Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 38


Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 38


“Công tử…” Cô nương kia lập tức khóc như mưa bụi hoa lê nhìn về phía Vân Cẩm, giọng điệu nũng nịu ai oán.
Vân Cẩm cũng không thèm liếc nàng ta một lần nào, đôi mắt phượng nhìn không chớp mắt về phía Phượng Hồng Loan, gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười không hề thay đổi.

Hắn nhẹ nhàng phẩy ống tay áo cất giọng trầm thấp của mình: “Nếu Loan Nhi muốn xem thì các ngươi cứ tiếp tục.

Cứ như lúc nãy là được.
“Vâng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của các cô nương hơi trắng lập tức trả lời.
Ngay lập tức, âm nhạc êm dịu vũ đạo uyển chuyển, dòng rượu có hương vị ngọt ngào thanh thuần chảy xuống theo khóe miệng.

Tiếng đàn sáo réo rắt, giọng điệu nỉ non.

Nhất thời căn phòng mới vừa yên tĩnh lại xuất hiện âm thanh ca múa.
Tay Phượng Hồng Loan cầm bầu rượu lên, dòng rượu thanh thuần hương rượu ngọt ngào chảy xuống theo khóe miệng, lại nghe được tiếng đàn sáo réo rắt, ca mùa uyển chuyển, cánh môi mỏng khẽ động nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Diễn giống như ban nãy sao? Chưa chắc! Thêm một người làm sao có thể giống nhau?
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, con ngươi như mực cười nhẹ nhàng.

Đáy mắt hắn là một hồ sau không thấy đáy, giọng nói trầm thấp dịu dàng nói: “Không nghĩ tới Loan Nhi cũng thích cái này!”
“Đúng vậy! Ôn nhu hương như thế này có người nào không thích đây!” Phượng Hồng Loan buông bầu rượu, nàng nhìn ca múa trước mặt mình thản nhiên buông ra một câu.
Vân Cẩm lập tức đơ ra, nhưng cũng chỉ trong giấy lát, khóe miệng hắn hơi động ý cười càng thêm rõ nét: “Không những là ôn nhu hương, dường như Loan Nhi còn rất thích Lê hoa tuyết.”
“Lê hoa tuyết ngàn vàng một bình, rượu ngon trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.

Chắc là không ai không thích.” Phượng Hồng Loan liếc nhìn Vân Cẩm một cái, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp vài cái, rồi lại cẩm lấy bầu rượu đổ vào miệng.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan cẩm bình rượu đổ một cách mạnh mẽ như vậy, đôi mi thanh tứ hơi chau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt không hề thay đổi thử thăm dò: “Dường như những thứ mà Loan Nhi biết rất nhiều?”
“Đúng vậy!” Phượng Hồng Loan thản nhiên trả lời.

Một bầu rượu đã bị nàng uống cạn.


Nàng cầm bầu rượu lên dốc vào miệng mình, một giọt hai giọt chầm chậm rơi xuống cánh môi nàng cho đến khi không còn một giọt nào rơi ra nữa thì nàng mới ngừng tay ném bầu rượu ra ngoài.
Vân Cẩm nhìn bầu rượt hóa thành một đường cong bay ra ngoài, lại nhìn Phượng Hồng Loan đang liếm khóe miệng, một bộ dạng chưa đã thì vẻ mặt lập tức có vài vệt đen.
“Á!” một tiếng, bầu rượu ấy đạp trúng vào cô nương đang múa ở chính giữa.

Nàng ta nhất thời hét lên một tiếng, ngã sõng xoài ra đất.
“Bụp” một tiếng nặng nề vang lên, cùng với tiếng hét chói tai ấy là thân hình cô nương ấy đã nằm trên mặt đất.

Các cô nương bên cạnh cùng đều thét lên rồi trốn hết sang một góc.
Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn đến cô nương bị ngã ấy mà nói với Vân Cẩm: “Ta muốn một bình nữa.”
Vân Cẩm lại nhíu mày nhìn Phượng Hồng Loan, trong giây lát cũng gật đầu: “Người đâu, mau đi lấy thêm một bình Lê hoa tuyết!”
“Rõ, thưa công tử!” Lập tức có người trả lời.

Ngay sau đó không lâu đã có người cầm một bình rượu mang lên đặt xuống trước mặt Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan duỗi tay cầm lấy bình rượu, nàng ngẩng cổ rót rượu vào trong miệng mình.

Dòng rượu tươi mát chảy vào trong miệng nàng, trong sự ngọt mát lại xen lẫn một chút cay nồng.

Dường như nàng đã quay về mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ trở về, mỗi lần như vậy nàng đều muốn tới quán bar uống cho đến khi say túy lúy thế nhưng trước giờ chưa bao giờ nàng uống đến mức say cả.

Kể cả khi uống loại rượu mạnh nhất.
Nàng thoáng nghĩ một chút rồi lại trở về với hiện tại, Phượng Hồng Loan buông bầu rượu nhìn Vân Cẩm: “Ta muốn có một trăm hũ rượu đưa tới Phượng phủ.”
Gương mặt Vân Cẩm hơi cứng lại nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt lại thêm một tầng thăm thẳm: “Một trăm hũ?”
“Đúng thế!” Phượng Hồng Loan gật đầu nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan một cái thật sâu rồi chậm rãi gật đầu cười nhàn nhạt: “Được!”
“Những mỹ nhân trong căn phòng này cũng đưa hết vào Phượng phủ.” Phượng Hồng Loan tiếp tục nhìn vào ánh mắt của Vân Cẩm.


Rồi nàng lại lướt qua đám mỹ nhân đang bị hoảng sợ nép trong góc phòng rồi cất tiếng nói tiếp.
Vân Cẩm ngẩn ra, đôi mắt phượng hơi lay động, trong đôi mắt ấy bao hàm rất nhiều ý tứ sâu thẳm nhìn Phượng Hồng Loan rồi hắn bỗng nhiên cười nói: “Bao gồm cả ta sao?”
“Nếu ngươi cũng có thể hầu hạ cha ta thì cũng được!” Phượng Hồng Loan bình tĩnh mở miệng.
Cả người Vân Cẩm lập tức cứng đờ nhìn Phượng Hồng Loan.

Hầu hạ cha nàng? Phượng thừa tướng? Sắc mặt hắn lập tức tối sầm.
“Như thế nào?” Phượng Hồng Loan nhíu mày, sóng mắt lay động nhìn qua một lượt hơn mười cô nương trong phòng cười nói: “Chỉ sợ đây đã tập hợp đủ những cô nương đẹp nhất của Vọng Nguyệt Lâu rồi, chẳng lẽ ngươi cũng luyến tiếc bọn họ?”
“Có đẹp mấy cũng không đẹp bằng Loan Nhi, sao ta phải luyến tiếc, ta có Loan Nhi là đủ rồi.” Trong phút chốc, vẻ mặt đen sì của Vân Cẩm cũng biến mất, hắn cười một cách nhẹ nhàng.

Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng lau đi vết rượu còn vương trên môi Phượng Hồng Loan, giọng nói trầm ấm cực kỳ dễ nghe: “Nếu Loan Nhi muốn các nàng thì cứ lấy đi!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của các cô nương trong phòng đồng loạt trắng bệch.
“Ta muốn cái gì ngươi đều đồng ý sao?” Phượng Hồng Loan lại nhíu mày lần nữa, nghiêng đầu nhìn Vân Cẩm.

Gương mặt yêu kiều xinh đẹp bị nhuốm lên màu của rượu, đẹp đến mức lóa mắt, như rặng mây đỏ ở chân trời, xuân sắc làm say lòng người.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thoáng quá một lúc đã trả lời không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên! Chỉ cần là lời của Loan Nhi, ta chết vạn lần cũng không chối từ!”
“Được! Đây là lời ngươi nói đấy nhé, không cho phép đổi ý!” Phượng Hồng Loan lại nở một nụ cười rồi với tay lấy nửa bình rượu còn lại dốc một lần uống cạn sạch.
Bộ dáng tiêu sái, thoải mái bất khâm, có một loại phong lưu tuấn tú không nói nên lời.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, bỗng nhiên cảm thấy bỗng nhiên xuất hiện một luồng nhiệt dạo quanh trong đáy lòng, cả người đều cảm thấy ấm lên.

Tìm đã lâu cũng không tìm được cảm giác ấy, đến hôm nay cảm giác quen thuộc ấy lại ụp tới.

Thân mình hắn không nhịn được hơi run rẩy.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta hồi phủ đi!” Phượng Hồng Loan cầm bầu rượu trong tay đặt lên trên bàn rồi đứng dậy nói với giọng điệu thản nhiên.
“Hồi phủ?” Vân Cẩm nhất thời ngẩn ra, rồi mơ màng nhìn về phía Phượng Hồng Loan.
“Ngươi mới vừa nói làm gì cũng sẽ đồng ý với ta, vậy thì đi theo ta đi!” Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm, thấy sự mê mang trong mắt của hắn thì nàng hơi nhíu mày, ánh nhìn hơi lạnh đi: “Làm sao? Chắc nhẽ ngươi muốn đổi ý? Nói lời không giữ lời?”

Tinh thần Vân Cẩm lập tức tỉnh táo lại, hắn nhìn vào những chuyển biến trong nháy mắt của nàng, nhìn khí tức lạnh lẽo thản nhiên đang vây xung quanh nàng, không hề nhìn thấy gương mặt nhíu mày cười nhạt ban nãy của nàng thì nhất thời cảm giác bị lừa rồi.
Người con gái này, mới hôm qua còn chán ghét chỉ muốn cách xa hắn, vốn dĩ cứ nghĩ hôm nay đổi tính đổi nết, hóa ra đến cũng là vì có việc muốn tìm hắn.

Hơn nữa xem tình hình thì đây còn là chuyện mà nàng không thể không tìm đến hắn.
Cảm giác ấm áp khác thường ban nãy lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một nỗi tức giận, Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt lạnh lùng.
Phượng Hồng Loan cũng thản nhiên nhìn về phía Vân Cẩm, cười như không cười nói: “Vân công tử muốn đổi ý cũng được, dù sao nơi này ngoại trừ các cô nương cũng chỉ có mình ngươi là đàn ông, muốn đổi ý cũng sẽ không có ai nói cái gì.”
Ánh mắt Vân Cẩm đột nhiên xuất hiện một tia u ám, hắn nhìn chằm chằm vào Phượng Hồng Loan.
Khóe miệng cười của Phượng Hồng Loan cũng không thay đổi.

Nàng dừng một chút, liếc nhìn những cô nương xinh đẹp đang sợ tái mặt rồi tiếp tục nói: “Hoặc nếu như ngươi muốn đổi ý thì cũng có một cách, đó là giết hết những người ở đây và ta, như vậy sẽ không có ai sẽ biết Vân công tử, thiên hạ đệ nhất công tử lật lọng rồi.”
Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp đẽ của Vân Cẩm lập tức tối thêm vài phần.

Đôi mắt phượng dường như bùng lên từng đóa hoa lửa.

Dường như chỉ giây tiếp theo sẽ bạo phát.
“À đúng rồi, ta lại quên mất, những cô nương này đều là của ngươi hết, không cần giết.

Chỉ cần giết ta là đủ rồi.

Các nàng nhất định sẽ giữ kín miệng vì ngươi.” Phượng Hồng Loan coi như không nhìn thấy sự tức giận của Vân Cẩm, dường như vừa đột nhiên nhớ ra bừng tỉnh mà nói.
Nghe vậy, các cô nương đều có vẻ chờ đợi nhìn Vân Cẩm, đồng thời nói một cách chậm chạp: “Công tử, ta nhất định sẽ giữ kín như bưng…”
“Ha ha…” Phượng Hồng Loan nhìn không được cười thành tiếng.

Dung mạo tuyệt mỹ nhiễm qua mùi rượu giống như một đóa phù dung, xuân sắc kiều diễm.
“Phượng Hồng Loan!” Vân Cẩm nhìn nụ cười trên mặt Phượng Hồng Loan, gằn từng tiếng, dường như từng tiếng ấy kẹt mãi mới ra được.
“Hả?” Phượng Hồng Loan cười nhìn Vân Cẩm, tỏ vẻ không nhìn thấy núi lửa sắp phun trào, lại thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi, ta lại quên mất, những cô nương này đã được ngươi tặng cho ta rồi, đã không còn là của ngươi nữa.

Xem ra là ta hại các nàng…”
“Công tử…” Đám người ấy đồng loạt xám ngắt mặt mày, cả người mềm oặt quỳ xuống đất.
Phượng Hồng Loan hơi nhướng đôi lông mày, một bộ dạng cười rất vui vẻ.


Hôm nay nàng sẽ sạch trần những mây mù xung quanh hắn, để xem lòng dạ hắn có bao nhiêu hiểm độc.
Chỉ thấy Vân Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm nàng nhưng trong phút chốc sự âm trầm trong mắt đột nhiên biến mất, gương mặt tuấn mỹ như ngọc lại như một đóa hoa lan nở rộ, thanh nhã vô cùng, cười như không cười phát ra một âm thanh trầm thấp dịu dàng.
“Thì ta Loan Nhi muốn ra ở rể Phượng phủ.

Nếu đã như vậy ta đương nhiên sẽ đáp ứng nàng, cớ gì phải lòng vòng như vậy!”
Ở rể? Phượng Hồng Loan nhất thời ngẩn ra nhìn Vân Cẩm.
Một đống những người đang quỳ trên mặt đất cũng không hẹn mà đồng loạt ngẩng đầu, những đôi mắt xinh đẹp dường như không dám tin nhìn Vân Cẩm.

Công tử muốn ở rể.
“Có thể làm người bầu bạn suốt đời của Loan Nhi, lại có thể làm rể hiền của Phượng thừa tướng, Vân Cẩm ta cầu còn không được đấy!” Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan cười như một đóa hoa nở rộ: “Một khi đã như vậy, ta sẽ nghe Loan Nhi hết, ngươi nói ở rể thì ở rể.”
Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lập tức tối đi bực tức nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Loan Nhi thẹn thùng sao? Ngươi nhận tín vật đính ước của ta.

Vốn dĩ còn định đợi thêm mấy ngày để Phượng thừa tướng trở về, Vân Cẩm cũng sẽ đi đến cầu thân.

Không nghĩ tới hóa ra Loan Nhi còn gấp hơn cả ta nữa.” Vân Cẩm nhìn gương mặt xinh đẹp của Phượng Hồng Loan đang tức giận thì cười khẽ: “Ha ha…!Dù sao Vân Cẩm cũng chỉ có một mình, ở rể tướng phủ cũng không phải không thể.

Vậy ta cũng đồng ý với nàng vậy.”
“Nói linh tinh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lẽo: “Ta có lúc nào nói qua sẽ để ngươi ở rể? Phải chăng Vân công tử uống hơi nhiều rượu nên nói những lời hàm hồ?”
“Không ở rể cũng được, vậy ta sẽ cưới nàng.” Mắt phượng của Vân Cẩm hơi chuyển động, hắn cười nhàn nhạt rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Loan Nhi nói thế nào thì là như thế ấy! Ta đều nghe lời Loan Nhi hết.

Nàng nói gì ta nghe nấy.”
Phượng Hồng Loan nhất thời không nói được gì, lần đầu nàng phát hiện hóa ra năng lực có thể khiến người tức chết của nàng cũng có lúc không dùng được.

Nàng cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Vân Cẩm.
“Ha ha…” Vân Cẩm lại cúi đầu nở nụ cười, vẻ mặt thích thú.

Tay áo hắn phất một cái nói với những cô nương đang quỳ trên mặt đất: “Có thể bước vào phủ thừa tướng là phúc khí các ngươi đã tu mấy kiếp.

Còn quỳ làm gì nữa? Lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc đi theo Phượng tam tiểu thư về phủ Thừa tướng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.