Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 67


Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 67


Mặc dù hắn tin chắc rằng chủ tử nhất định sẽ không thua.

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Phượng tam tiểu thư không hề thay đổi, thì hắn vẫn không khỏi lo lắng cho chủ tử nhà mình.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Đột nhiên có tiếng bước chân đang đi vào rừng đào, lại còn là đi về hướng này.

Dường như còn có thể nghe được tiếng nói chuyện.
Lưu Nguyệt hơi giật mình liếc nhìn hai người một cái.

Thân hình hắn hơi lóe lên rồi lặng yên không một tiếng động đi về hướng phát ra âm thanh.

Người tới chính là Thanh Lam và Thanh Diệp đã làm xong phân phó của Phượng Hồng Loan đi tìm nàng.

Đằng sau họ còn có Đại tổng quản của phủ Thừa tướng – Đỗ Hải.
“Chủ tử nhà ta đang đánh cờ cùng với Phượng tam tiểu thư, không cho phép kẻ nào tới quấy rầy.” Lưu Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống, lạnh lùng nói với ba người trước mặt.
Thanh Lam Thanh Diệp lập tức kinh ngạc.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, tiểu thư đang đánh cờ với người khác?
Khi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt, sắc mặt Đỗ Hải hơi thay đổi.

Vậy mà phải đến khi người nay cách ba thước ông ta mới có thể phát hiện là hắn tới.

Có một thuộc hạ như thế này, chủ tử của hắn nhất định không phải người tầm thường.
“Vị công tử này, ta là gia nô của Tam tiểu thư, có việc gấp muốn tìm tiểu thư nhà ta.

Xin nhờ ngươi báo với tiểu thư một tiếng.” Đỗ Hải nhìn Lưu Nguyệt lập tức bước tới hơi hơi thi lễ.
“Đợi đi!” Ánh mắt của Lưu Nguyệt không thèm chớp, lạnh lùng trả lời.
Nghe vậy, vẻ mặt của Đỗ Hải lập tức thay đổi.

Mặc dù lo lắng nhưng ông cũng không biết thân phận của đối phương, lại biết tiểu thư đang đánh cờ cùng với người khác, nhưng không dám mạnh mẽ xông vào.

Chỉ sợ tiểu thư trách tội.
Hắn do dự trong giây láy rồi nói với giọng gấp gáp: “Mạng người quan trọng, vẫn muốn nhờ vị công tử này…”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Phượng Hồng Loan từ bên trong truyền ra: “Vào đi!”
Vẻ mặt của Đỗ Hải lập tức mừng rỡ, ông ta nhanh chóng đi vào.


Thanh Lam Thanh Diệp cũng lập tức đi theo.
Mới vừa nước vào rừng hoa đào Đỗ Hải lập tức nhìn thấy hai người đang ngồi đánh cờ bên hồ.

Ánh mắt của ông ta đột nhiên hiện lên một vẻ bất ngờ.

Ánh mắt ông dừng hẳn trên người Ngọc Ngân.

Đây là người như thế nào mà tiểu thư lại có thể đánh cờ cùng hắn.
Nhìn phong thái như thế này, cũng không kém cạnh Vân công tử và Ly vương, thậm chí còn ung dung cao quý hơn cả Vân công tử và Ly Vương.

Chẳng lẽ là…
“Có việc gì?” Phượng Hồng Loan không nhìn Đỗ Hải, vẫn nhắm mắt lại rồi nhẹ giọng hỏi.
Đỗ Hải lập tức bừng tỉnh, bước lên trước hai bước rồi cúi người hành lễ: “Tiểu thư, hôm nay đã hết hạn ba ngày, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư cùng với các vị tiểu thư khác vẫn đang được giam giữ ở từ đường, tất cả đều đã ngất hết rồi, lão nô tới đây xin chỉ thị của tiểu thư…”
“Vậy đưa luôn hai người kia đến Li vương phủ đi! Những người khác thì thả hết ra!” Giọng nói của Phượng Hồng Loan không có một chút dao động phân phó cho Đỗ Hải.
Hàng lông mày của Ngọc Ngân hơi nhíu mày.

Đưa đến Ly vương phủ?
“Rõ!” Đỗ Hải lập tức trả lời rồi hỏi tiếp: “Tướng gia hỏi khi nào tiểu thư quay về?”
“Thời điểm nên quay về sẽ tức khắc quay về.

Thừa tướng đại nhân từ lúc nào lại quan tâm ta vậy? Có chuyện gì cứ để ông ấy đợi đi!” Phượng Hồng Loan lạnh nhạt trả lời.
“Rõ!” Đỗ Hải khom người: “Lão nô đã đặt quần áo và đồ dùng tùy thân của tiểu thư lên xe ngựa mang tới đây rồi! Khi nào tiểu thư quay trở về thì cho người về phủ thông báo một tiếng, thuộc hạ sẽ phái người đến đón tiểu thư!”
“Ừ!” Phượng Hồng Loan bình tĩnh đáp lại.
“Vậy…!lão nô cáo lui!” Đỗ Hải lại cúi người.

Ông ta liếc nhìn Ngọc Ngân một cái, nhìn thấy Phượng Hồng Loan gật đầu thì cũng quay người rời đi.
Thanh Lam Thanh Diệp liếc nhìn Phượng Hồng Loan một cái rồi lập tức đuổi theo Đỗ Hải.

Các nàng muốn đi sắp xếp lại quần áo của tiểu thư.
Một hàng ba người rời đi trả lại yên tĩnh cho nơi này.
Phượng Hồng Loan cuối cùng cũng đánh xuống một quân cờ.

Ngọc Ngân mở to mắt nhìn Phượng Hồng Loan một lần rồi lại nhắm mắt lại.

Đầu ngón tay hơi di trên mặt bàn, mặt mày ngưng trọng, cực kỳ trầm tư.
Lưu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Ngọc Ngân, trong lòng hắn hơi dậy sóng.


Chẳng nhẽ chủ tử lại thua mất?
Hồi lâu sau, Ngọc Ngân lại đánh một quân cờ xuống.

Lúc này tâm trạng khẩn trương của Lưu Nguyệt mới thôi.

Hiện tại đổi thành Phượng Hồng Loan nhíu mày trầm tư.
Thời gian trôi nhanh chóng đến giữa trưa.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa của chùa Thanh Sơn vang lên.

Thanh Lam Thanh Diệp bưng đồ ăn đến đây nhưng mới nhìn từ xa đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của tiểu thư nhà mình thì không dám quấy rầy.
Đã quá trưa, Ngọc Ngân và Phượng Hồng Loan vẫn ngồi yên như cũ, không hề có ý định muộn ăn cơm.

Thanh Lam Thanh Diệp nhìn thức ăn trong tay đã nguội lạnh thì lặng yên không một tiếng động quay đầu trở về.
Lưu Nguyệt cứ định mở miệng vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không hề nói ột tiếng nào.
Thanh Lam Thanh Diệp mang đồ ăn đến đây ba lượt, cũng mang về ba lượt.

Cho đến khi mặt trời đã xuống núi, hai người kia vẫn ngồi yên như cũ, dường như quên luôn việc phải ăn cơm.
Sắc trời đã tối sầm xuống.

Quân cờ trong tay Phượng Hồng Loan vẫn chậm chạp chưa hạ xuống.
Bỗng nhiên nàng mở mắt ra, ném quân cờ trong tay vào hộp gấm.

Nàng đột ngột đứng dậy nhìn vào ánh mắt cũng đang mở to của Ngọc Ngân: “Ngày mai đánh sau!”
“Được!” Ngọc Ngân gật đầu.
Phượng Hồng Loan cũng không nói thêm gì mà quay người rời đi.

Bóng dáng áo xanh lập tức tiến về phía rừng hoa đào.
Thanh Lam Thanh Diệp lập tức như bừng tỉnh, đuổi theo phía sau.
Ngọc Ngân vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, khi nhìn thấy bóng dáng ba người nọ dần biến mất, ánh mắt như đen như ngọc tĩnh lặng như hồ nước.

Mãi một lúc sau hắn mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía bàn cờ rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Chủ tử?” Lưu Nguyệt lo lắng tiến bước lên nhìn bàn cờ.


Hắn lập tức hô lên: “Thất tinh ảo trận!”
“Không sai, đúng thật là thất tinh ảo trận!” Ngọc Ngân gật đầu.
“Điều này…!này…!làm sao có khả năng?” Thân mình Lưu Nguyệt hơi run rẩy.
“Thiên hạ này không có việc gì là không thể xảy ra?”
“Cái này cũng quá là…!chủ tử…!làm sao Phượng tam tiểu thư lại có thể phá được thất tinh ảo trận của chủ tử?” Lưu Nguyệt vẫn không tin như cũ.
“Không chỉ ngươi không tin.

Ta cũng không tin.” Giọng nói của Ngọc Ngân vẫn thản nhiên, còn có một tia may mắn, thêm cả một tia cảm thán.
“Thế nhưng Phượng tam tiểu thư đã dùng trận pháp gì? Thuộc hạ thật sự nhìn không ra….”
“Cửu chuyển liên châu!” Ngọc Ngân thản nhiên trả lời.
“Cái gì? Cửu chuyển liên châu? Đây chính là cửu chuyển liên châu sao?” Lưu Nguyệt lại ngạc nhiên hô lên.

Hắn hiện tại đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh lạnh lùng hay thấy.
“Ừ!”
“Làm sao có thể…!Thất tinh ảo trận khó giải, Cửu chuyển liên châu cũng khó giải không kém…!Chủ tử…!ngài…” Lưu Nguyệt vừa bất ngờ vừa ngập ngừng không muốn nói.
Thất tinh ảo trận và Cửu chuyển liên châu đều là trận pháp thượng cổ.

Trong đó bao hàm ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, pháp tắc thiên địa, đấu chuyển càn khôn, thiên biến vạn hóa không ngừng biến đổi.

Trong thiên hạ này đã thất truyền từ lâu, thế nhưng Phượng tam tiểu thư lại biết nó….
“Ta cũng muốn nhìn thử xem hai đại trận pháp thời thượng cổ va nhau, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào? Cái nào lợi hại hơn cái nào, hay là lưỡng bại câu thương!” Trong giọng nói nhẹ nhàng của Ngọc Ngân lại mang theo một tia u ám.
Lưu Nguyệt không hề nói một lời nào nữa.

Hắn ta vẫn đang bị rung động bởi sự biến ảo trên của các quân trên bàn cờ này.

Tình cảnh giằng co như thế này thật sự có một loại ma lực thu hút lòng người, khiến cho người ta thực sự mong muốn nhìn thấy được kết quả khi hai trận pháp này đối chiến với nhau.
Nếu như đây là ngàn vạn binh linh trên chiến trường…!với thế cục như thế này.

Chắc chắn sẽ khiến cho thế giới này cùng nhau xuống địa ngục.
Giờ khắc này, Lưu Nguyệt mới thật sự thấu được sự đáng sợ của Phượng Hồng Loan.

Một người như vậy không những có thể xứng với chủ tử mà bóng tối của nàng có thể thôn tính toàn bộ thế giới.
Đáy lòng hắn lạnh lẽo, lan ra khắp toàn thân.

Lưu Nguyệt nhìn Ngọc Ngân mở miệng nói: “Chủ tử, nàng….!nàng ta thật sự rất đáng sợ…”
“Ừ!” Ngọc Ngân cười nhàn nhạt rồi hật đầu.
Trong phút chốc, hắn đột ngột đứng dậy nói với Lưu Nguyệt: “Bảo vệ nơi này cho kĩ, không cho bất cứ kẻ nào đến phá vỡ thế cục bàn cờ này!”
“Rõ!” Lưu Nguyệt lên tiếng trả lời.
Ngọc Ngân hướng mắt về phía Tây Bắc, nơi đó vẫn bị mây mù bao phủ như cũ, không hề có một ngôi sao nào xuất hiện.

Trong chớp mắt, hắn thu hồi tầm mắt rồi chậm rãi cất nước rời khỏi rừng hoa đào.
Phượng Hồng Loan vẫn dùng một vẻ mặt bình tĩnh trở về viện phía đông.


Khi bước vào cửa, Thanh Lam Thanh Diệp lập tức mang đồ ăn đã hâm nóng để lên bàn.

Nàng cầm đũa gắp hai gắp rồi ném đôi đũa trong tay ra: “Mang xuống đi, ta không muốn ăn nữa!”
“Tiểu thư, người đã không ăn cơm một ngày rồi…” Thanh Lam Thanh Diệp lập tức lên tiếng.
“Ta nói mang xuống đi!” Phượng Hồng Loan đứng dậy bước về phía cửa sổ nói một cách phiền muộn: “Các ngươi cũng đi xuống đi!”
“…..!Rõ!” Hai người lập tức mang đồ ăn ra ngoài.

Bọn họ nhìn thoáng qua rồi cẩn thận đóng của phòng lại.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, ánh trăng đã xuất hiện trên bầu trời.

Bóng dáng của Phượng Hồng Loan ẩn hiện trong ánh trăng, thế nhưn dù thế nào ánh trăng cũng không thể chiếu sáng khuôn mặt nàng.

Đáy lòng nàng bây giờ đã bị u ám bao phủ.
Một lần đứng đã đứng đến nửa đêm.

Đã quá canh ba cuối cùng Phượng Hồng Loan cũng về giường nhắm mắt lại.
Tiếng chuông canh năm vang lên, Phượng Hồng Loan cũng theo đó tỉnh dậy.

Thanh Lam Thanh Diệp chờ ở cửa nghe được động tĩnh của Phượng Hồng Loan thì lập tức bưng nước vào trong.
Sau khi rửa mặt xong, Phượng Hồng Loan mở miệng: “Mang đồ ăn lên đi!”
Thanh Lam Thanh Diệp lập tức vui vẻ chạy xuống nháy mắt đã mang đồ ăn lên.

Hiển nhiên bọn họ vẫn luôn đợi Phượng Hồng Loan nói những lời này.
Sau khi ăn cơm xong, Phượng Hồng Loan lập tức hướng về phía rừng hoa đào cất bước.

Thanh Lam Thanh Diệp vẫn như lệnh cũ đi đến chủ viện của trụ trì cho Quân Tử Ngọc và Lăng Thanh uống thuốc.
Khi đi đến cuối rừng đào, Ngọc Ngân vẫn bình tĩnh đứng cạnh bên hồ như hôm qua, sương sớm cùng nắng ban mai chiếu lên khiến bóng dáng hắn như được phủ lên một tầng ánh sáng.

Như nhìn thấy hoa trong sương, núi xa, hồ nước lắng, rừng hoa đào, phong cảnh như họa.
“Ngươi đã đến rồi?” Ngọc Ngân chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng hắn lại treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Bắt đầu?” Ngọc Ngân không nhìn đến ánh mắt của Ngọc Ngân mà chỉ nhìn vào bàn cờ vẫn được giữ nguyên vị trí cũ.
“Được!” Ngọc Ngân cũng bước tới.
Hai người ngồi xuống, Phượng Hồng Loan cầm một quân cờ đen đặt xuống.

Suy nghĩ hết một đêm, hiện tại bàn cờ này đã được lưu trong não của nàng.

Thậm chí nàng đi một bước, Ngọc Ngân sẽ đi bước tiếp theo như thế nào, nàng đều nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Nàng cũng muốn nhìn thử Thất tinh ảo trận và Cửu chuyển liên châu cái nào lợi hại hơn.
Ngọc Ngân nhìn Phượng Hồng Loan đặt quân cờ xuống, lập tức ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt tĩnh lặng.

Trong chốc lát hắn đột nhiên cười cười, đặt quân cờ trắng trong tay xuống..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.