Thiếu Gia Danh Môn

Chương 177: Nửa năm


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 177: Nửa năm


Trăng tròn vành vạnh, ánhtrăng như phủ một tầng sương mỏng lên cảnh vật.
Tương Nhược Lan cúi đầu,không nhìn hắn:

– Chẳngbiết Hoàng thượng cho truyền thần phụ đến đây là có chuyện gì? Nếu không có gì,thần phụ xin cáo lui.

Nói xong hơi phúc thânrồi xoay người bước đi.
Cảnh tuyên đế tiến lênkéo tay nàng lại
Tương Nhược Lan giống nhưlà chạm phải thứ đồ ghê tởm, nàng hung hăng gạt tay hắn ra, bởi bị dùng sức quámạnh mà thân thể Cảnh Tuyên Đế vốn suy yếu bị lảo đảo.
Cảnh tuyên đế không ngờTương Nhược Lan sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, càng khiến hắn khó chịu là ánhmắt hắn nhìn nàng đầy sự chán ghét, thù hằn. Nhớ lại ánh mắt dịu dàng đầy tìnhyêu của nàng dánh cho Cận Thiệu Khang mà trong lòng hắn dâng lên sự ghen tuôngkhông thể nén được.
Hắn cười lạnh hai tiếng:

– NhượcLan, hôm nay trẫm ban nữ nhân cho An Viễn hầu, nàng thấy thế nào?

Hắn tiến lên hai bước,tới gần nàng, sắc mặt dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt.

– Nữ tửnày hát hay múa đẹp, người cũng xinh đẹp, nàng nói xem An Viễn hầu có thể chịuđược sự câu dẫn này không? Bây giờ nàng có còn tin tưởng hắn như lúc đầu?

Trong lòng Tương NhượcLan dâng lên sự tức giận. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn:

– Quảnhiên là ngươi cố ý! Làm ra loại chuyện này, ngươi cảm thấy rất thú vị? Để chota đau đớn thì ngươi sẽ vui vẻ?

Cảnh tuyên đế cười lạnh:

– NhượcLan, bây giờ nàng rất hận ta! Sao vậy, nàng sợ? Nàng sợ nữ tử này sẽ cướp đitrái tim của phu quân nàng?

Tương Nhược Lan khẽ cườimột tiếng:

– Hoàngthượng, cho dù là như vậy thì ngươi đạt được cái gì?

Vẻ mặt hắn banh ra, trongmắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt

– Ta chỉlà muốn cho nàng biết, hắn căn bản không tốt như trong tưởng tượng của nàng!Thứ ta không thể cho nàng, hắn cũng không thể cho nàng! Thứ nàng muốn , khôngai có thể cho nàng.

– Ngươisai rôi!

Tương Nhược Lan đón nhậnánh mắt của hắn, nói từng câu từng chữ:

– Ngươilàm như thế chẳng có tác dụng gì cả. Ta tin tưởng hắn, ta tin lời hứa của hắn,ta cũng sẽ cố gắng giữ lấy tình cảm của chúng ta. Ta tin chúng ta sẽ vượt quamọi chướng ngại, bất kể là ai cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta!

Hai mắt nàng sáng nhưsao, trong đó lộ ra sự kiên định và tin tưởng khiến cho nàng trở nên vô cùngxinh đẹp.
Nhưng sự kiên định, tintưởng này không phải vì hắn, sự xinh đẹp này cũng không phải là vì hắn…
Tim Cảnh Tuyên Đế đauđớn.
Hắn ngửa đầu cười to,trong lòng càng đau đớn, tiếng cười của hắn như xuyên thủng màn đêm, đem lạimột cảm giác tiêu điều.
Đột nhiên, tiếng cườingưng lại, hắn nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói rít ra từ kẽ răng:

– Được!Được! Nàng đã tin tưởng hắn như vậy, Nhược Lan, nàng có dám đánh cuộc với trẫmkhông? Chưa đến nửa năm, hắn nhất định sẽ không chịu được sự quyến rũ của nữ tửkia…

Tương Nhược Lan nắm chặtnắm tay, lập tức tiếp lời:

– Được.Nếu Hoàng thượng thua thì phải đem nữ tử đó về. Hơn nữa sau này không được canthiệp vào cuộc sống của ta nữa.


– Nhưngnếu nàng thua?

Cảnh Tuyên Đế gắt gaonhìn nàng, ánh mắt lóe lóe
Nếu ta thua… đó chứngtỏ hắn đã phản bội lời hứa với ta…
Vừa nghĩ đến điều này,tim Tương Nhược Lan như bị đao cắt
Nàng nghiến răng nghiếnlợi nói:

– Nếu tathua, nhất định xin thánh chỉ hòa ly! Bất kể có hậu quả gì cũng sẽ hòa ly.Nhưng ta tuyệt sẽ không thua đâu!


– Được!

Cảnh Tuyên Đế buông cổtay nàng:

– Nửa nămsau nàng sẽ biết, từ đầu tới cuối là nàng đã tin nhầm người.


Cảnh tuyên đế xoay ngườisai:

– Ngườiđâu, dẫn Hầu phu nhân rời đi!

Tương Nhược Lan quay đầuđi, không nhìn hắn lần nào.
Mấy kẻ khiêng kiệu đưaTương Nhược Lan rời đi.
Cảnh tuyên đế đứng đónhìn kiệu từ từ biến mất trong màn đêm, sắc mặt âm trầm dần dần hoãn xuống.
Không tới nửa năm, nàngsẽ chết tâm với Cận Thiệu Khang, chỉ cần bọn họ hòa ly, nàng có thể trở thànhnữ nhân của hắn. Đến lúc đó, còn lý do gì có thể ngăn cản hắn?
Nam nhân nào là không háosắc, với một mỹ nhân thấu hiểu tâm tư người khác, ai có thể không động tâm?Nhược Lan, nàng không hiểu nam nhân. Trên đời này, làm gì có nam nhân nào chỉcó một người đàn bà.
Kiệu theo đường cũ trởvề, đưa Tương Nhược Lan về điện Thái Hòa.
Tương Nhược Lan xuốngkiệu đã thấy Cận Thiệu Khang đứng trong đêm đen, thân ảnh cao lớn như núi thậtvững chắc.
Chút nước mắt khiến nàngthấy mơ hồ.
Nàng sẽ không tin saingười, tuyệt sẽ không! Coi như đây là một lần khảo nghiệm của bọn họ, khôngriêng gì là hắn mà cũng là nàng. Bởi vì, hôn nhân là chuyện của hai người.
Hắn phải tự khống chếmình trước sự câu dẫn bên ngoài, còn nàng phải tận tâm hết sức để hắn càng yêunàng.
Nàng lau khô nước mắt, điđến bên hắn.

– ThiệuKhang.

Cận Thiệu Khang xoayngười, nhìn nàng mỉm cười, trong nụ cười có sự ấm áp vô hạn. Sau đó, hắn vươntay:

– Chúngta về nhà đi.

Tương Nhược Lan cầm tayhắn, bàn tay hắn ấm áp khiến nàng vô cùng an tâm. Nàng nhìn hắn nhẹ nhàng cười,hai người dựa vào nhau đi trong bóng đêm.
Về đến Hầu phủ cũng đãkhuya, hai người đón thái phu nhân đã ngủ nên không đến vấn an, trở về Thuđường viện.
Về phòng, nha hoàn hầu hạbọn họ rửa mặt, thay quần áo xong, hai người lên giường, ôm nhau nằm.
Cận Thiệu Khang nói:

– Nữ tửđó chắc sau một thời gian sẽ vào phủ, nàng để ý thu xếp một chút, dù sao cũnglà Hoàng thượng ban, không nên có sơ sót.

Tương Nhược Lan tựa lònghắn nhẹ nhàng gật đầu:

– Tabiết, ta sẽ thu xếp mọi thứ, ngươi yên tâm.


Mặc dù trong lòng khôngngừng tự khuyên mình nên nghĩ thoáng một chút, nhưng chỉ nghĩ tới sẽ có một nữtử xinh đẹp như vậy vây quanh trượng phu mình, nước mắt nàng bất tri bất giácrơi xuống, thấm ướt áo hắn.
Cận Thiệu Khang cảm nhậnđược, hắn thở dài, cúi đầu lau khóe mắt nàng:

– NhượcLan, nàng đừng lo lắng. Cũng chẳng có gì, cùng lắm nàng coi như trong nhà cóthêm một hạ nhân là được.

Tương Nhược Lan chôn đầuvào ngực hắn:

– Nhưnglàm gì có hạ nhân nhà ai lại xinh đẹp như vậy, hát hay múa đẹp như vậy!

Sự ôn nhu của hắn càng khiếnnàng muốn rơi lệ.
Từng giọt nước mắt củanàng đều khiến tim hắn đau đớn.
Hắn vuốt tóc nàng rồinói:

– Nàngnghĩ phu quân nàng chưa từng thấy qua mỹ nữ? Nàng ta dù hát hay cũng chẳng haybằng tiếng cười của nàng. Nàng dù múa đẹp cũng chẳng đẹp bằng lúc nàng vungroi. Nhược Lan, trong lòng ta đã có nàng, cho dù người khác có tốt đẹp thế nàothì ta cũng chỉ yêu nàng.

Giọng nói trầm thấp quanhquẩn trong không gian yên tĩnh, từng chút từng chút thấm sâu vào lòng nàng.
Tương Nhược Lan ôm hắnnức nở khóc, tâm tình như bị đè nén khiến lòng nàng vô cùng mềm mại, không rõlà cảm động hay kích động, nhưng tâm tình này khiến nàng vô cùng hạnh phúc.

– ThiệuKhang…

Nàng ôm chặt hắn rồingẩng đầu hôn hắn. Nụ hôn nóng bỏng biểu đạt tâm tình của nàng.
Tâm tình nàng trong nháymắt đã đốt cháy nhiệt tình của hắn, rất nhanh, hắn đã đổi từ bị động thành chủđộng, nghiêng người đặt nàng phía dưới
Trướng hồng chậm rãi phủxuống, nến đỏ chập chờn, ánh hồng chiếu vào cảnh xuân tình trong trướng
Sáng hôm sau, sau khi CậnThiệu Khang vào triều, Tương Nhược Lan đến Tùng hương viện nhắc tới chuyệnHoàng thượng ban thưởng nữ tử Việt quốc cho Cận Thiệu Khang ọi người.
Cũng chẳng có gì phảigiấu, dù sao chẳng bao lâu sau người sẽ được đưa đến.

– Đạikhái chắc qua hai ngày nữa, trong cung sẽ đưa người đến, xin mẫu thân chuẩn bịmột chút. Tương Nhược Lan nhàn nhạt nói

Tất cả mọi người đều ngâyngốc, sao chỉ tham gia một yến hội lại dẫn theo một nữ tử quay về rồi.
Hai vị Cận tiểu thư cũngchẳng có thần sắc gì khác lạ, vì các nàng thấy, với địa vị của Cận Thiệu Khangthì có thêm một nữ nhân nữa cũng chẳng có gì. Nhưng tâm tình Vươngthị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt thì mỗi người một khác.
Vương thị cùng Cận YênNhiên biết tính Tương Nhược Lan ghen tuông thì thầm nghĩ, sau này Hầu phủ lạinhiều chuyện rồi.
Mà Vu Thu Nguyệt thì nhíumày, trong lòng hậm hực. Một người đã khó đối phó, giờ lại thêm một nữa? Nhưnglại nghĩ, cục diện bây giờ với mình là đường chết, chưa biết chừng người nàytới sẽ mở đường sống ình. Cứ chờ xem thế nào.
Thái phu nhân trầm mặcmột hồi rồi nói:

– Đây làchuyện vui. Hầu gia dưới gối chưa con, thêm một người hầu hạ Hầu gia cũng làthêm một người giúp Cận gia khai cành trổ lá.

Chỉ là người trong cungnày tâm tư không nên quá phức tạp, nếu không cũng chỉ là chuyện phiền toái màthôi.
Nói rồi quay lại saiTrương mụ mụ:

– ĐemNghênh Hương viện dọn dẹp cho người mới


Mọi người ngại TươngNhược Lan nên không nói, chỉ chốc lát sau, thái phu nhân bảo mọi người rời đichỉ giữ lại Tương Nhược Lan.
Những người khác sau khirời đi đều xúm lại bàn tán chuyện này.
Hai vị Cận tiểu thư vìhiếm khi mới quay về nên mỗi lần về đều ở lại mấy ngày mới đi. Lúc này, Cận YênVân đi theo Triệu di thái thái cùng Vương thị về phòng mình. Cận Yên Hồng khôngthân với bọn họ nên trở về chỗ mình.
Cận Yên Nhiên thì dìu VuThu Nguyệt về Cẩm tú viên.

– Nữ tửHoàng thượng ban chắc chắn không phải là người bình thường. Vu Thu Nguyệt nói

Cận Yên Nhiên gật đầu:

– Ngươithấy sắc mặt tẩu tẩu không? Ta cảm thấy nàng rất không vui. Nhưng chuyện nàycũng chẳng có cách nào. Bây giờ chỉ hy vọng người mới đén là người quy củ, đừnggây chuyện gì mới được.

Vu Thu Nguyệt vỗ tay nàngcười nói:

– Ngươibây giờ còn có tâm tư quản chuyện này sao. Ta biết, hôn kỳ của ngươi và Trữvương đã định rồi, giữa tháng mười. Cũng may thái phu nhân đã sớm chuẩn bị xongđồ hồi môn cho ngươi, cũng không có gì gấp gáp quá. Ngươi để ý chuyện hôn sựcủa mình đi thì hơn.

Cận Yên Nhiên đỏ mặt lênnói:

– Tiểutẩu thật xấu, chỉ biết cười ta, không để ý đến ngươi nữa

Nói xong dậm chân chạy ra
Vu Thu Nguyệt nhìn bónglưng nàng, nụ cười dần lạnh xuống
Nàng càng muốn người mớilà kẻ không quy củ, muốn mọi cách chiếm đoạt trái tim Hầu gia. Đến lúc đó, xemxem Tương Nhược Lan còn kiêu ngạo kiểu gì.
Nói thế nào đi nữa, ngườimới này chắc chắn dễ đối phó với Tương Nhược Lan hơn nhiều. Một nữ tử nướcViệt, một vũ nữ mà thôi!
Thái phu nhân đưa TươngNhược Lan vào phòng, sai Liễu Nguyệt dâng trà.

– NhượcLan, ta biết lòng ngươi không thoải mái. Nhưng Hầu gia thân là quan tam phẩm,chuyện này rất khó tránh, có lẽ sau này còn có nữa, ngươi nên nghĩ thoáng mộtchút.

Tương Nhược Lan hiểu,thái phu nhân có thể hiểu tâm tình nàng, nói ra những lời này đã là tốt rồi.Đương nhiên không thể bắt bà hoàn toàn nghĩ vì nàng. Trong lòng thái phu nhân,nặng nhất là Hầu gia, là Cận gia, đây là chuyện bình thường.

– Tahiểu. Mẫu thân, ngươi không cần lo lắng cho ta.

Nàng chỉ muốn cách hànhđộng của Cận Thiệu Khang, mà những điều đó, không cần nói với thái phu nhân.

– Hiểu làtốt rồi. thái phu nhân hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, Liễu Nguyệtđi vào bẩm báo:

– Tháiphu nhân, người trong cung đến rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.