Thiếu Gia Danh Môn

Chương 189: Thông phòng


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 189: Thông phòng


Vu Thu Nguyệt mang theomột bụng tức giận trở về Cẩm tú viên.
Lệ Châu nhìn sắc mặt đenngòm của nàng mà cẩn thận bưng bát canh nóng hỏi:

– Dinương, sau này nô tỳ có cần theo dõi Thanh di nương không?

Vu Thu Nguyệt cầm chéncanh trong tay đập luôn xuống đất, lớn tiếng quát:

– Đươngnhiên là cần. Ta không tin ả ta có thể dấu diếm không lộ manh mối.

Nàng thua dưới tay một vũnữ, cục tức này sao có thể nuốt xuôi.
Lệ Châu trừng mắt nhìnnàng, nhỏ giọng khuyên bảo:

– Dinương… ta thấy hay là thôi đi. Hôm nay thái phu nhân tức giận như vậy, hơn nữathái độ cũng rất rõ ràng, cho dù sau này bắt được nàng cùng Hầu gia cùng mộtchỗ, chúng ta có thể thế nào?

Vu Thu Nguyệt hậm hựcnói:

– Hôm naylà ta quá sơ sót, việc này căn bản là không nên nói trước mặt thái phu nhân.Tương Nhược Lan kia ghen tuông như vậy, việc này chỉ cần nàng ta biết là đượcrồi. Lần sau ngươi phát hiện ra tình huống như thế thì đừng vội lộ ra, chỉ cầnnói cho ta biết, ta dẫn Tương Nhược Lan đến thì ai cũng sẽ có kịch vui để xem.Ta không tin với tính cách của phu nhân thấy cảnh như vậy thì còn dung được ảta. Đến lúc đó để mặc bọn họ tranh đấu, ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.

Nghĩ vậy, tựa như thắnglợi đã bày ngay trước mắt, nàng đắc ý cười cười
Lệ Châu nhìn nàng cườinhưng không cho là đúng. Hai vị chủ tử đó thoạt nhìn cũng thấy là chẳng phải làngười yếu ớt, há có thể dễ dàng để di nương tính kế được.
Nhắc lại, từ khi di nươngmang thai, tính tình thay đổi rất nhiều, thoắt giận thoắt bực mình, hành sự bấtcẩn hơn trước nhiều.
Nhưng nàng chỉ là nhahoàn, ngoài nghe lệnh ra thì còn có cách nào nữa?
Tương Nhược Lan trở lạithu đường viện hậu, nhớ đến Cận Thiệu Khang đã gặp Thanh Đại mấy lần mà khôngnói một lời, trong lòng có chút bực mình. Nàng thầm nghĩ, lúc này gạt ta gặpmặt, chờ thêm mấy ngày nữa thì còn chẳng biết lừa ta làm những trò gì nữa.
Nhưng dần dần, nàng tỉnhtáo lại.
Nghĩ lại, cũng không thểhoàn toàn trách Cận Thiệu Khang, Thanh Đại chờ trên đường hắn trở về sao hắnbiết được? Gặp rồi, Thanh Đại theo quy củ hành lễ với hắn chẳng lẽ hắn lạikhông để ý đến nàng? Về phần hắn không nói ình, có lẽ thức nhất là cảmthấy không cần thiết, thứ hai, hắn sợ mình nghĩ nhiều.
Hắn từ phủ nha về vốn đãrất mệt mỏi, nếu mình vì chút chuyện nhỏ này mà quấn lấy hắn, bắt hắn giảithích, dỗ dành mình thì cho dù hắn yêu mình cũng sẽ thấy phiền chán. Đến lúcđó, chẳng phải là trúng ý của hoàng đế? Nói đến nói đi, hắn đưa Thanh Đại tớiđây là khiến nàng và Cận Thiệu Khang không tin tưởng nhau mà thôi

Nghĩ tới đây, Tương NhượcLan quyết định, chuyện này không nên để ý nữa.
Cho nên khi Cận ThiệuKhang quay về Tương Nhược Lan vẫn đối đãi với hắn như thường, quan tâm chămsóc, bưng trà đưa nước cho hắn bớt mệt, để cho hắn cảm nhận được sự ôn nhu,chăm sóc của nàng.
Nhưng lúc sau đi thỉnh anthái phu nhân thì Cận Yên Nhiên lại trêu ghẹo Thanh Đại trước mặt Cận ThiệuKhang:

– Thanhdi nương, bây giờ ca ca ta ở đây, ngươi chú ý mà nhìn, khỏi cần phải đứng tronggió lạnh chờ ca ca.

Thấy Cận Thiệu Khang ngơngác, thái phu nhân vừa cười vừa giải thích:

– Hầu giacòn không biết, mấy hôm nay nha đầu ngốc này đều đứng trong gió lạnh chờ Hầugia trở về, nói là muốn nhìn Hầu gia nhiều một chút.

Thanh Đại ngại ngùng khẽnói:

– Tháiphu nhân đừng nói nữa

Khuôn mặt đỏ bừng, ánhmắt khẽ liếc về phía Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang vội nhìnsắc mặt Tương Nhược Lan, ánh mắt này khiến thái phu nhân rất không hài lòng. Từkhi nào, mọi việc con làm đều phải xem sắc mặt con dâu?
Thái phu nhân trầm mặtxuống không nói. Lúc sau bà nói mệt để mọi người lui đi.
Lúc về Thu đường viện,Cận Thiệu Khang vội giải thích với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan giành lời:

– ThiệuKhang, ngươi không cần nói, ta tin tưởng ngươi. Thanh Đại là người Hoàng thượngban, chúng ta không thể đuổi nàng đi, nàng vẫn sẽ ở trong phủ, ngẩng đầu khôngthấy cúi đầu thấy, muốn ngươi luôn né tránh nàng là không thể. Tình huống nhưthế này sẽ còn rất nhiều, ta không thể lúc nào cũng tức giận vì những chuyệnnhư vậy. Cho dù ngươi không mệt ta cũng sẽ mệt, nhưng ta chỉ nói cho ngươi mộtcâu: ta rất không thích ngươi và nàng ở cũng một chỗ. Về phần sau này, ta tinngươi sẽ không làm ta đau lòng, khổ sở.

Tương Nhược Lan tựa vàotrong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan hắn
Hắn ôm chặt nàng, nhẹnhàng nói

– NhượcLan, nhất định ta sẽ không làm nàng thất vọng.

Tương Nhược Lan cườicười, vùi đầu vào lòng hắn. Chỉ cần có thể bình an vượt qua sáu tháng này, saunày sẽ không còn lo ngại gì nữa.

Nghĩ vậy, Tương Nhược Lanlại nghĩ tới một việc, nàng kéo Cận Thiệu Khang ngồi xuống giường:

– ThiệuKhang, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.

Cận Thiệu Khang thấy nàngtrịnh trọng thì cũng chăm chú hói:

– Chuyệngì?


– Ta gảvào Hầu phủ đã nửa năm rồi, ta thấy không bao lâu nữa mẫu thân sẽ đem Hoa Thanhvà Nhược Lâm sĩ phòng, Hầu gia ngươi thấy thế nào?


– Mẫuthân muốn sĩ thì cứ sĩ. Hai nha đầu đó theo ta đã nhiều năm, cho các nàng hưởngưu đãi như thiếp thất, cho bọn họ sống thoải mái, sau này ta không đến chỗ cácnàng là được.

Lại thêm hai người, chẳngphải là nàng lại càng đau đầu. Thiếp thất và thông phòng không giống nhau. Nếuhai người này không phải là kẻ an phận thì chẳng phải nàng càng thêm phiền.
Đương nhiên những lời nàykhông thể nói ra được

– ThiệuKhang, ngươi chỉ là nhớ các nàng đã theo ngươi lâu như vậy muốn cho các nàngsống thoải mái. Đã như vậy, ta có một cách lưỡng toàn kỳ mỹ.

Cận Thiệu Khang vội vànghỏi:

– Cáchgì?


– Cácnàng cũng không còn nhỏ nữa, không bằng giúp càng nàng thành thân, tìm nam nhânhợp với bọn họ. Hầu phủ chúng ta cho các nàng của hồi môn. Tìm cho các nàng lấymột người khỏe mạnh là tốt rồi, hơn nữa, sau này các nàng có thể sinh con đẻcái, hưởng thụ cuộc sống con cháu đề huề, như vậy vừa tốt cho các nàng, khôngcần bắt các nàng sống cuộc sống cô độc cả đời, như vậy chẳng phải là lưỡng toànkỳ mỹ?


Thông phòng gả cho ngườithật ra rất thê thảm, vì ở xã hội này, nam nhân coi trọng trinh tiết của đàn bàcòn hơn trời. Nhưng phàm là nam nhân có chút năng lực cũng sẽ chẳng muốn mộtngười phụ nữ đã thất tiết, cho nên thông phòng luôn chỉ có thể lấy những kẻthấp kém, thậm chí là hạ lưu. Cuộc sống sau này cũng vô cùng gian khổ.
Nhưng Tương Nhược Lan thàđể các nàng tìm một nam nhân thành thật, trung hậu, cho dù không giàu có gìcũng được, Hầu phủ có thể cho các nàng số tiền đủ để sống. Nữ nhân có tiền đểmua sắm ruộng vườn nhà cửa thì trong nhà tự nhiên sẽ có địa vị, nam nhân cũngkhông dám chê ghét, tương lai sinh con đẻ cái, hưởng thụ cuộc sống gia đình đầmấm còn hơn ở lại Hầu phủ làm sống cô độc? Bất kể Tương Nhược Lan đồng tình cácnàng thế nào cũng tuyệt sẽ không để Cận Thiệu Khang bước vào phòng các nàng,nếu các nàng ở lại Hầu phủ thì sẽ chỉ có thể sống cuộc sống như quả phụ màthôi.

– Ta thìnghĩ như vậy, đương nhiên ta sẽ hỏi các nàng, nếu các nàng muốn ở lại Hầu phủ…

Cận Thiệu Khang cườicười:

– NhượcLan, nàng thật tốt, còn hỏi ý kiến các nàng làm gì, nàng cứ quyết định là đượcrồi, ta tin tưởng nàng, nàng đương nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ.

Khóe miệng Tương NhượcLan giật giật. Quả là nam nhân phong kiến, trong mắt vốn chẳng coi thông phòng làngười…
Tương Nhược Lan trừng mắtnhìn hắn:

– Nếu vạnnhất mẫu thân nhắc tới chuyện thông phòng…

Cận Thiệu Khang nhíu mày:

– Đồ giảohoạt, nói đến nói đi là muốn đẩy tướng công nàng ra chắn bão cho nàng.

Tương Nhược Lan vuốt mặthắn cười nói:

– Loạichuyện này ngươi đi nói cũng không tốt, đến lúc đó ngươi nói giúp ta hai câu làđược rồi, không bị coi là lá chắn nữa.

Cận Thiệu Khang cườicười, má lúm đồng tiền lại hiện ra:

– Đã cầutướng công thì nàng lấy cái gì để đền ơn đây?

Tương Nhược Lan hơinghiêng người, hôn nhẹ lên môi hắn:

– Hôn mộtcái là được

– Vậychẳng phải ta bị thiệt rồi? Vừa nói Cận Thiệu Khang vừa đẩy nàng lên giường.

Chẳng biết gió từ đâuthổi đến, nến đỏ lay động vài cái rồi tắt, không gian đen đặc, dần dần truyềnđến tiếng nam nhân thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ.
Quả không ngoài dự đoáncủa Tương Nhược Lan, năm ngày sau, thái phu nhân đề cập đến chuyện sĩ phòng HoaThanh và Nhược Lâm với nàng.
Thái phu nhân sai đám ngườiCận Yên Nhiên lui xuống, chỉ giữ lại Tương Nhược Lan.

– Vốnphải có thai mới được sĩ phòng nhưng hai nha đầu đó đều là ta tự chọn cho Hầugia, đã theo hầu gia nhiều năm, giờ Hầu gia không đến phòng các nàng. Ta nghĩ,không bằng trước cứ cho các nàng sĩ phòng, con thì sau này sẽ có.

Nhân lúc mình vẫn còn uythì làm việc này thỏa đáng, nếu không đợi đến lúc con dâu dần nắm mọi việctrong tay thì nàng muốn làm gì bà cũng chẳng thể cản được.
Tương Nhược Lan cườicười, cung kính trả lời:

– Mẫuthân, thực ra chuyện hai nha đầu này con cũng có chuyện muốn bàn với người.

Nói rồi nàng đem những dựtính gả hai nha hoàn đó cho thái phu nhân.

– Hầu gianói, thật ra tới nay cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với hai nàng, có lẽ saunày cũng sẽ không tới phòng các nàng. Cho nên ta nghĩ, không bằng dứt khoát đemgả các nàng đi, cũng là giúp các nàng có tướng công thương yêu, có thể sinh conđẻ cái.

Nghe Tương Nhược Lan nóixong, mặt thái phu nhân trầm xuống:

– Đây làý kiến của ngươi hay của Hầu gia.

Có một số việc cần phảikiên trì tới cùng, nếu thuận theo ý thái phu nhân thì chỉ khiến mình khó chịumà hai nha đầu đó cũng chẳng sung sướng gì.
Tương Nhược Lan nhìn tháiphu nhân, giọng nói mềm nhẹ mà kiên quyết:

– Mẫuthân, đây vừa là ý của ta vừa là ý của Hầu gia.

Thái phu nhân nhìn nàng,cười lạnh:

– NhượcLan, ta biết đây là ý của ngươi, ta cũng biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi phảinhớ kĩ, như vậy mà cũng được? Ngươi xem xem, Hầu gia sắp 25 rồi, trừ đứa bétrong bụng Vu Thu Nguyệt thì chẳng có con nào khác. Những người khác bằng tuổiHầu gia con đã lớn rồi, ngươi thân là con dâu Cận gia, chẳng những không quantâm chuyện này mà vì bản thân còn muốn đem thông phòng đã theo Hầu gia nhiềunăm gả đi, như vậy cũng nói được? Hầu gia bên cạnh có mấy người, Thu Nguyệt đãthất sủng, Thanh Đại đến giờ còn chẳng được gặp Hầu gia được mấy lần. Mỗi ngàyHầu gia đều nghỉ trong Thu đường viện của ngươi ngươi còn không biết đủ, ngaycả hai nha đầu cũng không dung được?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.