Bạn đang đọc Thiếu Gia….anh Thật Bá Đạo! – Chương 7
Bây giờ nó cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, suy sụp.Khi làm đám tang cho ông , nó lại khóc, khóc rất nhiều.Dường như nước mắt nó là không ngừng vậy.Nó không biết phải đối mặt với sự tàn nhẫn này làm sao đây, phải từ bỏ thói quen có ông bên cạnh chăm sóc, vỗ về mỗi khi nó buồn làm sao đây?!!
Cũng đã mười ngày từ khi ông của nó qua đời, nó ngoài nhốt mình ở trong phòng khóc ra cũng không muốn làm gì cả.Hắn nhìn thấy nó như vậy mà rất khó chịu, hắn biết bây giờ nó rất suy sụp, nhưng hắn ghét!!!Ghét nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của nó, ghét nhìn thấy nó khóc, gương mặt thanh tú lúc nào cũng đẫm lệ!!!Hắn chỉ thích nhìn thấy một Quỳnh Anh luôn tươi cười rạng rỡ, lúc nào cũng vụng về nhưng ngây thơ, thuần khiết, đôi mắt lúc nào cũng long lanh không che được vẻ tinh ngịch!! Đứng trước cửa phòng nó, hắn cầm chiếc chìa khóa mới lấy từ cô người hầu , mở cửa phòng của nó ra
“Cạch”
Tiếng mở của khô khốc vang lên trong không gian tịch mịch , yên lặng.Hắn thấy nó đang ngồi ở góc phòng, gương mặt trắng hồng giờ đây xanh xao, nó mặc trên mình bộ váy màu hồng phấn, mái tóc đen hơi rối xõa dài, nhìn nó giờ đây cứ như thiên thần bị gãy cánh vậy, một vẻ đẹp tinh khiết không vướng chút bụi trần nhưng lại không thể che dấu được nét buồn sau đôi mắt đen trong như pha lê kia.Nhìn nó bây giờ làm hắn chỉ muốn lao vào ôm nó thật chặt, muốn che chở, muốn người chịu nỗi buồn ấy là hắn chứ không phải nó.Nhẹ bước đến bên cạnh nó, gương mặt anh tuấn trầm ngâm, ngồi xuống bên cạnh, hắn dịu dàng vén lọn tóc dang rũ xuống trên gương mặt xinh xắn.
_Haizzz…….-Hắn thở dài bất mãn, nhìn nó , gương mặt tuấn mĩ hiện lên 1 tia đau lòng
_Em cứ như vậy , anh phải làm sao đây!!!
Nó không nói gì, gương mặt hiện lên buồn rầu đang còn vương lại những giọt lệ như vừa mới khóc xong.Nó nhào vào lòng hắn ôm hắn thật chặt!!Tách, tách, những giọt nước trong suốt trên khóe mắt nó lại rơi xuống nền đất lạnh lẽo.Khóc!!Nó lại khóc, nhưng có lẽ sẽ là lần cuối cùng.Rồi nó sẽ trở lại là một con người như trước đây, sẽ không còn nghĩ đến điều đau lòng này nữa, và nó cũng biết ông nó cũng không muốn nhìn thấy nó như vậy!!
_Haizzz………..-Lại thở dài, hắn bất đắc dĩ nói, đôi tay ôm chặt nó vào lòng
_Lần cuối đó!!!
Trong khi đó, hai người đều không nhận ra có người đang đừng ngoài cửa nhìn vào, khuôn mặt điển trai nổi lên tia chua xót:
_Chỉ duy nhất hôm nay thôi đó, anh sẽ nhượng bộ!!!
Một ngày mới lại bắt đầu, như thường lệ nó thức dậy từ rất sớm, nó đã thầm nhủ sẽ quên đi, không buồn nữa nên nó phải tiếp tục sống thật vui vẻ để ông nó không phải lo vì nó.Nghĩ vậy , đôi môi nhỏ nhắn nhẹ nở ra nụ cười .Theo thói quen, nó đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh ngủ nhưng……….Sao nó lại thấy tay không cử động được, lập tức đôi mắt to tròn mở to
_A……ƯM!!!!
Nó đang định hét lên vì thấy trước mặt mình là gương mặt tuấn mĩ không xa lạ gì đang ôm chặt nó vào lòng làm nó giật mình!!Nhưng 1 bàn tay to đã kịp bịt miệng nó lại, giọng nói vì mới ngủ dậy mà trở nên trầm thấp , mị hoặc lòng người:
_Em lại định ồn ào nữa à!!!-Hơi thở nóng ấm ghé vào tay nó thổi nhẹ làm mặt nó đỏ ửng
._Ư…Ưkm….-Nó khó chịu, lắc lắc đầu ý muốn kêu hắn buông tay ra.Hắn hiểu ý, tay buông ra khỏi miệng nó.Gương mặt tuấn mĩ còn nét như ngủ chưa đủ nhưng vẫn dịu dàng nhìn nó nở nụ cười.
Ôi trời!!!Nếu bây giờ bất cứ người con gái nào nhìn thấy nụ cười đang hiện hữu trên gương mặt tuấn mĩ này chắc sẽ không thể kìm lòng nổi mà mê muội lao vào trong vòng tay hắn!!Nó có lẽ cũng không ngoại lệ, chỉ có điều nó không phản ứng quá như vậy chỉ là gương mặt xinh đẹp vốn đã ửng hồng nay càng đỏ như trái cà chua.Nó không nói gì, chỉ là né tránh đôi mắt nâu sâu thẳm ấy đang nhìn nó như muốn cuốn hút người ta vào trong ánh mắt ấy.Hắn nhíu mày , không hài lòng trước thái độ né tránh của nó, đưa tay nâng cằm nó lên đưa mặt nó quay về phía mình, giọng gằn nhẹ:
_Nhìn anh!!!
Nó xấu hổ, mặc dù tay hắn nâng cằm nó lên nhưng ánh mắt nó vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn cứ như lảng tránh điều gì đó.Hắn thật sự không thích cái thái độ này của nó chút nào.Hắn muốn ánh mắt nó phải luôn hướng về hắn , luôn chỉ nhìn hắn.Gương mặt tuấn mĩ ngày càng nhăn lại,lại cái giọng ra lệnh, hắn nói không lớn không nhỏ
_Anh nói nhìn, không thì đừng trách anh!
Nó rụt rè, nhưng vì lời đe dọa của hắn nó cũng hơi sợ, đôi mắt to tròn chuyển hướng qua nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mĩ ấy,bất giác không tự chủ đỏ lên.Hắn bật cười trước thái độ của nó, một nụ cười ôn nhu, dịu dàng chỉ dành riêng ình nó.
_Đáng yêu thật, thế mới ngoan chứ!-Dứt câu, hắn hài lòng nhẹ hôn phớt lên đôi môi ửng hồng kia như 1 lời khen ngợi.
Trời, lại cái hành động đó nữa, hắn mà cứ làm vậy hoài có ngày tim nó đập đến rớt ra ngoài quá!Nó đỏ mặt cuối đầu xuống, khi mỉm cười xoa đầu nó bước xuống giường , trước khi đi ghé vào tai nó nói nhỏ
_Anh đi trước, lúc sau hãy ra ha, anh không muốn ai nhìn thấy được bộ dạng đáng yêu này của em đâu!-Nói dứt lời hắn quay bước ra khỏi phòng.Còn nó thì ngồi đơ một lúc sau đó mới “hoàn hồn” .