Thiếu Gia Danh Môn

Chương 188: Cãi cọ


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 188: Cãi cọ


Thanh Đại nghe Vu ThuNguyệt chất vấn thì mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương. Nàng không nhìnai, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mông lung, sóng mắt lưu chuyển.

– Tỷ tỷnói không sai, ta đúng là nghĩ sống một cuộc sống an ổn. Tuy ta là nữ nhi dòngtôn thất nhưng ta không như tỷ, ta là con của vũ nữ, tỷ tỷ là trưởng nữ, tỷkhông biết cuộc sống của ta khi còn nhỏ. Từ khi đến Đại Lương, ta vẫn luôn hyvọng được sống cuộc sống an ổn, đó là những lời từ đáy lòng ta.

Giọng nàng uyển chuyểnmềm nhẹ, nói đến đây khiến ai nấy đều cảm thương, kể cả Tương Nhược Lan cũngthầm thở dài một hơi.
Vu Thu Nguyệt vốn là kẻrất giỏi ngụy trang, cùng Tương Nhược Lan tranh đấu, Tương Nhược Lan coi thườngđiều này, mỗi lần nàng đều dùng cương khắc nhu, dồn ép Vu Thu Nguyệt chặt chẽ.Nhưng không ngờ Thanh Đại dùng nhu lại khiến ai nấy đều đồng tình, trong lòngTương Nhược Lan cảm giác bất an.

– Đã nhưvậy, ngươi còn lừa dối phu nhân, ngầm câu dẫn Hầu gia? Ngươi bớt giả bộ đáng thươngđi, nói trắng ra, cũng chỉ là thủ đoạn để được Hầu gia sủng ái thôi, ngươi cònmuốn dối gạt ai?

Nghe nói lời ấy, thái phunhân cùng Cận Yên Nhiên không hẹn mà cũng nhíu mày, các nàng đều có cảm tìnhvới Thanh Đại.
Thanh Đại ngẩng phắt lênnhìn Vu Thu Nguyệt, mắt ngấn lệ nhưng vẫn tỉnh táo:

– Takhông muốn tranh giành gì, cũng chẳng muốn yêu cầu gì, ta chỉ là… ta chỉ là…

Nói tới đây nàng hơi chớpmắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mặt dần đỏ ửng:

– Ta chỉlà muốn gặp Hầu gia mà thôi, chỉ muốn nhìn hắn, nói chuyện hai ba câu với hắn,nếu phu nhân không tin, có thể đi hỏi Hầu gia, Thanh Đại có làm chuyện vô liêmsỉ gì chăng? Ta chỉ là trốn một bên nhìn trộm mà thôi, mãi lần trước mới códũng khí thỉnh an Hầu gia. Ta không cưỡng cầu gì cả, nhưng ta muốn gặp phu quâncủa mình, tại sao lại là hành vi không biết liêm sỉ?

Mọi người đều biết từ khinàng vào phủ Hầu gia chẳng nhìn nàng lấy một lần. Nếu tối lúc thỉnh an thái phunhân không gặp thì cơ bản một ngày cũng chẳng có cơ hội gặp Hầu gia một lần.Nàng là nữ tử Việt quốc không có chỗ dựa, mới đầu còn có chút sợ hãi, nhưng lâudần, tự nhiên sẽ muốn được Hầu gia coi trọng. Nghĩ kĩ xem, cũng chỉ là chuyệnbình thường, còn hơn một số thiếp thất thích bán phong tình ong bướm. Cùng lắmnàng chỉ nhân lúc Hầu gia trở về gặp hắn một lần cũng chẳng phải là chuyện gìto tát, Dù sao nàng cũng là thiếp thất của Hầu gia.
Nhưng những lời này củaThanh Đại làm cho Tương Nhược Lan khó chịu, đang chuẩn bị nói mấy câu thì VuThu Nguyệt lại giành lời:


– ThanhĐại, ta nghe ngươi nói những câu này thì hình như không đúng? Ngươi muốn gặphầu gia lại chỉ dám len lén nhìn trộm, ý của ngươi là có người không cho ngươigặp Hầu gia? Khiến ngươi chịu ủy khuất, phải đứng trong gió lạnh mới được gặpHầu gia.

Nói xong khóe mắt giốngnhư vô ý mà liếc nhìn Tương Nhược Lan một cái, ý cười trên miệng lạnh lùng.
Lời này vừa nói ra, nhữngngười còn lại đều nhíu mày. Ai chẳng biết Tương Nhược Lan ghen tuông, đươngnhiên là Tương Nhược Lan không cho Hầu gia đi gần gũi thiếp thất. Thanh Đạithành thật không dám làm trái ý phu nhân, nhưng muốn gặp Hầu gia nên chỉ đànhvụng trộm như thế.
Tương Nhược Lan tronglòng tức giận, Vu Thu Nguyệt này, muốn đối phó Thanh Đại còn không quên kéonàng vào. Nhưng nàng nhìn sắc mặt mọi người cũng hiểu, chuyện hôm nay nàng phảimở lời, nếu không sẽ khiến Thanh Đại càng được mọi người đồng tình, điều này làbất lợi với nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười haitiếng, mở miệng nói:

– Nhữnglời này lại càng thú vị. Trong nhà, Hầu gia là chủ, bên ngoài, Hầu gia là Đạitướng quân đã bình định loạn phương Tây, giờ là Tam phẩm Binh bộ thị lạng. Hầugia là người như vậy ai có thể ngăn cản hắn gặp ai. Muốn gặp ai là chuyện trongtay hắn, những lời này của Vu di nương thật buồn cười, nếu không cẩn thậntruyền ra ngoài, người ta chẳng biết sẽ nghĩ về Hầu gia thế nào. Còn về phầnThanh di nương…

Tương Nhược Lan nhìn vềphía Thanh Đại, còn chưa nói gì, Thanh Đại đã quỳ xuống trước mặt Tương NhượcLan, vội dập dầu rồi nhìn Tương Nhược Lan nói:

– Phunhân, Thanh Đại biết cắt ngang lời phu nhân là Thanh Đại không đúng. Nhưng cómột số điều, Thanh Đại không thể không nói. Thanh Đại từ khi đến Hầu phủ đượcphu nhân chăm sóc, trong lòng Thanh Đại vô cùng cảm kích nên trong lòng ThanhĐại tuyệt sẽ không có nửa câu trách cứ phu nhân như ý nghĩ của Vu di nương.Thanh Đại cho dù nằm mơ cũng không dám làm những chuyện như vậy. Chỉ là vìThanh Đại muốn gặp Hầu gia mà thôi. Vốn nghĩ rằng chuyện chẳng có gì, chẳng ngờlại bị Vu di nương cho là vô liêm sỉ. Nếu ngay cả phu nhân cũng nghĩ như vậy,sau này Thanh Đại không gặp Hầu gia nữa, bất kể thế nào cũng không làm cho phunhân không vui. Thanh Đại không muốn phu nhân tức giận Thanh Đại.

Nàng ngẩng đầu lên, rấtthành khẩn nhìn Tương Nhược Lan, bộ dáng như thể Tương Nhược Lan có bảo nàngchết nàng cũng sẽ chết.
Nhưng Tương Nhược Lan cóthể nói gì? Nàng đương nhiên không muốn Thanh Đại xuất hiện trước mặt Hầu gianhưng những lời này có thể nói ra? Nàng nhìn khuôn mặt thanh thuần, kiều diễmnhư hoa của Thanh Đại mà lòng hơi trầm xuống.
Lúc này Vu Thu Nguyệtcười lạnh:

– Thanhdi nương, ngươi đang ép phu nhân đồng ý cho ngươi gặp Hầu gia?

Thanh Đại quay phắt lạinhư vô cùng tức giận:


– Tỷ tỷ,ta biết chuyện là trước Thanh Đại đắc tội ngươi, nhưng ngươi tức giận gì tìmThanh Đại là được rồi? cần gì cứ phải tìm cách chia rẽ ta và phu nhân. Ngươi cóý đồ gì. Lúc trước ngươi nói ta nhìn trộm Hầu gia là chuyện vô liêm sỉ, giờ taxin phu nhân minh giám thì sao lại là bức phu nhân? Chuyện này đương nhiên làxin thái phu nhân và phu nhân minh giám, Thanh Đại làm gì sai?

Vu Thu Nguyệt thấy nàngdám chỉ trích mình trước mặt thái phu nhân thì không khỏi cả giận nói:

– Hay chonha đầu dẻo mỏ nhà ngươi.

Sau đó vội nhìn về tháiphu nhân:

– Tháiphu nhân đừng nghe tiện nhân này nói bậy, Thu Nguyệt tuyệt đối không có ý này.

Sắc mặt thái phu nhântrầm xuống, bàn đặt mạnh chén trà xuống bàn khiến Vu Thu Nguyệt sợ run lên.

– Đượcrồi. Vu di nương, miệng ngươi sạch sẽ một chút, Thanh di nương là Hoàng thượngngụ tứ, không phải là người ngươi có thể tùy tiện mắng chửi. Ngươi nhìn ngươiđó, vừa mới ra ngoài đã khiến cả nhà bất an, xem ra Hầu gia nói rất đúng, vớitính cách này của ngươi, phải cấm túc thì phủ mới được yên. Lần này, tự ta phạtngươi, ngươi đừng mong xin ra nữa.

Vu Thu Nguyệt vội vàngquỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ:

– Tháiphu nhân đừng giận, Thu Nguyệt không cố ý gây sự, chỉ là thấy Thanh di nươngnói một đằng làm một nẻo, mới không nhịn được mà nói. Thu Nguyệt biết sai rồi,thái phu nhân đừng so đo với Thu Nguyệt.


Thái phu nhân hừ lạnh mộttiếng:

– Thanhdi nương cũng như ngươi, đều là thê thiếp của Hầu gia, sao nào, trước ngươinghĩ đủ cách gặp Hầu gia, lấy lòng hầu gia, giờ Thanh di nương ngay cả gặp Hầugia cũng không được? Phu nhân nói đúng, Hầu gia muốn gặp ai thì ai cũng khôngcản được. Nếu Hầu gia thực sự không muốn gặp Thanh di nương thì cho dù Thanh dinương có đến trước mặt Hầu gia cũng là vô dụng. Vu di nương, giờ ngươi chỉ nênchú ý dưỡng thai, an tâm chờ sinh, bớt lo chuyện không đâu đi. Chẳng lẽ ngươinghĩ mình ngươi là kẻ sáng suốt còn chúng ta đều là kẻ ngu độn, mắt mù?

Trong lòng Vu Thu Nguyệtthất kinh, vội dập đầu, không dám nói thêm gì.
Thái phu nhân nhìn Tương NhượcLan:

– NhượcLan, giờ ngươi là người quản lý gia đình, ngươi có nói gì không?

Bà nhìn Tương Nhược Lan,sắc mặt lạnh nhạt.
Bà biết con thích TươngNhược Lan nhưng Hầu gia dưới gối không con, chỉ dựa vào một Nhược Lan là khôngđược, giờ Thanh Đại ôn thuận hiểu chuyện lại xinh đẹp như hoa, Hầu gia cũngkhông có vẻ là chán ghét nàng, đã như vậy, không thể dung túng Nhược Lan chuyênsủng
Tương Nhược Lan nhìnThanh Đại đang quỳ một cái, đúng là nữ tử lợi hại, nói mấy câu chẳng những rửasạch hiềm nghi mà còn có thể biến chuyển thành cục diện này, sau này, dù nàngnghĩ cách tiếp cận Hầu gia cũng chẳng ai trách nàng.
Mà càng khiến nàng bộiphục là những lời này vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không chút dấu vết giả tạonào, đến cả nàng cũng không thể hiểu được là Thanh Đại cố tình hay không.
Thanh Đại, mỗi việc đềurất kín kẽ, giống như mọi thứ là hoàn toàn tự nhiên khiến nàng cảm giác khôngthể làm gì được.
Nhưng cho dù tâm cơ củangươi khó lường thế nào, thủ đoạn cao tới đâu, ta cũng sẽ không để cho ngươiphá hoại hạnh phúc của ta.

– Mẫuthân nói rất đúng, Nhược Lan không có gì để nói nữa.

Ta không cãi cọ vớingươi, nhưng ta không để Thiệu Khang đến phòng Thanh Đại, nếu có bản lãnh thìđi mà bảo con ngươi.
Thái phu nhân hài lònggật đầu, vừa giáo huấn Vu Thu Nguyệt vài câu rồi mới bảo mọi người trở về.
Cận Yên Nhiên ở lại cùngthái phu nhân, đợi mọi người đi rồi nàng hỏi thái phu nhân:

– Mẫuthân, ngươi thấy Thanh Đại biểu hiện như thế được không?


Thái phu nhân cười cười:

– Ngươicó thể hỏi câu này, có thể thấy những năm ta dạy dỗ ngươi không uổng phí rồi.

Cận Yên Nhiên ngượngngùng cúi đầu:

– Từ saukhi nữ nhi tin nhầm Vu di nương, giờ không dám dễ dàng tin tưởng ai nữa.

Thái phu nhân trầm mặcmột hồi, đáp:

– Từ nhỏđã được nuôi thành ca cơ, nói chẳng có chút tâm cơ nào ta không tin. NhưngThanh Đại còn là người biết nặng nhẹ, không phải là loại người làm càn như VuThu Nguyệt. Sau này nàng được sủng hẳn cũng sẽ không gây ra chuyện lớn.

Vừa nói vừa thở dài, cóchút lo lắng nhìn Cận Yên Nhiên:

– Con củata, trước ta vẫn muốn đem ngươi gả ột gia đình đơn giản, không cần danhgia vọng tộc, không cầu phú quý vinh hoa, chỉ cần phu quân của ngươi là ngườibiết nóng lạnh. Không ngờ Hoàng thượng lại chỉ hôn cho ngươi và Trữ vương, phủTrữ vương phức tạp, mẫu thân giờ rất hối hận trước đã bảo vệ ngươi quá tốt, mớikhiến ngươi ngây thơ như vậy, mẫu thân rất lo lắng.

Cận Yên Nhiên dựa vàolòng mẫu thân:

– Mẫuthân đừng lo, nữ nhi sẽ rất kiên cường đối mặt với mọi chuyện, giống như tẩutẩu vậy, có gì không hiểu, quay lại hỏi mẫu thân là được

Thái phu nhân cười:

– Làm gìcó nữ nhi nào gả ra rồi cứ hay về nhà mẫu thân, nhưng mà… tẩu tẩu ngươi quả rấtgiỏi, cục diện gian nan như vậy mà cũng từng bước đứng vững được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.