Đọc truyện Thiếu Chủ Bí Mật – Chương 31Lý Phú Thiếu Thần Bí
Nhà tổ nhà họ Cố, bữa tiệc gia đình.
Người của đại phòng, tam phòng nhà họ Cố đều đến đủ rồi, ngồi một bàn lớn.
Khi Cố Họa Y dẫn Lý Phàm bước vào, mấy người thân của nhà họ Cố đó bắt đầu chế giễu:
“Họa Y à, cháu sao lại dẫn tên vô dụng này tới rồi?”
“Thật là ô nhiễm không khí, ăn bữa cơm cũng có thể nhìn thấy thứ rác rưởi không có bản lĩnh này!”
“Sao cảm giác ai đó giống như con chó vậy, Họa Y đi đến đâu thì cậu ta đi theo đến đó.”
Mọi người cười ầm lên, vẻ chế giễu trên mặt rất rõ ràng.
Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai tới trước, ngồi ở đó, mặt mày vừa xấu hổ vừa tức tối, hằn học trừng mắt vài cái với Lý Phàm.
Thật là một kẻ bỏ đi vô dụng mà!
Người như này căn bản không xứng với Họa Y!
Trong lòng Vương Cẩn Mai thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải chia cắt hai người bọn họ ra.
Con gái của mình bắt buộc phải gả vào hào môn, làm bà chủ cao quý!
Lông mày tuyệt đẹp của Cố Họa Y nhíu lại, cũng không nói gì, kéo Lý Phàm ngồi ở vị trí trống.
Cố Bội Sam ngồi ở bên cạnh đang xem livestream đồ mỹ phẩm, còn hưng phấn kích động hô: “OMG, mua nó mua nó! Mình thích Lý Giai Kỳ!”
Theo đó, cô ta trực tiếp chốt đơn, không có chút do dự.
Thanh toán xong, cô ta mới kiêu ngạo liếc nhìn Cố Họa Y và Lý Phàm ở một bên, khinh thường nói: “Yo, đến kiếm ăn à, vậy đáng tiếc rồi. Cố Họa Y, thật ra, chị không nên đến, bởi vì, một lát nữa, chị sẽ tự chuốc lấy nhục.”
Cố Bội Sam đã biết chuyện đó, là Cố Tuấn Hào nói cho cô ta!
Sảng khoái!
Có thể nhìn thấy Cố Họa Y bị nhằm vào trước mọi người, quá tuyệt.
Đôi mày thanh tú của Cố Họa Y cau lại, không nói gì.
Không lâu sau, ông cụ Cố được Cố Tuấn Hào đỡ đi vào đại sảnh.
Mọi người cũng vội đứng dậy, đối với ông cụ cung kính gọi vài tiếng.
“Được rồi, ngồi hết xuống đi, nếu đã là tiệc gia đình thì không cần câu nệ như thế.” Ông cụ Cố chống gậy, gương mặt mỉm cười khẽ khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống.
Cố Tuấn Hào ngồi ở bên cạnh ông cụ, liếc nhìn Cố Họa Y và Lý Phàm ở đối diện, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh.
Cố Họa Y, đợi lát nữa thì cô xong đời rồi!
Hợp tác của tập đoàn Vinh Khang, cuối cùng là của tôi!
Bữa ăn bắt đầu, rượu quá ba tuần, ông cụ Cố bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Đúng rồi, kêu mấy người nghe ngóng về chuyện của nhà họ Lý lần trước, nghe ngóng đến đâu rồi? Ta nếu không nhớ nhầm, Hán Thành chắc không có đại gia tộc họ Lý nào.”
Nghĩ tới chuyện lần trước ở bệnh viện, Cố Tử Sâm còn băn khoăn trong lòng, nội tâm có hơi chấn động.
Những món quà và dụng cụ y tế đó, Cố Tử Sâm cũng cho người đi tra, thật sự là thứ đắt tiền nhất!
Thậm chí, còn không phải là thứ có tiền thì có thể mua được.
Lẽ nào, đối phương thật sự nhìn trúng Cố Họa Y?
Trên bàn ăn, họ hàng lớn nhỏ của nhà họ Cố, toàn bộ lắc đầu tỏ ý không biết Nhà họ Lý?
Thật sự chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là ở nơi khác?
Nhân vật như thế, không phải tầng thứ như bọn họ có thể tiếp xúc tới.
“Lý Phàm không phải họ Lý sao, lẽ nào là cậu ta nhờ người đưa tới, vì để cứu con gái của mình.”
Cố Tuấn Hào lúc này mặt mày lộ sự mỉa mai nói, bỗng gây nên tiếng cười âm và sự khinh bỉ của mọi người.
Ai không biết Lý Phàm là một kẻ vô dụng nổi tiếng, mỗi tháng cố sống cố chết kiếm được mười mấy triệu tiền lương, còn phải mượn nhà họ Cố để chữa bệnh cho người mẹ đang đợi chết đó của anh.
“Cố Tuấn Hào, anh đừng nói đùa, sao có thể là tên bỏ đi này chứ, nếu là anh ta, Cố Bội Sam em bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi với anh ta.”
Cố Bội Sam lúc này không thèm kiêng nể gì mà cười khinh, lông mày nhướn lên, thần sắc đắc ý còn kiêu ngạo.
“Ha ha, Lý Phàm chỉ cùng họ với người ta mà thôi, có thể được tích sự gì chứ.”
Mấy tiểu bối ở đây cũng cười mỉa nói theo.
Cố Họa Y ngồi ở bên cạnh Lý Phàm, cơ thể rụt lại, hơi run rẩy, cô nghe những lời chói tai này, trong lòng rất không thoải mái, nhíu mày quát: “Đủ rồi! Mấy người rốt cuộc muốn nói gì? Tốt xấu gì, Lý Phàm là chồng của tôi, là con rể của nhà họ Cố!”
Ha ha.
Mọi người rất ngang ngược nhướn mày, không tiếp tục nói gì nữa.
Nhưng, Cố Tuấn Hào lại cười mỉa nói: “Cố Họa Y, đây chính là lỗi của cô rồi, chúng tôi không có thừa nhận cậu ta là con rể của nhà họ Cố, một tên phế vậy, có tư cách gì ngồi ở đây! Đây là bữa tiệc gia đình của nhà họ Cố, cậu ta chỉ xứng ăn cơm với chó thôi!”
Nói rồi, anh ta ném một khúc xương, cho một con chó ở dưới đất.
Sỉ nhục trắng trợn.
Cố Họa Y tức giận muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay ấm áp to lớn lại đè lên bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Cô quay sang thì nhìn thấy gương mặt mỉm cười đó của Lý Phàm, anh khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi.”
Cố Họa Y uất ức, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lý Phàm, trong viền mắt tràn ngập nước mắt long lanh.
Anh rốt cuộc còn muốn vô dụng đến khi nào!
Người ta cũng nói như vậy rồi, anh vậy mà vẫn nhịn được!
Bỏ đi, Cố Họa Y cũng mặc kệ rồi, ngoảnh đầu không nhìn Lý Phàm, cũng rút tay về.
Ông cụ Cố cũng nói vài câu, khiến mọi người không tiếp tục cãi nhau nữa.
Dù sao, bàn luận vấn đề này thật vô vị.
Nhưng, mấy cô gái trong đám tiểu bối của nhà họ Cố lại nổi lên tâm tư.
Phú thiếu ra tay hào phóng như này, vậy mà nhìn trúng đôi giày nát như Cố Họa Y?
Không thể nào!
Không được, bắt buộc phải giành lại!
Mà lúc này, Cố Bội Sam nghịch điện thoại, bỗng cao giọng nói: “Ông nội, con biết phú thiếu nhà họ Lý tặng đồ là ai.”
Nói rồi, cô ta giẫm đôi cao gót, cao kiêu đứng dậy, giờ màn hình điện thoại ra hiệu mọi người nhìn, nói: “Mấy người thôi đi, những thứ này, thật ra là Lý phú thiếu đó nể mặt của tôi đưa tới! Tôi nghe ngóng được rồi, Hán Thành chúng ta gần đây có một phú thiếu, họ Lý, nghe nói là từ Kinh Đô đến, dưới tên có rất nhiều công ty trong thành phố, nhà họ Lý này, ở Kinh Đô cũng rất có tiếng tăm, địa vị cao, đối phương chính là nhằm vào tôi mà tới!”
Cố Bội Sam rất vui vẻ, công tử nhà giàu như này, chẳng lẽ lại đi thích phụ nữ đã có chồng và đôi giày nát như Cố Họa Y sao?
Chắc chắn là vì cô ta mà tới.
Bởi vì, cô ta ở trong đám tiểu bối nhà họ Cố, cũng coi như quốc sắc thiên hương.
Ông cụ Cố vừa nghe, vẻ mặt kích động, hỏi: “Cháu nói thật sao? Lý phú thiếu đó là vì cháu mà tới sao?”
Cố Bội Sam lúc này vô cùng đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi, cháu vừa mới hỏi mấy người bạn trong nhóm, bọn họ nói, Lý phú thiếu thần bí đó, hai hôm trước mới tới, còn chưa lộ diện. Có điều, anh ta lần trước hình như xuất hiện ở câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, ngay cả chủ tịch đằng sau Hoàng Đình cũng đích thân đến đón tiếp. Mọi người đều biết, câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình đó là nơi ai cũng có thể vào sao?”
Lời này vừa dứt, mọi người đều chấn động!
Câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, câu lạc bộ xa hoa cả Hán Thành!
Bên trong, rồng cá lẫn lộn, nhưng, không ai dám ở đó gây chuyện.
Nghe đồn, chủ tịch già đằng sau câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình này là nhân vật lớn thủ đoạn thông thiên!
Nghe thấy lời này, ba mẹ của Cố Bội Sam Cố Kiến Giang và Tào Thục Phân, lập tức hưng phấn đi tới, kéo lấy con gái của mình, nói: “Aiyo, Bội Sam, những gì con nói là thật sao? Lý phú thiếu đó nhìn trúng con?”
Cố Tuấn Hào đứng ở một bên, sắc mặt âm trầm bất định, cố ý khinh thường nói: “Nếu đã chưa lộ diện, em làm sao quen được?”
Trò gì thế.
Giành thế phủ đầu sao?
Tưởng như thế, ông nội sẽ xem trọng cô sao?
Hừ!
Cố Tuấn Hào không thoải mái rồi!
Cố Bội Sam lạnh lùng nhìn Cố Tuấn Hào, cao ngạo nói: “Anh cũng không nhìn xem Cố Bội Sam em là ai, một trong bốn đóa hoa vàng của Hán Thánh.”
Vì điều này, không có ai dám tiếp tục nghi ngờ lời của Cố Bội Sam.
Quả thật, Cố Bội Sam tiếp xúc với các cậu chủ giàu có nhiều hơn bọn họ, hơn nữa ở Hán Thành còn có tiếng tăm.
“Giỏi giỏi, Lý phú thiếu nhìn trúng Bội Sam nhà chúng ta, nhà chúng ta sắp phát tài rồi, Bội Sam sắp trở thành bà chủ hào môn rồi!”
Tào Thục Phân vô cùng kích động, cười không ngậm được mồm.
Ông cụ Cố cũng vui vẻ gật đầu, nói: “Tốt! Lý phú thiếu này, Bội Sam cháu nhất định phải duy trì tốt quan hệ, nếu người ta đã nhìn trúng cháu, nhà họ Cố chúng ta cũng không thể bỏ lỡ, tìm một cơ hội, hẹn Lý phú thiếu này đến nhà chơi, để ông nội gặp mặt.”
Được.
Nhà họ Cố cuối cùng có ngày nở mày nở mặt rồi!
Cố Tử Sâm ngửa mắt lên trời cười lớn mấy tiếng, rất vui vẻ.
“Họa Y, như thế nào, cùng họ Cố, tôi sắp gả vào hào môn rồi, mà chị thì sao, cả đời chỉ ở bên cái tên phế vật này sống qua ngày.”
Cố Bội Sam đi đến trước mặt Cố Họa Y, cao ngạo mỉa mai.
Câu nói này của cô ta, giống như một cây kim trực tiếp đâm vào lồng ngực của Cố Họa Y.
Cố Họa Y tức giận siết chặt nắm đấm, muốn đứng lên bật lại.
Nhưng, lúc này Lý Phàm lại kéo Cố Họa Y lại, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, nhìn Cố Bội Sam cười hỏi: “Cô chắc chắn Lý phú thiếu đó nhìn trúng cô không? Cô chắc chắn những thứ đó là vì cô mà tặng không?”