Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 66
Gió nhẹ thổi bay làn tóc đen của hắn, mái tóc đen ấy như một một miếng vải gấm màu đen tuyền cao quý.
Hồ nước dựa vào lưng núi, hương hoa đào thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
Hắn như một hình vẽ trong bức tranh thủy mặc chỉ hai màu đen trắng.
Dịu dàng một cách thản nhiên, nhìn sạch sẽ một cách thản nhiên.
Nói tóm lại từ hắn toát lên sự lịch sự tao nhã, tuấn tú ung dung không nói nên lời.
Phượng Hồng Loan nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo của nàng hơi nheo lại, mãi đến khi nheo lại chỉ còn như một sợi chỉ, sắp nhắm cả đôi mắt lại.
Thế nhưng ngay lập tức đôi mắt ấy lại mở ra, lóe ra một tia sáng kì lạ nhìn thẳng về phía chàng trai trước mặt.
Cũng ngay sau đó, Phượng Hồng Loan thu hồi ánh mắt rồi quay người bình tĩnh đi lên đường cũ quay về.
“Nếu đã đến rồi thì sao lại vội vã rời đi!”
Ngay đúng khoảnh khắc Phượng Hồng Loan xoay người, người con trai đó đúng lúc quay đầu lại nhìn, dung mạo như sương như tuyết, khóe miệng lại mang theo một nụ cười hơi dịu dàng, giọng nói cũng cực kỳ trầm ấm.
Phượng Hồng Loan vờ như không nghe thấy, bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Nàng đương nhiên đã nhận ra người này là ai.
Còn ai khác ngoài một trong ba vị công tử trong thiên hạ Thái tử Ngọc Ngân thái tử của nước Tây Lương.
Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai được đây.
Làm gì còn ai có thể khiến người chán ghét như Vân Cẩm và Quân Tử Ly.
“Tại hạ không biết đã đắc tội với Phượng tam tiểu thư khi nào.” Ngọc Ngân nhìn thấy bóng dáng của Phượng Hồng Loan, nụ cười ở khóe miệng không hề thay đổi nhưng mày thì hơi nhíu lại, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Chẳng lẽ Phượng tam tiểu thư sợ ta?”
Sợ? Đùa cái gì đấy! Bước chân của Phượng Hồng Loan vẫn không hề ngừng lại, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
“Nếu không sợ, ở lại đây đánh một ván cờ với ta có được không?” Ngọc Ngân dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phượng Hồng Loan, hắn bình tĩnh cười hỏi.
Đánh cờ? Phượng Hồng Loan lập tức dừng bước.
Thấy Phượng Hồng Loan đã dừng lại, đôi con ngươi đen như mực của Ngọc Ngân như lóe lên một tia sáng nhưng cũng nhanh chóng biến mất: “Nếu như ngươi đánh thắng được ta, Ngọc Ngân cam đoan từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt Phượng tam tiểu thư nữa, cô nương thấy như thế nào?”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan hơi cau mày nhưng nàng không quay người lại, cả người cũng không động đậy.
Khóe miệng Ngọc Ngân hơi cong lên, giọng nói dịu dàng ấm áp như đi sâu vào lòng người tiếp tục nói: “Nếu ngươi đánh thắng ta thì từ nay về sau chỉ cần là nơi có Phượng tam tiểu thư thì Ngọc Ngân sẽ nhượng bộ lui binh.”
Vừa nói hết câu, Ngọc Ngân bình tĩnh hỏi lại: “Như thế nào?”
“Được!” Phượng Hồng Loan lập tức quay người lại, trả lời bằng một giọng rất lạnh lùng.
Điều kiện này thật sự rất hấp dẫn.
Thấy Phượng Hồng Loan đồng ý, khóe miệng Ngọc Ngân lại tản ra một nụ cười đẹp như một đóa hoa tuyết liên nở bừng trong sương tuyết giá rét, đẹp như một bức tranh.
Giọng nói trầm ấm chậm rãi ra lệnh: “Lưu Nguyệt, đi lấy bàn cờ đến đây.”
“Dạ vâng, chủ tử!” Trong không khí có một giọng nói truyền tới.
Dường như Phượng Hồng Loan không hề nhìn thấy nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh, khiến hàng vạn hàng ngàn cô nương mê đắm của Ngọc Ngân.
Mặt nàng vẫn lạnh như băng, ánh nhìn hờ hứng.
Thứ nàng quan tâm bây giờ là làm sao để thắng được hắn, để sau này hắn thấy nàng sẽ phải nhượng bộ lui bình.
Dường như Ngọc Ngân cũng nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng Phượng Hồng Loan, khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, từ trong ánh mắt cũng hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một người áo đen đột nhiên xuất hiện.
Lưu Nguyệt cầm trong tay một hộp gấm khom người đưa cho Ngọc Ngân: “Chủ tử!”
“Ừ!” Ngọc Ngân gật đầu, đưa tay ra cầm lấy hộp gấm, ánh mắt hắn nhìn về phía bàn đá phía không xa rồi thi lễ một cách tao nhã với Phượng Hồng Loan: “Mời Tam tiểu thư!”
Phượng Hồng Loan gật đầu, đi theo Ngọc Ngân bước đến trước bàn đá, cũng không hề nhường hắn mà ngồi xuống trước.
Ý cười trên gương mặt của Ngọc Ngân vẫn không thay đổi, hắn nhẹ phất ống tay áo, những hạt bụi còn vướng trên ghế đều bị thổi bay mất.
Xong xuôi hắn phất vạt áo ngồi xuống một cách tao nhã.
Ngón tay trắng như bạch ngọc mở hộp gấm ra, những quân cờ trắng đen hiện ra ngay trước mắt.
Phượng Hồng Loan nhìn quân cờ trong tay Ngọc Ngân, từng quân đều được làm từ ngọc thuần khiết cao cấp.
Quân đen được làm từ mặc ngọc, quân trắng được làm từ noãn ngọc.
Chất ngọc trong suốt sáng lấp lánh, quân nào cũng phát ra ánh sánh rực rỡ.
Hai loại ngọc này vốn dĩ đã cực kỳ hiếm có trên thế gian.
Huống gì lại là một bộ quân cơ như thế này, giá trị của nó có thể nói là khó để định giá.
Đừng nói là ngàn lượng vàng, chỉ sợ vạn lượng vàng cũng khó mua được.
Trong lúc Phượng Hồng Loan đang đánh giá, Ngọc Ngân đã bày xong xuôi bàn cờ ra rồi.
Bàn cờ này cũng được làm bằng lụa dệt từ tơ thiên tằm thượng hạng, những vạch kẻ trên bàn cờ cũng được tạo nên từ những sợi tơ tằm tốt nhất.
Đường may vô cùng cẩn thận, kỹ xảo thêu thượng thừa.
Quả thực vô cùng phù hợp với bộ quân cờ này, cả hai đều là vật có giá trị và phẩm chất thượng thừa.
Nhìn thấy bàn cờ và quân cờ trước mắt, khóe miệng Phượng Hồng Loan hơi cong lên.
Kiếp trước nàng cũng có một bộ bàn cờ tốt.
Bàn cờ cùng với quân cờ chất lượng thì khi chơi cờ tâm trạng cũng khác.
Xem ra, khả năng đánh cờ của Ngọc Ngân cực kỳ cao.
Nếu không hắn cũng sẽ không đưa ra một điều kiện hấp dẫn như vậy.
Hôm nay sẽ cho hắn biết không nên ngông cuồng tự đại như vậy.
Trong lòng Phượng Hồng Loan cười lạnh, nàng giơ tay cầm một quân cờ, quân đen mát lạnh như nước, quân trắng ấm áp như sợi nắng.
Nàng vừa đụng phải quân trắng thì dùng tay đẩy ra để cầm quân đen lên.
Tay áo màu thiên thanh lướt nhẹ qua bàn cờ thì đã thấy Phượng Hồng Loan đặt quân cờ vào chính giữa.
Vừa đánh đã chiếm ngay vị trí tốt.
Ngọc Ngân nhìn vào tay của Phượng Hồng Loan, bàn tay này rất nhỏ, cũng rấy trắng.
Móng tay của nàng không có những thứ như những móng tay của các cô nương khác mà trông có vẻ trong suốt như có sương sớm, bàn tay này lại toát lên một sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cùng với vạt áo màu thiên thanh kết hợp lại càng khiến nó như ánh trăng lấp lánh.
Trên cổ tay trắng như tuyết đó lại lấp ló một màu xanh lục bích.
Đó chính là Thúy Vũ Yên Vân của Vân tộc.
Ngọc Ngân nhìn thấy Thúy Vũ Yên Vân thì ánh mắt hơi lóe lên một chút, hắn nâng tay cầm một quân cờ trắng đặt bên cạnh quân cờ của Phượng Hồng Loan.
Xem ra cũng không kém cạnh!
Phượng Hồng Loan nhìn quân cờ trắng mà Ngọc Ngân vừa đặt xuống thì hơi nhíu mày.
Nàng lại đưa tay cầm lấy một quân cờ đen đặt vào một góc của bàn cờ.
Ngọc Ngân thấy vậy cũng để quân trắng đuổi theo, đặt ở bên cạnh quân đen.
Hàng lông mày của Phượng Hồng Loan lại nhíu càng chặt, nàng liên tiếp đặt ba quân đen lấp đầy bốn góc bàn cờ.
Ngọc Ngân vẫn đuổi theo như cũ.
Phượng Hồng Loan bắt đầu cầm quân cờ thứ năm lên, Phượng Hồng Loan cuối cùng cùng ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Ngân, hắn vẫn cười với nàng như cũ.
Trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ thản nhiên cũng đang nhìn vào Phượng Hồng Loan.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Phượng Hồng Loan hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nàng cũng không cúi đầu nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Ngân, đặt quân cờ thứ năm này xuống.
Ngọc Ngân cũng không cúi đầu xuống mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Phượng Hồng Loan, quân cờ trong tay vẫn như cũ đặt xuống bên cạnh quân cờ mà nàng vừa đặt xuống.
Đuôi lông mày của Phượng Hồng Loan hơi nhíu.
Động tác tay của nàng bắt đầu nhanh hơn.
Từng quân từng quân được đặt xuông nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía Ngọc Ngân.
Ngọc Ngân cũng không nhìn vào bàn cờ giống như nàng, mỗi một quân hắn đánh ra đều theo sát ngay sau khi Phượng Hồng Loan, đã thế còn vừa vặn đặt ngay bên cạnh quân đen không hề lệch một chút nào.
Sau khi đánh được mấy chục quân cờ, đáy lòng Phượng Hồng Loan lạnh hẳn đi.
Xem ra gặp phải đối thủ rồi!
Phượng Hồng Loan dời ánh mắt xuống cúi đầu nhìn thật kỹ bàn cờ.
Ngọc Ngân cũng học theo động tác của nàng cúi đầu nhìn bàn cờ.
Một lúc sau khóe miệng hắn lại cong lên nhìn về Phượng Hồng Loan nở một nụ cười lịch sự tao nhã.
“Trước nay ngươi vẫn luôn đánh cờ như thế này à?” Đột nhiên Phượng Hồng Loan ngầng đầu liếc nhìn Ngọc Ngân.
“Còn phải xem gặp phải ai! Là do cô khiến ta không thể không đánh như này!” Ngọc Ngân lắc đầu cười.
“Ta thật sự rất vinh hạnh!” Phượng Hồng Loan lạnh lùng hừ một tiếng.
Quân cờ đen trong tay lại được đặt xuống, nhưng bây giờ lại theo đuôi ngược lại quân cờ của Ngọc Ngân.
Ngọc Ngân ngẩn người ra, hắn lại lập tức mỉm cười cầm một quân cờ trắng đuổi ngay sau quân cờ đen mà Phượng Hồng Loan vừa đánh xuống.
Ngay sau khoảnh khắc đó, động tác trong tay hai người lại nhanh hơn, trắng đen đan xen nhau, ở vòng bên ngoài bàn cờ tạo thành một tòa thành.
Phượng Hồng Loan đột nhiên nhắn mắt lại.
Ngọc Ngân cũng theo sau mà nhắm mắt.
Có điều động tác dưới tay vẫn không nhưng, thế nhưng thời gian hai người đánh ra quân cờ càng ngày càng kéo dài.
Lưu Nguyệt ở cách đó không xa đang chăm chú nhìn hai người, trên gương mặt tuấn tú ngập tràn vẻ không thể tin được.
Đôi mắt của hắn thì nhìn Phượng Hồng Loan với ánh mắt không ngờ tới.
Kỹ năng đánh cờ của chủ tử có thể nói là cực kỳ cao siêu.
Vân công tử cùng với Ly Vương cũng không thể không nhìn bàn cờ mà đánh với công tử.
Không ngờ tới Phượng tam tiểu thư lại có thể…!có thể…
Rốt cuộc là do cái nhìn của người đời có vấn đề hay là do ánh mắt của hắn không tốt vậy? Hắn nhất định là đang nằm mơ rồi.
Có điều sự thật vẫn là sự thật.
Lưu Nguyệt nhắm mở mắt vài lần để bình tĩnh lại, sau đó hắn cũng đã chấp nhận được chuyện này.
Khi nhìn hai người kia ngồi cùng một chỗ, công tử thì lịch sự tao nhã ung dung, cô nương thì thanh tuyệt tao nhã, thật sự rất xứng đôi.
Sắc mặt của chủ tử vẫn luôn lộ ra một nụ cười vui vẻ, đây là điều mà trước giờ hắn chưa từng thấy xuất hiện qua trên gương mặt của chủ tử.
Cho dù có xuất hiện cũng chỉ là thoáng qua và cũng cực kỳ hiếm.
Không ngờ tới từ lúc gặp được Phượng tam tiểu thư tới giờ, chủ tử không biết đã nở bao nhiêu nụ cười, hắn còn không kịp đếm hết.
Hay chủ tử đã động lòng với Phượng tam tiểu thư rồi?
Lưu Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, một vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng nhìn cực kì chói mắt, rực rỡ nhưng dường như hắn lại cảm nhận được phía sau của nàng là bóng tối không thấy điểm cuối.
Một cô nương như vậy…!một cô nương như vậy….!có thể vô tình lạnh nhạt đến đáng sợ.
Nếu chủ tử thật sự động lòng thì chỉ sợ…
Sự lạnh lẽo đang lan tràn khắp đáy lòng của Lưu Nguyệt, sắc mặt hắn ta trắng bệch nhìn Ngọc Ngân.
Thế nhưng khi nhìn thấy mặc dù chủ tử đang nở một nụ cười rất dịu dàng thế nhưng sau lưng người cũng là một mảnh vực sâu thăm thẳm heo hút vô ngần.
Thì cảm giác này của hắn lập tức biến mất.
Lưu Nguyệt nhìn hai người, trong thiên hạ này chỉ sợ chỉ có cô nương này mới có thể xứng đôi với chủ tử nhà mình.
Chủ tử sẽ không cần một cô nương chỉ biết nói lời dịu dàng nịnh nọt, cẩn thận hầu hạ, suốt ngày ở trong cảnh đại viện tường cao tranh giành sủng ái đến ngươi chết ta sống.
Người chủ tử cần chính là một cô nương như thế này, trong càn khôn ẩn giấu cẩm tú, trong sự nhỏ bé lại cất giấu một mảnh thiên địa rộng lớn.
Một vị cô nương có khí khách có thể tung hoành thiên hạ, không hề thua kém đàn ông.
Người mà chủ tử muốn tìm chính là người có thể song hành cùng với chủ nhân.
Giờ phút này, trong lòng sự chán ghét đối với Phượng Hồng Loan của Lưu Nguyệt đột nhiên bị quét sạch, hiện tại hắn chỉ thấy cực kỳ tôn trọng.
Rừng hoa đào yên tĩnh, núi xanh hồ nước, khung cảnh cực kỳ thanh tĩnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ván cờ của hai người đã đến hồi giữ chân kìm nén lẫn nhau.
Tốc độ hạ cờ từ một giây một quân đến hiện tại nửa canh giờ rồi vẫn chưa đi một quân nào.
Mày của Phượng Hồng Loan hơi cạu nhẹ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bàn cờ.
Ý cười trên khóe môi của Ngọc Ngân cũng đã thu hồi từ lúc nào, ánh mắt nhìn vào bàn cờ cũng chăm chú không ké.
Lưu Nguyệt cũng không dám thở mạnh chỉ sợ sẽ quấy rầy chủ tử nhà mình.
Nếu Phượng tam tiểu thư thật sự thắng được thì chủ tử sẽ không bao giờ gặp lại Phượng tam tiểu thư nữa.
Vậy chẳng phải là không ổn sao?.