Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 290: Hư Vậy Anh Càng Có Thể Kiếm Được Nhiều Tiền Truyện
Mấy trăm người hò hét ầm ĩ dưới màn hình lớn, giống như đang xem một trận đấu quyền anh, không khí cực kỳ sôi động.
Tiêu Sách đứng ở dưới màn hình lớn, xem trận đấu đang diễn ra một cách thích thú.
Anh phát hiện đường đua Vịnh Nanni cũng không dài, nhưng cực kỳ hiểm trở, có hơn mười địa điểm cực kỳ nguy hiểm trên toàn bộ đường đua, không cẩn thận một chút thì có khả năng sẽ bị lao xuống dưới vách núi, xe hủy người chết.
Mà muốn chạy một vòng, có lẽ cần mười một, mười hai phút đồng hồ.
Tiêu Sách nhìn hai trận thi đấu lúc sau, Cố Minh cau mày mở miệng nói: “Anh Sách, anh nên đi chuẩn bị, trận tiếp theo chính là trận đấu của anh và Quản Trạch Nguyên.”
“Vậy là tới lượt rồi sao? Được rồi, đi xử lý anh ta thôi.” Tiêu Sách cười đi về phía điểm xuất phát.
Cố Minh có vẻ rất căng thẳng, vẫn luôn cau mày rầu rĩ.
Trái lại Phương Bác rất ung dung, anh đã quá quen thuộc Tiêu Sách rồi, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh hiểu rất rõ cá tính của Tiêu Sách, sẽ không làm những chuyện mà mình không nắm chắc.
Cố Minh không tin tưởng Tiêu Sách là vì cậu ấy không hiểu Tiêu Sách.
“Anh Sách, bên kia đã cho người thám thính xung quanh về trận đấu của anh với Quản Trạch Nguyên, mọi người dường như cũng không xem trọng anh lắm, có điều em đã bỏ ra hai trăm tệ để ủng hộ anh, tỉ lệ cược lên gấp năm lần đó.”
Phương Bác vừa cười vừa nói, vẻ mặt như là xem em tin tưởng anh bao nhiêu.
Nhưng theo lời cậu ấy, chỉ có cược hai trăm tệ, dường như cũng không quá tin tưởng anh sẽ thắng trận cược đua xe với Quản Trạch Nguyên.
Tiêu Sách lại giở giọng xem thường, thản nhiên nói: “Tỉ lệ cược gấp năm lần? Cậu mới mua có hai trăm tệ? Muốn chọc tôi tức chết phải không? Ở đây tôi còn có một vạn tệ, là số tài sản cuối cùng của tôi, đợi tôi chuyển cho cậu, cậu đi đặt cược là tôi thắng! Tuy rằng thắng cũng không nhiều, nhưng mà có còn hơn không!”
Phương tác nghe Tiêu Sách nói lập tức nở nụ cười.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Anh Sách, thành thật nói cho em biết, anh vô cùng tự tin có phải không? Chỉ cần anh nói rằng chắc chắn có thể thắng, thì em sẽ ngay lập tức lấy cả vợ của em ra cược anh thắng!”
Tiêu Sách nghe vậy đột nhiên cười: “Nhóc con, tôi lừa cậu lúc nào? Nếu cậu thật sự có vợ như đã nói thì mau đi cược cho anh đây thắng, nếu không lần sau sẽ không có tỷ lệ cược cao như vậy đâu.”
“Ha ha, có lời này của anh Sách là được rồi.
Anh tự mình cẩn thận đó, bây giờ em đi cược cho anh đây! Cậu Minh, đi nào!”
Phương Bác cười nói rồi kéo Cố Minh đi đánh cược với mình.
Tiêu Sách lấy điện thoại của mình chuyển một vạn tệ cuối cùng của mình cho Phương Bác, sau đó tự mình đi đến chỗ thi đấu ở vịnh Nanni.
Bên ngoài giới đua xe ngầm đã mở ra cho anh tỷ lệ cược gấp năm lần!
Bây giờ việc không được xem trọng không còn là vấn đề, mà là cảm thấy Tiêu Sách nhất định thua, chỉ có thể dùng tỷ lệ cược cao để thu hút một ít người đặt cược nhiều hơn vào Tiêu Sách.
Mà ngay cả như vậy, số người đặt cược vào Tiêu Sách cũng không nhiều.
Trước khi cuộc đua bắt đầu, bên ngoài giải đua xe ngầm không thể không nâng tỉ lệ cược của Tiêu Sách lên sáu lần, khiến Tiêu Sách rất vui vẻ.
Anh thầm nghĩ tỷ lệ cược tốt nhất nên cao hơn một chút, như vậy anh càng có thể kiếm được nhiều tiền.
Mà tỷ lệ cược của Quản Trạch Nguyên chỉ là 1 ăn 1,2.
Cuối cùng, do quá nhiều người đặt cược vào anh ta nên tỷ lệ cược đã giảm xuống còn 1:1, gần như không có lãi.
Tiêu Sách cảm giác có chút đáng tiếc, đáng tiếc trong túi của chính mình có hơi ít tiền.
Anh nhìn tỷ lệ cược cao của mình, hận không thể tự đặt cho chính mình mấy chục vạn, mấy trăm vạn, chỉ cần thắng thì ngay lập tức biến thành triệu phú rồi.
Thậm chí anh còn muốn gọi điện cho Lâm Bản Thanh mượn một ít tiền để đầu tư nữa.
Đáng tiếc, Tiêu Sách biết điều đó là không thể, bên ngoài giới đua xe ngầm nhất định sẽ không để anh đầu tư quá nhiều vào tỷ lệ cược cao như vậy.
E là nhiều nhất chỉ có thể đầu tư được một hai vận, tỉ lệ cược sẽ bị điều chỉnh thấp xuống..