Thiếu Gia....anh Thật Bá Đạo!

Chương 6


Bạn đang đọc Thiếu Gia….anh Thật Bá Đạo! – Chương 6

Nó từ khi bị hắn cho “vài” cái hôn ngạc nhiên, ngơ ngác đến không nói nên lời, hay đúng hơn là không dám nói, mặc hắn muốn đưa đi đâu thì đi .Hắn bế nó đi qua dãy hành lang dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người và hơn hết là “ánh mắt thân yêu” của mấy “chị” học sinh nữ.Nó thấy hắn đưa nó đi đến đâu là “chéo chéo” những ánh mắt hình viên đạn bắn tới nó, làm người ta không rét mà run.
Hắn bế nó vào lớp mình, đang là giờ học nhưng ông thầy cũng có mắt mà như không cứ để hắn thích làm gì thì làm.Hắn về chỗ ngồi vẫn không chịu rời nó đặt nó ngồi lên đùi mình mặc nó thế nào không chịu.Một cậu học sinh ngồi trước hắn quay xuống, mà cậu học sinh ấy làm cho nó rất ngạc nhiên, đúng hơn là đơ.
_Người đẹp , em mới chuyển đến hả?!!-Cậu học sinh có mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh lục sâu xa, làn da trắng nõn không thua kém gì một đứa con gái, thật sự nhìn thật sự rất cool.Chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng có thể đoán được đó là con lai.
Nó ngơ ngác trước lời bắt chuyện của anh chàng, trong lúc đó hắn lại rất thản nhiên, lãnh đạm nhìn :
_Không liên quan tới cậu, rảnh thì quay lên với mấy “em thân yêu” đang ngồi trên cậu kìa!!
Tên kia nở nụ cười đến mê người , gương mặt điển trai nhíu lại:
_Nè làm gì mà khắt khe vậy, làm quen với người đẹp chút không được hả?-Rồi lại quay sang nó, đôi mắt đa tình khẽ nháy_Anh là Ngạo Vũ, chào người đẹp!
Hắn bắt đầu khó chịu với thái độ quá mức của tên kia, nó thì nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời vì không biết phải nói gì hay là còn thấy bối rối một chút trước vẻ đẹp hào nhoáng của chàng trai kia.

_Nè, đã nói đừng bắt chuyện mà, quay lên đi tên này!!-Gương mặt tuấn mĩ lộ rõ ràng ra vẻ không hài lòng chút nào.
Tên kia nhận ra thái độ của hắn, nhưng vẫn không biết chết là gì, trước thái độ của hắn thấy mà như không
_Tiểu mĩ nhân, muốn uống nước không?Nhìn em có vẻ khát nhỉ?
Nó chưa kịp trả lời thì Ngạo Vũ đã đứng dậy, đi ra khỏi lớp, chỉ để lại trước sự “đơ” của ông thầy một câu
_Ra ngoài chút!!-Nhưng được một lớp ông thầy lại cũng coi đó là chuyện thường rồi quay lại với bài giảng của mình.Và…..các nữ sinh cũng quay về với ánh mắt giết người của mình về phía nó., làm nó phải tự khóc than trong lòng!!!Hắn nhìn nó nhìn theo bóng dáng của Ngạo Vũ trong lòng đột nhiên khó chịu.Đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn xoay lại quay mặt nó về phía hắn, giọng nói mang theo tia hờn giận:
_Nhìn anh, sao em cứ nhìn tên đó hoài thế!!
Nó ngơ ngác với thái độ của hắn, cả ngày hôm nay hắn cứ cư xử làm sao đó.Thái độ đối với nó hoàn toàn không được bình thường làm nó khó hiểu.Nhịn không được, nghĩ đến những hành động hắn làm ,bất giác đỏ mặt , gương mặt xinh xắn cúi xuống không dám nhìn thẳng hắn, miệng lí nhí hỏi như chỉ để hắn nghe, tay níu vạt áo hắn
_Hôm nay thiếu gia sao vậy, cư xử gì kỳ quá!
Hắn nhìn thấy nó tỏ vẻ ngơ ngác thì lại cảm thấy sao mà vô cùng đáng yệu làm hắn thật muốn “cắn” cho 1 cái, nỗi hờn giận lúc nãy cũng say goodbye đi đâu mất.Hắn ôm nó vào lòng ngửi hương thơm hoa nhài trên tóc làm hắn thật dễ chịu
_Như vậy không được sao, em không thích anh như vậy hả?
Nó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ trước hành động thân mật của hắn, nhất là bây giờ đang ở trong lớp có bao nhiêu người đang hướng mắt nhìn nữa.Nó đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng học bỗng bị mở ra một cách thô bạo, âm thanh trầm ấm mang theo tia vội vã vang lên:
_Thế Phong,Quỳnh Anh có ở đây không?-Mạnh Du giọng nói có chút vội và hốt hoảng chạy vào lớp , gương mặt tuấn tú đẫm ướt mồ hôi
Thiếu gia……Anh thật bá đạo !

Ở BỆNH VIỆN……..
Nó cùng và Mạnh Du gấp gáp chạy vào bệnh viện khi ở lớp nghe Mạnh Du nói là ông nó đã bị tai nạn . Nó nghe xong mà tim như muốn ngừng đập “ông ơi , ông đừng bị sao mà!!!”nó vừa chạy mà miệng không ngừng cầu nguyện.Ông nó là người thân duy nhất của nó trên cõi đời này, nếu thật sự bây giờ ông nó mà xảy ra chuyện gì không biết nó có chấp nhận nổi không.Nó đã từng chịu nỗi đau khi thấy ba mẹ nó chết ngay trước mặt nó vì một tai nạn ô tô nhưng không bây giờ nó thật sự không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa, nó đã không còn can đảm đối mặt nữa rồi.Đứng trước phòng cấp cứu, tay nó lạnh như băng, run không ngừng, gương mặt thanh tú đẫm lệ,Mạnh Du đã di làm thủ tục rồi giờ chỉ còn lại nó và hắn.Nó cứ ngồi ở ghế miệng không ngừng lẩm bẩm trong tiếng nấc “ông ơi, ông ơi, ông đừng có chuyện gì nhé.”.Nhìn bộ dáng yếu đuối đó không có bất cứ người con trai nào có thể kìm chế được mà muốn bảo vệ, che chở cho người con gái trước mắt này.Hắn ngồi xuống ghế , ôm chầm nó vào lòng, nhìn nó như vậy mà tim hắn thắt lại ,nhẹ đưa tay ân cần lau đi những giọt nước mắt đẫm trên gương mặt nó,gương mặt tuấn mĩ giờ này rất ôn nhu đến ngay cả những hành động cũng rất nhẹ nhàng như sợ chỉ cần một hành động nặng nhẹ nào đó sẽ làm tổn thương đến người con gái yếu đuối trước mắt hắn bây giờ. Hắn nhẹ giọng trấn an:
_Em yên tâm không sao đâu mà! -Tay hắn nắm chặt lấy đôi tay đang run vì sợ của nó
Chỉ một câu nói của hắn, những cử chỉ ân cần thật nhẹ nhàng ấy lại có thể làm nó vơi đi phần nào bất an trong lòng.Nó không nói gì, chính là im lặng để hắn ôm,gương mặt dụi vào lồng ngực hắn như là tìm kiếm chút gì ấm áp an ủi được một phần nào lo sợ trong nó.
Mạnh Du làm thủ tục xong quay lại thấy vậy cũng không nói gì chỉ là lẳng lặng đứng dựa vào tường nhìn cánh cửa phòng cấp cứu , chờ đợi….
Thiếu gia……Anh thật bá đạo !
năm tiếng sau……….
Trời cũng đã sụp tối, không khí ở đây cũng cứ như vậy ,chìm vào khoảng không gian yên ắng nặng nề.Ánh sáng cửa phòng cấp cứu bất chợt tắt, cánh cửa mở ra.Nó và hắn đứng bật dậy.Nó chạy lại hớt hãi níu tay ông bác sĩ vừa mới bước ra khỏi đó, giọng run lên
_B….Bác sĩ, ông cháu!!
Ông bác sĩ nhìn nó buồn rầu, nắm lấy tay nó lắc đầu giọng nói nhỏ nhẹ

_Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!!
Đôi chân nó dường như không còn trụ vững nữa, đôi mắt vì khóc mà sưng húp bây giờ lại ngấn đẫm lệ.Nó ngồi khụy xuống sàn lạnh, mặt cuồi xuống, hai tay nắm chặt.Lòng nó bây giờ như thắt lại, khoảnh khắc nghe được câu nói đó tim nó thật sự muốn ngừng đập.Nó cứ ngỡ ông trời cũng phải thương hại nó, thương nó là đứa mồ côi ít ra cũng phải giữ lại cho nó một người thân duy nhất để nó có thể nương tựa, nhưng….nhưng….
_Tại…tại…sao chứ…..?-Nó nói không nên lới.Tại sao ông trời lại đối với nó tàn nhẫn như vậy, tại sao lại cướp đi người ông duy nhất của nó.Nó không cần gì nhiều chỉ cần có ông ở bên nó, ông trời đã cướp đi ba mẹ nó, bây giờ lại cướp đi người ông của nó hỏi nó phải sống thế nào đây, phải chấp nhận thế nào đây?!!!!
Mạnh Du đang định đến chỗ nó thì hắn lại nhanh hơn một bước chạy lại ôm nó thật chặt, tiếng khóc của nó như từng nhát dao cứa vào tim hắn vậy, hắn biết bây giờ nó đau rất đau.Hắn cũng biết bây giờ điều nó cần không phải là những lời an ủi dư thừa mà là một vòng tay ôm nó để nó nương tựa vào ,khóc cho thỏa thích.Hắn chính là như vậy, không nói gì, chỉ im lặng ôm thật chặt nó vào lòng
_Khóc đi, em cứ khóc thoải mái đí!!-Nó ôm lấy hắn, tiếng khóc ngày càng lớn, nước mắt rơi làm ướt đẫm vai áo của hắn.Lòng nó bây giờ đang rất đau, đau lắm, làm cho nó muốn nghẹt thở.
Trong khi đó ở sau bức tường, một người con gái xinh đẹp lại đang sở hữu trên môi là nụ cười khiến người ta khiếp sợ
_Muốn chống đối tao sao?>Mày không có cửa!!Cái chết này chỉ là sự khởi đầu cho cuộc chơi của chúng ta thôi!!!”Hoàng tử” chỉ có thể thuộc về”Công chúa” chứ không phải 1 con”Hầu” đâu!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.