Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 291: Tôi Không Muốn Lãng Phí Thời Gian
Dù sao thì ở bên ngoài giới đua xe ngầm có thể tổ chức cá cược, đều sẽ có một nhóm chuyên gia tính toán, sẽ không làm cho nhà cái thua lỗ quá nhiều, hơn nữa trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu, lúc này vay tiền cũng không còn kịp nữa.
Tiêu Sách rất nhanh đã quên chuyện bên ngoài, chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu, tuy rằng anh rất tin tưởng chính mình, nhưng dù sao Quản Trạch Nguyên cũng không phải yếu, hơn.
nữa anh cũng không quen thuộc với đường đua lắm, nếu không cẩn thận bị lật thuyền trong âm thầm thì chẳng vui chút nào.
Lúc này, cuộc đua đã thông báo vị trí xuất phát, hai chiếc xe đua đã đậu sẵn rồi.
Trong đó một chiếc là GTR của Quản Trạch Nguyên, chiếc còn lại là Toyota SUPRA của bạn Quản Trạch Nguyên, thế này là đang chờ Tiêu Sách là người lái nó.
Tiếng tăm của GTR có lẽ những người yêu thích xe đua đều đã nghe nói qua, chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, đã qua rất nhiều lần cải tiến, cho dù là những siêu xe động cơ hơn một ngàn vạn, cũng thường xuyên bị nó hạ gục, mà hiển nhiên chiếc GTR này của Quản Trạch Nguyên, là trải qua tân trang sửa chữa rất nhiều tính năng cụ thể e là chỉ có mình anh ta biết.
Mà một chiếc SUPRA khác, tiếng tăm nhất định không bằng GTR, nhưng cũng là một trong năm loại xe đưa quý nhất của Nhật, là do Toyota sinh ra dùng để đối đầu với GTR.
Nếu không sửa chữa từ trước, tính năng của hai chiếc xe có lẽ không hơn kém ngay mấy, nhưng hiển nhiên là bạn của Quản Trạch Nguyên cũng không yêu xe như như anh ta.
Cho nên nâng cấp chỉnh sửa cho SUPRA cũng không nhiều, cũng không chuyên nghiệp như vậy.
Cho nên, tính năng chiếc GTR kia của Quản Trạch Nguyên, nhất định là mạnh hơn SUPRA, hơn nữa Quản Trạch Nguyên lại ngồi chỗ điều khiển quen thuộc, lại càng điều khiển thành thạo hơn.
Nhìn từ chỗ ngồi điều khiển, Quản Trạch Nguyên đã chiếm ưu thế nhất định.
Nhưng Tiêu Sách cũng không để ý, ngược lại anh còn cảm thấy, ở phương diện này Quản Trạch Nguyên cũng coi như không tồi, ít nhất cũng không tùy tiện chuẩn bị cho anh một chiếc xe rác.
Từ đó có thể thấy Quản Trạch Nguyên quả thật rất tự tin.
“Ha ha, đừng nói tôi chiếm ưu thế hơn anh ở trên xe, đợi lát nữa tôi cho anh chạy trước hai
mươi giây, khoảng thời gian hai mươi giây đó, cũng đủ thu hẹp khoảng cách của hai chiếc xe về mặt chênh lệch tính năng rồi!”
Quản Trạch Nguyên đột nhiên nói, hơi giương cao cổ, vô cùng tự tin.
Tiêu Sách cười nhạt: “Không cần, nếu không tôi sợ lát sau anh thua lại không không thừa nhận, chiếc xe này rất tốt, lát nữa nhớ chạy nhanh lên, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
“Ha ha ha! Thật kiêu ngạo, đợi anh thua rồi tôi xem anh có còn kiêu ngạo như vậy được nữa không!”
Tiêu Sách không hề để ý tới Quản Trạch Nguyên, ngồi trên chiếc SUPRA, điều chỉnh vị trí ghế điều khiển cho phù hợp, sau đó thử nổ máy một chút.
Mà lúc này, trên Đường núi Nanniwan, một chiếc siêu xe lao vút xuống, băng qua vạch đích, bỏ xa đối thủ của nó.
Sau khi trận đấu này chấm dứt, ngay lập tức đến lượt Tiêu Sách và Quản Trạch Nguyên.
Bởi vì chiếc xe thứ hai còn chưa tới nơi, Tiêu Sách và Quản Trạch Nguyên vẫn chưa bắt đầu được, Tiêu Sách chỉ có thể tò mò nhìn qua chỗ vạch đích, cuối cùng chiếc siêu xe đã đậu ở nơi cách chỗ anh đậu không xa.
Siêu xe vượt qua vạch đích trong nháy mắt, Tiêu Sách nghe được tiếng kinh hố cách đó không xa!
Dường như là bởi vì thời gian hoàn thành thi đấu của siêu xe này quá nhanh, bỏ xa đối thủ, người ở dưới màn hình lớn dường như đều đang reo hò.
Mà lúc chiếc siêu xe kia mở cửa, một bóng người cao gầy bước xuống.
Là phụ nữ! Tiêu Sách có chút kinh ngạc, nghìn lần không nghĩ tới người lái chiếc siêu xe kia lại là một người phụ nữ, cô ấy mặc trang phục thi đấu chuyên nghiệp, đội mũ giáp, thấy không rõ diện mạo lắm.
Cô vừa dừng lại, lập tức có năm sáu người vột qua, như một đội ngũ thật sự.
Lúc này, người phụ nữ kia tháo mũ xuống, nhất thời một mái tóc dài đen nhánh đầy phóng khoáng được xõa ra, nhìn mặt cô, cả người Tiêu Sách ngây ra một lúc..