Bạn đang đọc Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị – Chương 287: Nhưng Thật Ra Cũng Không Khác Biệt Lắm
Quản Trạch Nguyên nói xong, ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Sách, sau đó đột nhiên chỉ xuống.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Được thôi, vậy gặp nhau ở Nanniwan, anh chuẩn bị hai trăm vạn đi, đừng có thua mà không chịu nhận đấy, nếu vậy thì tôi không khách khí đâu.”
“Ha ha ha, tạo thua sao? Thằng nhóc, chúng mày chuẩn bị quỳ xuống liếm giày cho ông đây đi! Đợi đến lúc chúng mày thua rồi, nếu không liếm sạch giày cho ông đây thì ông giết chết chúng mày!”
“Cứ đợi đấy!”
Nói xong, Quản Trạch Nguyên ôm eo Đẳng YY, xoay người ngồi vào xe thể thao của mình.
cửa xe hạ xuống, sắc mặt Quản Trạch Nguyên âm trầm, cười lạnh nói: “Đừng mẹ nó không dám tới đây, ông đây ở Nanniwan đợi chúng mày, nếu chúng mày không tới, sau mày mẹ nó nằm úp sấp mà làm người, hiểu rồi chứ?”
Nói xong Quản Trạch Nguyên đạp chân ga, ầm ầm phóng đi.
“Thằng khốn! Tôi thực sự muốn một cước đạp chết thằng khốn này!” Quản Trạch Nguyên vừa đi, Cổ Minh đã nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Sách VỖ VỖ bả vai cậu, mỉm cười nói: “Không cần nôn nóng, Minh, đợi một thời gian nữa, anh ta sẽ giống như một con chó đến nịnh nọt cậu, tin tưởng tôi.”
Cổ Minh ngây người, trầm mặc, rõ ràng không không có lòng tin lớn như Tiêu Sách.
Cậu do dự một chút, nhíu mày nói: “Anh Sách, anh thực sự muốn đua xe với Quản Trạch Nguyên sao? Ở đường núi Nannawa?”
“Đi chứ, tại sao lại không đi? Quản Trạch Nguyên vội vàng dùng tiền hàng cho chúng ta như vậy, nếu chúng ta không nhận há chẳng phải là trời đất không dung sao?” Tiêu Sách cười nói.
“Nhưng anh Sách, Quản Trạch Nguyên từng là tay đua của một đội đua xe nghiệp dư, đường núi Nannawa anh ta đã chạy vô số lần rồi, rất thông thuộc, sao chúng ta thắng được chứ..”
Vẻ mặt Cố Minh lo lắng nói: “Nếu như so đánh nhau, tôi tin mười Quản Trạch Nguyên cũng không phải là đối thủ của anh Sách, nhưng đua xe thì khác, Quản Trạch Nguyên thực sự là
một cao thủ đấy..”.
Tiêu Sách nghe vậy, cười nhạt nói: “Không sao đâu, vậy thì đi bước nào tính bước ấy, nếu như thắng thì chúng ta nhận tiền, còn nếu như thua thì bỏ chạy thôi.”
Tiêu Sách nói xong, kêu Cố Minh và Phương Bác bắt xe đến Nannawa nằm ở ngoại ô thành phố Giang Lăng.
Vịnh Nanni nằm ở ngoại ô phía tây thành phố Giang Lăng, giáp với thung lũng ở phía nam dãy núi Thái Âm thuộc thành phố Hàng Châu.
Tiêu Sách vốn tưởng rằng Đường núi Nanniwan là một nơi hoang vu, đường hiểm trở không hề có xe cộ qua lại, vào ban đêm lại càng trở nên hẻo lánh, ít người đặt chân tới, cho nên Quản Trạch Nguyên mới đề nghị so tài một trận ở nơi này.
Nhưng lúc Tiêu Sách đang đi vào Vịnh Nanni, anh mới phát hiện bản thân mình đã sai, hơn nữa là thật sự sai quá sai, nơi này đúng thật rất hoang vu, đường đi cũng rất hiểm trở, nhưng không phải là nơi hẻo lánh ít người đặt chân tới.
Hoàn toàn ngược lại, Vịnh Nanni vô cùng náo nhiệt.
Nơi này có một khu phục vụ các dịch vụ cao tốc giống nhau với quy mô lớn, bên trong có trạm xăng dầu, có nhà hàng, có xưởng sửa chữa và nhiều thứ nữa, khắp nơi đều rực rỡ ánh đèn.
Mà thấy rõ ràng nhất là các loại xe thể thao cao cấp đỗ khắp nơi.
Porsche, GTR, Ferrari, Lamborghini, ngay cả Aston Martin cũng có,…!thật là đủ kiểu đủ màu, giống như đang ở trong một buổi triển lãm xe hơi.
Các mẫu xe mà Tiêu Sách biết và không biết đều có thể nhìn thấy được ở trong này.
“Đây là tình huống gì chứ? Chỗ này chẳng lẽ là nơi thi đấu chính thống?” Tiêu Sách kinh ngạc nói.
Cố Minh nghe vậy lập tức mở miệng nói: “Anh Sách, chỗ này tuy tằng không phải nơi thi đấu chính thống, nhưng thật ra cũng không khác biệt lắm”.
Thấy Tiêu Sách không tin, cậu ấy tiếp tục giải thích: “Đường núi Nanniwan, là một trong mười đường đua lớn trong giới đua xe ngầm ở nước Hoa, cũng là đường đua duy nhất ở thành phố Giang Lăng, hàng năm ở đây tổ chức vô số trận đấu đua xe lớn nhỏ, mà nổi tiếng nhất chính là giải thi đấu lớn thường niên do Thương Minh tổ chức, quy mô còn lớn hơn so với cuộc đua chính thống!”
“Giới đua xe ngầm, Thương Minh?” Tiêu Sách hơi kinh ngạc, mấy cái này đều ngoài tầm hiểu biết của anh.
Cổ Minh tiếp tục nói: “Chỗ này lúc đầu cũng do một đám cậu ấm không có việc gì làm nên tới đua xe tìm sự kích thích, việc như vậy thành phố nào cũng đều có, sau này mấy cậu ấm Thương Minh muốn liên hợp lại thành hiệp hội đua xe ngầm, chọn một nơi ở chỗ này để tổ chức, nên chỗ này cũng theo đó mà trở nên nổi tiếng.”
“Mới đầu chỉ là một vài trận đấu nhỏ, dành cho những người có hứng thú với việc đánh cược, đám cậu ấm Thương Minh sẽ làm nhà cái mở đặt cược bên ngoài, bất cứ người nào cũng có thể đặt cược, sau này nhiều người tham gia, càng làm càng lớn, cũng càng làm càng chính thức, trận đấu lớn thường niên cao cấp nhất, thậm chí sẽ có tay đua đẳng cấp thế giới tham gia, mà bên ngoài mỗi trận thi đấu đều lên tới hơn mười triệu, thậm chí hơn trăm triệu!”.