Đại kia làm đều là có mục đích? Sao ta không nhìn ra, tháiphu nhân cũng rất tin tưởng nàng mà.
– Tháiphu nhân…
Triệu di thái thái tiếptục cười lạnh:
– Nếu đổilại là lão Hầu gia lúc trước thì bà nhất định sẽ đề phòng Thanh Đại như phòngcướp. Nhưng giờ Thanh Đại là di nương của con bà, không phải là di nương củaphu quân. Bà ta chỉ mong ôm cháu, đương nhiên sẽ không để ý điều đó… Cho tớibây giờ, đấu đá với di nương cũng chỉ có chính thê mà thôi. Ngươi đã thấy cónhà nào bà bà và di nương đấu đá nhau chưa. Về phần ngươi…
Triệu di thái thái trừngmắt nhìn Vương thị một cái:
– Nếungươi được lợi hại như vậy, người trong phòng Thiệu Đường đã chẳng càng lúccàng đông, khiến hắn thân thể phá hủy, còn làm hắn phân tâm, thi thố không đạt.Nói tới nói lui đều là ngươi quản gia không nghiêm, nếu Thiệu Đường sớm đỗ đạtthì ta ngần này tuổi đầu còn phải nhìn sắc mặt của bà ta mà sống sao?
Nói xong lườm Vương thịmột cái rồi đi về phòng.
Vương thị tủi thân bĩumôi rồi cũng theo sau.
Bên kia, Cận Thiệu Khangcùng Tương Nhược Lan rời khỏi Tùng hương viện, hai người đi về phía NghênhHương viện. Tới chỗ không người, Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
– ThiệuKhang, ngươi nói thay ta trước mặt mẫu thân ta rất vui nhưng mẫu thân chắc sẽgiận ngươi. Sau này ngươi đừng làm như vậy nữa.
Tương Nhược Lan thấy sắcmặt hắn buồn bực biết là hắn ưu phiền chuyện khi nãy nên nàng nói như vậy đểhắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Quả nhiên, Cận ThiệuKhang nghe nàng nói những lời dịu dàng như vậy, buồn bực trong lòng tan đi mộtnửa, hắn cầm tay nàng, ôn nhu nói:
– Khôngsao, mẫu thân sẽ không thật sự giận ta. Vốn là ta bảo nàng đi cùng, há lại đểcho nàng bị mẫu thân nghi ngờ.
Hắn lại nói:
– Đithôi, đi thăm Thanh Đại rồi ta và nàng đến hậu hoa viên đi dạo.
Hai người đi tới NghênhHương viện.
Nghênh Hương viện vẫn bàitrí như trước, chỉ là những bức họa trên bàn đã bị cất đi khiến người ta cảmgiác như chưa từng có.
Thanh Đại nằm trêngiường, trên người đắp chăn màu đỏ thêu phù dung, màu sắc tiên diễm càng khiếnsắc mặt nàng thêm phần tái nhợt.
Hai mắt nàng hơi khép,tóc dài xõa ra đầy gối, màu tóc đen càng khiến khuôn mặt tú lệ của nàng có phầnsuy yếu đi.
Nha hoàn bên người ThanhĐại là Liễu Hồng bưng trà lên, nhẹ giọng nói:
– Vừa nãyđại phu đến khám, di nương uống thuốc rồi đang ngủ, để nô tỳ gọi nàng dậy.
Liễu Hồng là nha hoàn bênngười thái phu nhân.
Cận Thiệu Khang nói:
– Đừngđánh thức nàng, chúng ta đến chỉ xem xem nàng có khá hơn không thôi, đại phunói như thế nào?
Liễu Hồng nhìn thoáng quaThanh Đại sau đó nhỏ giọng nói:
– Đại phunói, vết thương này của di nương tuy không trí mạng nhưng vẫn khiến tạng phủ bịtổn thương, phải nghỉ ngơi tốt một thời gian.
Cận Thiệu Khang không ngờthương thế của nàng lại nghiêm trọng như vậy, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặtkhông chút huyết sắc của Thanh Đại mà trong lòng dâng lên tia thương cảm.
Tương Nhược Lan nhìn hắnmột cái, sau đó quay đầu lại nói với Liễu Hồng:
– Cần cáigì cứ nói với ta.
Sau đó nàng nói với CậnThiệu Khang:
– ThanhĐại đang nghỉ ngơi, chúng ta đừng quấy rầy nàng nữa.
Cận Thiệu Khang gật đầu,hai người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Thanh Đại trên giường phát ra tiếngnói nho nhỏ:
– LiễuHồng, là ai tới?
Liễu Hồng vội tới bêngiường:
– Dinương, là Hầu gia…
Còn chưa nói xong, ThanhĐại đã vui mừng, sợ hãi nói:
– Là Hầugia tới?
Liễu Hồng lui sang, khuônmặt tái nhợt của Thanh Đại hiện lên trược mặt Cận Thiệu Khang, Cận Thiệu Khangcó thể thấy rõ ánh sáng trong mắt nàng:
– Hầugia, giọng nói vô cùng vui mừng
Nhưng ngay lập tức, ThanhĐại liền thấy Tương Nhược Lan bên cạnh Cận Thiệu Khang, ánh sáng trong mắt dầnbiến mắt, vẻ thất vọng hiện lên rõ ràng:
– Phunhân…
Giọng nói thấp đi tới támphần.
Tương Nhược Lan thấy thầnsắc nàng như vậy thì biết là nàng chỉ mong Cận Thiệu Khang một mình đến thămnàng. Nhưng cũng đúng, nàng vì Cận Thiệu Khang ngay cả mạng cũng không cần thìđương nhiên là trong lòng nghĩ đến hắn, đương nhiên là muốn cùng hắn một chỗ.
Tương Nhược Lan nghĩthầm, nàng có thể nghĩ như vậy, Cận Thiệu Khang đương nhiên cũng sẽ nghĩ nhưvậy. Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, thấy hắn đang nhìn Thanh Đại mà trong lòng chợtthấy đau xót.
Liễu Hồng đỡ Thanh Đạingồi dậy rồi đặt gối sau lưng nàng. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy mà ThanhĐại đã toát mồ hôi đầm đìa, môi trắng bệch càng khiến người khác thương cảm.
Cận Thiệu Khang nói:
– Nếukhông thoải mái thì đừng động, ngươi cứ nằm đi, chúng ta ra ngoài.
Giọng nói của hắn rất nhuhòa.
Thanh Đại nhìn Cận ThiệuKhang, ánh mắt hiền hòa như nước:
– Hầu giavà phu nhân có ý tốt đến thăm Thanh Đại, Thanh Đại không thể hành lễ với hầugia và phu nhân đã là không phải rồi, sao lại để hai người trà chưa uống đã đi.
Vừa nói vừa sai Liễu Hồnghầu hạ bọn họ ngồi xuống, hai người đành nán lại.
Đợi hai người ngồi xuốngrồi, Thanh Đại nhìn về Tương Nhược Lan nói:
– Phunhân, Liễu Hồng có nói cho ta rằng ngươi đã kê cho ta mấy phương pháp thựcliệu, Thanh Đại tạ ơn phu nhân.