Thiếu Gia Danh Môn

Chương 178: Người mới.


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 178: Người mới.


Nhanh như vậy? Thái phunhân cùng Tương Nhược Lan đều ngẩn ra. Tương Nhược Lan lập tức hiểu, đây làhoàng đế cố ý. Kì hạn nửa năm, hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Tương Nhược Lan tronglòng cười lạnh.
Hai người đi ra ngoài.Người đến là Hoàng công công bên người Cảnh Tuyên Đế, Hắn vung phất trần, tươicười nhìn thái phu nhân nói:

– Cận lãophu nhân, chúc mừng, chúc mừng. Xin chuẩn bị tiếp chỉ.

Thái phu nhân vội vàngsai người bảo mọi người chuẩn bị thỏa đáng đi ra.
Mọi người quỳ xuống,Hoàng Quý lớn tiếng đọc thánh chỉ, đại ý là đem nử tử nước Việt ban cho CậnThiệu Khang làm thiếp.
Thái phu nhân trong lòngkỳ quái, bà vốn nghĩ trong cung chỉ đem nữ tử đến là xong, không ngờ Hoàngthượng còn trịnh trọng ban thánh chỉ.
Có thể thấy được hoàng đếcoi trọng Hầu gia. Thái phu nhân trong lòng vui vẻ (hơ hơ), người mới Thanh Đạinày chính là biểu hiện sự ân sủng của Hoàng thượng với Hầu gia, dù còn chưa gặpmặt mà đã có hảo cảm với nàng.
Thái phu nhân cùng mọingười dập đầu tạ ơn. Hai tay tiếp nhận thánh chỉ.
Hoàng Quý cười nói:

– Kiệucủa người mới đã ở ngoài cửa

Thái phu nhân vội vàngsai bảo:

– Mau đóncô nương vào nhà.

Mọi người đều ở đó chờ,nóng lòng muốn biết mỹ nhân hoàng đế ban đẹp như thế nào.
Chỉ chốc lát, vài nhahoàn dìu một nữ tử yêu kiều bước vào
Chỉ thấy nữ tử này vôcùng thanh tú, nàng mặc một bộ cẩm bào xanh biếc thêu hoa sen, bước đi nhưdương liễu trong gió khiến cảnh vật sáng bừng.
Mọi người thấy nữ tử nàydung mạo dù không hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại có một phong vận đặc biệt.Đôi mắt đẹp lưu chuyển như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ khiến người ta cảm thấythân thiết.
Vẻ mặt thái phu nhân tươicười, hiển nhiên là rất hài lòng. Những người khác thấy thần sắc của thái phunhân thì cũng mỉm cười.
Tương Nhược Lan đứng ởmột bên, vẫn duy trì sự bình tĩnh trong lòng/
Thanh Đại đi vào phòng,yểu điều quỳ xuống:

– Nô tỳThanh Đại, tham kiến thái phu nhân, tham kiến các vị phu nhân, tiểu thư.

Thái phu nhân vội vàngnói:

– Đứng lênđi, sau này đều là người một nhà, không nên tự xưng là nô tỳ nữa


– Vâng.Thanh Đại đứng lên, lui sang một bên, cúi đầu.

Hoàng Quý cười nói:

– Cận lãophu nhân, người đã mang đến, không còn chuyện gì nữa, chúng ta xin cáo từ.


Thái phu nhân vội vàngsai người đưa bạc rồi tiễn ra khỏi cửa.
Hoàng Quý đi rồi, Trươngmụ mụ đi tới bên Thanh Đại, giới thiệu từng người cho nàng.

– Đây làphu nhân.

Thanh Đại vội vàng quỳxuống, bái kiến Tương Nhược Lan. Chớp mắt, cúi đầu, ánh mắt vô cùng cung kính.
Giới thiệu đến Vu ThuNguyệt là quý thiếp, Thanh Đại cũng quỳ xuống kêu một tiếng tỷ tỷ. Nữ tử dịudàng khiêm tốn như vậy khiến Vu Thu Nguyệt rất bất ngờ. Nên biết rằng, Vu ThuNguyệt dù là quý thiếp nhưng Thanh Đại cũng là Hoàng thượng ban, dù không phảiquỳ trước mặt Vu Thu Nguyệt thì cũng chẳng sao.
Đến lượt Cận Yên Nhiên,Vương thị, Triệu di thái thái, hai vị Cận tiểu thư thì Thanh Đại cũng hành lễcung kính.
Thái phu nhân ở bên cạnhthấy nàng nhu thuận, có lễ nghĩa, không giống kẻ kiêu căng thì trong lòng càngthích nàng.
Tương Nhược Lan vẫn mắtlạnh bàng quan, mặc dù nàng biết Thanh Đại là vô tội chịu khổ nhưng với nữ nhânmơ ước phu quân mình, nàng không thể thích được. Chỉ hi vọng có thể bình an vôsự vượt qua nửa năm, sau đó để hoàng đế nghĩ cách đón nàng về lại cung. Về việcnàng làm phi hay ban cho người khác, nàng cũng chẳng có cách nào mà quan tâm.
Chào hỏi mọi người xong,thái phu nhân kéo tay nàng, cẩn thận đánh giá rồi cười nói:

– Đúng làxinh đẹp, năm nay bao nhiêu tuổi rồi.

Thanh Đại hơi đỏ mặt, cúiđầu nói:

– Năm nay16 tuổi


– Nghenói ngươi là nữ nhi dòng dõi tôn thất ở nước Việt, tới Hầu phủ ta làm thiếp làủy khuất ngươi rồi.

Thanh Đại ôn nhu đáp:

– Khôngủy khuất, gia phụ chỉ là họ xa trong tôn thất, hơn nữa Thanh Đại cũng chỉ làthứ nữ, từ nhỏ đã tập ca múa, cốt là để tiến cống cho Đại Lương, không phải làcao quý gì.

Lời này vừa nói ra, kể cảTương Nhược Lan cũng rất ngạc nhiên, vừa vào cửa đã nói như vậy, chẳng lẽ khôngsợ người khác khinh thường nàng?
Đây là vì nàng ngây thơhay vì nàng cố ý lấy lòng thương hại? Bất kể là thế nào thì nàng cũng thànhcông trong việc lấy lòng thái phu nhân.
Thái phu nhân càng tươicười:

– Rời xaquê hương cũng khó cho ngươi rồi. Thanh Đại, yên tâm, sau này ở Hầu phủ, chỉcần ngươi quy củ, Hầu phủ tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi

Thanh Đại vội vàng nói:

– Tạ ơnthái phu nhân yêu thương, Thanh Đại nhất định sẽ không để cho thái phu nhânthất vọng.

Vừa nói nàng vửa ngẩngđầu nhìn Tương Nhược Lan và Vu Thu Nguyệt:

– Cũngkhông để hai vị tỷ tỷ thất vọng đâu.

Tương Nhược Lan chú ýnhìn nàng, đã thấy ánh mắt nàng tinh khiết vô cùng chân thành, không hề giốngnhư đang giả tạo.

Chẳng lẽ đây thật sự làmột cô nương tính cách đơn thuần?
Nhưng bất kể nàng đơnthuần cũng thế, giảo hoạt cũng thế, tốt cũng được, xấu cũng được, nàng là ngườimình phải đề phòng.
Cận Yên Vân thấy thái phunhân thích Thanh Đại thì ở bên trêu ghẹo vài câu khiến Thanh Đại xấu hổ đỏ bừngmặt.
Vu Thu Nguyệt ở bên độtnhiên nói:

– NghênhHương viện của Thanh Đại muội muội còn chưa thu dọn xong, hay là mấy ngày nàyđến Cẩm tú viên của ta đi, hai tỷ muội ta làm quen với nhau.

Nhân cơ hội kéo nàng talại. Có thể dựa hơi thì dựa hơi, không thì sẽ lợi dụng nàng ta, không thể đểlãng phí một quân cờ đẹp thế này được.
Tương Nhược Lan liếc nàngmột cái, trong lòng cười lạnh, thế thì quá nóng lòng rồi nhưng nàng cũng khôngnói, sợ nói ra Vu Thu Nguyệt lại túm được đuôi mà đổ Thanh Đại về Thu đườngviện, nếu như thế thì đúng là phiền toái.
Thái phu nhân cười nói:

– Ngươicó thai, không thể làm phiền người được. Như vậy đi, mấy ngày này ở lại Tùnghương viện của ta, đợi Nghênh hương viện chuẩn bị xong thì chuyển qua

Vừa nói vừa nhìn ThanhĐại:

– Ngươithấy thế nào?

Thanh Đại được sủng màsợ, vội nói:

– ThanhĐại sao dám ở lại phòng của thái phu nhân, chỉ cần để Thanh Đại ở phòng nào đóhai ngày là được rồi

Thanh Đại hoảng hốt càngkhiến người ta thương tiếc.

– Xemngươi nói kìa. Ngươi là thiếp thất Hoàng thượng ngự ban, sao lại tùy tiện thếđược? Cứ vậy đi, ngươi ở lại đây, nói chuyện phong tục tập quán nước ngươi chota giải sầu.

Thanh Đại lúc này mớiđồng ý:

– Vâng.

Thái phu nhân quay lạisai Liễu Nguyệt thu dọn căn phòng phía đông.
Từ trong cung tới, tháiphu nhân dù ít dù nhiều vẫn còn có chút kiêng kỵ nên muốn nhân mấy ngày này đểý tính tình của nàng
Tất cả hàn huyên mấy câurồi ai về phòng nấy.
Rời khỏi Tùng hương viện,Cận Yên Nhiên đi tới bên Tương Nhược Lan nói:

– Tẩutẩu, Thanh Đại này thoạt nhìn có vẻ rất thành thật. Hy vọng nàng đúng là nhưthế.

Tương Nhược Lan khôngnói, mới chỉ là lần gặp đầu tiên, sao có thể nắm chắc được.
Cận Yên Nhiên thấy nàngkhông nói, biết trong lòng nàng không vui nên cũng không nói nhiều nữa, tìm cớbỏ đi.

Buổi tối, Cận Thiệu Khangtrở về, biết được chuyện này, cũng có chút kinh ngạc:

– Tới sớmnhư vậy, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.

Rồi lại nói:

– Sớm haymuộn thì cũng chẳng khác gì.

Tương Nhược Lan và LiênKiều giúp hắn thay triều phục.
Cận Thiệu Khang cười hỏi:

– Hôm naynàng ở nhà làm gì?

Tương Nhược Lan mặt đỏlên, không nói, Liên Kiều ở bên cười nói:

– Phunhân nói muốn giúp Hầu gia là khăn tay, ta nói để ta giúp nhưng phu nhân khôngcho, làm suốt cả buổi trưa.

Cận Thiệu Khang vừa mừngvừa sợ:

– NhượcLan, nàng biết thêu thùa?

Nói thật, hắn không thểtưởng tượng cảnh Tương Nhược Lan cầm kim thêu hoa. Hơn nữa, theo hắn biết, mặtnữ công gia chánh của Nhược Lan cũng không giỏi.
Tương Nhược Lan vỗ đầuLiên Kiều, sẵng giọng:

– Nha đầuchết tiệt kia, ngươi lắm miệng vừa thôi, không mau đi đi.

Liên Kiều le lưỡi:

– Hầu giavừa về phu nhân đã chê ta rồi


– Ngươicòn nói nữa, thích ăn đòn à?

Tương Nhược Lan giả vờgiơ tay định đánh, Liên Kiều ôm đầu chạy ra, ra đến cửa cũng không quên đóngcửa lại.
Cận Thiệu Khang ôm eonàng từ phía sau (mình thích kiểu này), sau đó hít sâu một hơi từ hõm vai nàng:

– Ta muốnxem Nhược Lan của ta làm khăn tay

Tương Nhược Lan thấpgiọng nói:

– Khôngđược, ta làm xong rồi sẽ đưa ngươi nhìn.

Thực sự là nàng không hềquen với việc này, bảo nàng khâu cúc khâu áo còn được chứ thêu hoa thì chẳng dễdàng gì.
Nàng nghĩ nên tập luyệnnhiều rồi sẽ quen tay.
Cận Thiệu Khang xoay nànglại, cầm tay nàng. Tương Nhược Lan đột nhiên thu tay về.
Cận Thiệu Khang nhíu mày:


– Chuyệngì thế?

Vừa nói vừa kéo tay nànglên xem, thấy ngón tay nàng có rất nhiều vết kim châm, còn cả vết máu.
Trong lòng hắn đau nhói:

– Là làmkhăn tay bị đâm vào?

Tương Nhược Lan cúi đầu ủrũ:

– Trướcgiờ chỉ lo chơi không động vào kim chỉ, giờ bị kim châm.


– Thôiđừng làm nữa, trong phủ thiếu gì người làm mấy chuyện này? Sau này, nàng cứ làmchuyện mà mình thích làm ấy.

Hắn cầm lấy tay nàng,vươn lưỡi mút lấy vết máu. Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt lướt qua ngón tay khiến nàngcảm thấy tê dại.

– Không…

Tương Nhược Lan cố chấplắc đầu:

– Thê tửngười ta đều làm giầy, y phục cho tướng công. Những cái đó ta không có bản lãnhlàm, nhưng…

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,ánh mắt đầy tình cảm:

– Ta muốntrên người ngươi có một thứ gì đó do tự tay ta làm, cho dù là một chiếc khăntay ta cũng không biết làm. Nhưng ta sẽ học, trước kia ta không biết quy củnhưng chẳng phải đã học xong đó thôi? Thiệu Khang, ngươi phải tin ta, ta nhấtđịnh sẽ thêu cho ngươi một chiếc khăn tay thật đẹp.

Cận Thiệu Khang nhìn nànghồi lâu không nói. Sau đó hắn cúi đầu, trán cọ vào trán nàng nhẹ nói:

– Cẩnthận một chút, đừng để đâm vào tay nữa. Cứ từ từ thôi, để bị kim đâm thế này,ta sẽ đau lòng.


– Ừm

Tương Nhược Lan nhìn hắn,trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Cận Thiệu Khang rửa tayxong, hai người cùng đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân. Vừa đến Tùnghương viện đã nghe thấy tiếng đàn réo rắt sau đó là tiếng ca của Thanh Đại.
Tiếng đàn du dương, tiếngca trong vắt hòa quyện vào nhau dường như là âm thanh đẹp nhất trời đất này.Nhất thời chỉ thấy mọi thứ yên tĩnh, chim hót ríu rít.
Hai người dừng bước,không tự chủ được mà đắm chìm trong tiếng ca tuyệt đẹp này.
Cho đến khi khúc ca hết,Tương Nhược Lan sâu kín nói:

– Tiếnghát này dùng từ thần thánh để hình dung cũng chẳng hề quá.

Cận Thiệu Khang nắm taynàng cười nói:

– Thếcũng được, nàng nhàn rỗi thì bảo nàng ta ca hát, múa cho nàng xem, cho nàng đỡbuồn.

Vừa nói vừa kéo tay nàngđi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.