Bạn đang đọc Thiếp Bổn Kinh Hoa – Chương 37
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, nghe được lời căn dặn của Khanh Nương lập tức có người chạy đi báo quan.
Đại sảnh nhất thời ngập tràn những tiếng đánh nhau, đao quang ảnh kiếm.
Những vị công tử trẻ tuổi uống rượu tìm niềm vui đều sợ đến mức lần lười rời đi, chỉ sợ vạ lây đến thân.
Các cô nương thì thét chói tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi.
Phượng Hồng Loan nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trên lầu.
Khác hẳn với khung cảnh rộng mở của đại sảnh, lầu trên lại là một không gian riêng tư được quây thành bởi các gian noãn các.
Mỗi một phòng đều có ánh sáng màu vàng ấm áp truyền ra, hương thơm thoang thoảng, tiếng thở gấp, từng âm thanh nũng nịu mềm mại nhẹ nhàng nỉ non mơ hồ truyền ra.
Chứng minh một điều rằng mặc dù bên ngoài nơi này trang trí tao nhã có điều bên trong vẫn không thoát khỏi những âm sắc không sạch sẽ.
Mặt Phượng Hồng Loan không hề thay đổi giơ tay đẩy cửa gian phòng thứ nhất.
Bên trong có một nam một nữ đang đứng trước bàn nâng cốc tán tỉnh.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra liền quay đầu lại nhìn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì Phượng Hồng Loan đã xoay người đi tới gian phòng thứ hai.
Cửa gian phòng thứ hai được đẩy ra, nàng liếc một cái vào bên trong, bên ngoài không có ai, có điều tấm rèm mỏng bên trong đã được buông xuống, bên trong dường như có bóng người đang chuyển động.
Nàng bước vài bước vào bên trong, đưa tay vén rèm lên, bên trong có thân thể của một nam một nữ đã cởi hết quần áo đập vào mắt nàng.
Bọn họ còn chưa kịp hô lên thì Phượng Hồng Loan đã nâng bước rời đi.
Gian thứ ba, gian thứ tư, gian thứ năm…!Từng gian phòng đều được nàng đi vào nhưng tình hình bên trong không có gì khác ngoài những điều này.
Cả lầu hai có khoảng hơn mười gian phòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Vân Cẩm.
Phượng Hồng Loan lạnh lùng liếc nhìn tình hình dưới đại sảnh, dưới đó vẫn đánh nhau kịch liệt như thế.
Thanh Lam và Thanh Diệp quả thật cũng có chút công phu, chỉ dùng thực lực của hai người cũng có thể ngăn cản đám nô tài cùng với Khanh Nương.
Nàng tiếp tục cất bước đi lên lầu ba.
Động tĩnh lớn như vậy mà đến giờ Vân Cẩm vẫn chưa đi ra, nhất định cũng đang làm chuyện như những gian phòng mà nàng mới đi qua, tận hưởng vui quên cả trời đất.
Sắc mặt lạnh lùng của nàng lại được tăng thêm, Phượng Hồng Loan tiếp tục làm như vừa rồi, đẩy cửa từng gian phòng một ra.
Bên trong liên tục xuất hiện những tiếng thét chói tai.
Cấp bậc lầu ba hiển nhiên còn cao hơn hẳn so với lầu hai.
Các phòng được trang hoàng vô cùng xa hoa.
Liên tiếp đi qua mấy gian phòng đều không có Vân Cẩm.
Lúc này nàng đi tới căn phòng cuối cùng của lầu ba.
Bên trong mơ hồ truyền ra âm thanh đàn sáo, âm điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.
Còn có cả giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu của cô nương trẻ tuổi truyến ra.
So với những phòng khác, nơi này rõ ràng không chỉ có một hai người.
Bước chân của nàng vẫn không ngừng lại mà bước tới gần, vẻ mặt nàng không chút thay đổi giơ tay đẩy cửa.
“Cô nương dừng tay!” Tay của Phượng Hồng Loan mới chạm vào cửa thì một tiếng thét vang lên, Khanh Nương khi thân về phía Phượng Hồng Loan định ngăn cản.
Thanh Lam biến sắc, nhớ tới lời dặn dò của Phượng Hồng Loan thì lập tức xuất ra toàn lực lao tới trước.
Lúc này Thanh Diệp cũng quật ngã tên người hầu cuối cùng, chạy tới trợ giúp Thanh Lam.
Hai người hợp lực liền ngăn cản Khanh Nương ngay lập tức.
Nháy mặt khuôn mặt xinh đẹp của Khanh Nương trắng bệch như một tờ giấy, nàng ta gấp gáp nói: “Cô nương không được đi vào! Vân công tử đã ra lệnh không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy…”
Quả nhiên Vân Cẩm ở nơi này! Phượng Hồng Loan lạnh lùng cười, không thèm để ý lời của Khanh Nương.
Nàng giơ chân đá một cái khiến một âm thanh vang lên, cánh cửa đang được đóng chặt lập tức mở rộng, tình cảnh bên trong nhất thời nhìn được toàn bộ không xót thứ gì.
Ánh mắt đầu tiên của Phượng Hồng Loan đã nhìn thấy Vân Cẩm.
Gian phòng rất lớn, có thể chứa được mấy chục người.
Chỉ liếc mắt nhìn, bình phong sạp gấm, rèm châu phỉ thúy, thảm trải sàn được trải ra.
Chính giữa thảm là một bàn tiệc rượu, sơn hào hải vị món nào cũng có, món ngon rượu quý, điểm tâm thơm ngọt, món gì cũng có.
Tiệc rượu bên ngoài, mỹ nhân vây quanh, rượu ngon thơm nồng, tiếng đàn sáo êm dịu, điệu múa uyển chuyển, thơm mùi son phấn.
Gian phòng này so với tất cả những gian phòng mà Phượng Hồng Loan nhìn qua thì xa hoa hơn cả.
Xa hoa không chỉ ở vật mà còn cả người.
Người chủ của bữa tiệc rượu này không ai khác chính là Vân Cẩm đang ngồi ở đấy với một bộ cẩm bào màu trắng đẹp đẽ quý giá.
Tóc đen như mực, dung mạo tuấn mày.
Bên người hắn còn được vây quanh bởi hai người có dung mạo tuyệt sắc, không xa còn có vài người đang ngồi gảy đàn.
Người đánh đàn người thổi sáo.
Giọng hát mềm nhẹ rì rầm.
Mấy vị vũ cơ người nào người nấy eo nhỏ nhắn như liễu, dung mạo tuyệt mỹ, kiều diễm như hoa.
Dường như vừa bước vào nơi này cũng giống như cung điện trên chín tầng mây, lại cũng giống như đang đứng dưới cơn mưa bụi ở Giang Nam, triền triền miên miên, như dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy vào trong người.
Trên tay Vân Cẩm đang cầm chén rượu nhìn màn ca múa trước mắt, hoặc có thể nói đang nhìn ca cơ.
Vẻ mặt hắn chuyên chú, ánh nhìn mịt mờ, mê ly.
Vân Cẩm ngồi giữa một đám mỹ nữ, trên người toát lên một vẻ phong lưu khó nói nên lời, thanh nhã trác tuyệt.
Nhất là thần thái một tay nâng chén bạch ngọc vẻ mặt mê ly, vừa như say lại không đơn giản chỉ là say, nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến hàng nghìn hàng vạn cô gái quyến luyến.
Phượng Hồng Loan nhìn thấy khung cảnh trước mắt, ánh mắt nàng dừng lại trên đôi mắt mê mang của Vân Cẩm hơi nhếch khóe miệng cười.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi cất lên: “Thiên hạ đệ nhất công tử quả nhiên danh bất hư truyền.”
Giọng nói lạnh lẽo này đột nhiên xuất hiện lập tức phá vỡ bầu không khí ấm áp say lòng người trong căn phòng.
Nghe được giọng nói này, tất cả âm thanh trong căn phòng này đều im bặt/
Ánh mắt của mỗi người đều hướng về phía cửa.
Ngay khi nhìn thấy người con gái mặc bộ quần áo màu lam khuynh thành tuyệt sắc đang đứng trước cửa, tất cả các cô gái trong phòng đều hiện lên một vẻ kinh diễm.
Vân Cẩm cũng dời ánh nhìn của mình.
Ngay khi nhìn thấy Phượng Hồng Loan thì hắn lập tức ngẩn ra.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan chuyển động nhìn lướt qua dung mạo của những cô gái đang đứng ở đây.
Nàng đối mặt với ánh mắt của Vân Cẩm cười nhạt: “Vân công tử, ôn nhu chi hương, rượu ngon giai nhân như thế này, trái lại là do ta không thức thời quấy rầy rồi.”
“Nàng…” Chén rượu trên tay đột nhiên rơi xuống, ánh mắt mơ màng của Vân Cẩm đối diện với ánh mắt trong trẻo của Phượng Hồng Loan đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn lập tức đứng dậy không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy nàng: “Nàng… Sao nàng lại tới đây?”
“Là do ta tới không đúng lúc rồi?” Phượng Hồng Loan nhíu mi nhìn Vân Cẩm.
“Nàng…”
Vân Cẩm vừa định nói gì đó.
Mắt nhìn thấy chén bạch ngọc cực phẩm chuẩn bị rơi xuống đất, Phượng Hồng Loan tiến lên hai bước mũi chân hơi chuyển động một lát, chén bạch ngọc chuẩn bị rơi xuống đã vững vàng ở trong tay nàng.
Phượng Hồng Loan thưởng thức chén bạch ngọc nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt hơi chuyển động.
Nàng liếc mắt nhìn các cô gái váy áo rực rỡ đang vây quanh bốn phía cười nói: “Một vật như thế này rơi vỡ há chẳng phải đáng tiếc sao? Xem ra Vân công tử không phải người biết tiếc hoa rồi.”
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt đỉnh của Vân Cẩm lập tức trắng bệch.
Miệng cười của Phượng Hồng Loan vẫn không thay đổi.
Nàng bước tới từng bước phất vạt áo của mình đặt người ngồi xuống một bên của nhuyễn tháp rồi nhìn về phía món ngon rượu thơm trước mặt: “Đúng lúc cả ngày ta chưa được ăn cơm, Vân công tử sẽ không ngại nhiều người chứ!”
Tuy rằng đây là câu hỏi nhưng Phượng Hồng Loan cũng không đợi Vân Cẩm mở miệng mà trực tiếp cầm đôi đũa lên.
Cánh gà thơm mềm, vị cá tươi ngon, ăn thử vài miếng rồi nàng lại duỗi tay với lấy bầu rượu.
Nàng tự rót cho mình một chén rượu thật đầy rồi đặt trước mũi ngửi một hơi.
Sau đó một ngụm uống hết sạch.
“Nàng… nàng…” Vân Cẩm ngây ngốc nhìn một loạt hành động tiêu sái lưu loát như nước chảy mây trôi của Phượng Hồng Loan, thứ nàng dùng chính là đũa của hắn, uống cũng là uống chén mà hắn đã dùng qua.
Khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời vừa đỏ vừa trắng, trong lòng dường như có gì đó đang động đậy.
Các cô gái cũng ngây người nhìn Phượng Hồng Loan, nhưng người con gái ấy cũng không thèm ngẩng đầu, dường như coi các nàng trở thành người tàng hình, ngay cả Vân công tử cũng không ngoại lệ.
Sau đó ánh mắt của bọn họ đồng thời di chuyển từ trên người Phượng Hồng Loan sang người Vân Cẩm.
Khi nhìn thấy Vân công tử vậy mà không nổi điên lên thì ai nấy đều giật mình.
Phượng Hồng Loan mới ăn được hai miếng thì nhìn vào đôi và chén ngọc trong tay mình nhíu chặt mày.
Nàng lập tức vứt đôi đũa trong tay ra, đưa tay nhấc một cái cánh gà lên cho vào miệng, giọng nói nàng lập tức trở nên không rõ ràng: “Tiếp tục, các ngươi tiếp tục đi, đừng để ý đến ta!”
Vân Cẩm nhìn thấy Phượng Hồng Loan ném chiếc đũa đi lấy tay cầm cánh gà, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Tất cả các cô gái đều mở to hai mắt nhìn Phượng Hồng Loan, những đôi mắt ấy đều hiện rõ sự không dám tin.
Một người con gái xinh đẹp như thế vậy mà dám hành xử thô lỗ như vậy trước mặt Vân công tử!”
“Tiếp tục đi! Ta cũng muốn tận hưởng một chút!” Phượng Hồng Loan ngẩng đầu liếc nhìn Vân Cẩm một cái, nàng cũng không dùng chén nữa mà trực tiếp lấy luôn bầu rượu đổ vào trong miệng.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Cẩm cũng mở to ngỡ ngàng.
hắn giơ tay chỉ vào Phượng Hồng Loan: “Nàng…”
“Sao?” Rượu ngon chảy xuống theo khóe miệng của nàng, Phượng Hồng Loan dùng tay áo lau qua.
Nàng buông bầu rượu xuống rồi lại giơ tay cầm một cái cánh gà, vừa gặm vừa nhìn Vân Cẩm.
Ánh mắt của Vân Cẩm cố định trên đôi môi đỏ tươi mềm mại của Phượng Hồng Loan, đôi môi mềm mại ấy gặm cánh gà cũng toát lên vẻ gợi cảm không nói nên lời.
Hắn há hốc miệng không nói một lời nào.
Cánh gà bóng bẩy trong tay nàng chỉ gặm hai cái là sạch, Phượng Hồng Loan vung tay gạt sang một bên.
“Á…” Một cô nương ôm tỳ bà bị xương gà đập trúng vào ngực.
Bộ quần áo màu hồng lập tức bị dính một vết dầu thật lớn, tiếng thét chói tai lập tức vang lên.
Phượng Hồng Loan tựa như không biết gì cả, đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Nàng lại nhắm tới món ngỗng quay dường như chưa được đụng qua ngay bên cạnh đĩa cánh gà.
Nàng giơ tay vặt một cái đùi ngỗng gặm từng miếng lớn nói mơ hồ: “Món này vẫn ăn ngon hơn.”
Khóe miệng Vân Cẩm lập tức hơi giật giật.
Vẻ mặt các cô nương đều trắng bệch ra nhìn Phượng Hồng Loan, mỗi người đều thở thật khẽ không dám lên tiếng.
Lúc này, khóe miệng Vân Cẩm hơi động, vẻ mặt tươi cười lan tràn cả ra, ánh mắt chuyển động, vẻ mặt thích thú: “Người đâu! Mau lấy thêm một đôi đũa tới!”
“Rõ!” Lập tức có người đáp lại chạy vội ra ngoài.
Trong chốc lát đã có một bộ bát đũa trước mặt Vân Cẩm.
“Tất cả đi xuống hết đi!” Vân Cẩm phất tay áo ra hiệu cho đám người này lui ra rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phượng Hồng Loan.
Hắn đưa bộ bát đũa mới tới trước mặt của nàng.
“Vâng thưa công tử!” Ai nấy đều khom người hành lễ lui về, giọng điệu nũng nịu.
“Đừng mà! Ta còn chưa kịp xem mà! Đừng có đi, tiếp tục đi!” Phượng Hồng Loan lại vứt chiếc xương đã sạch trên tay đi rồi lại túm lấy bầu rượu, một bộ dáng uống rượu thỏa thích.
Trong lòng nàng vui vẻ, quả nhiên cứ phải uống từng ngụm lớn, ăn từng miếng thật to, không cần phải tuân thủ lễ nghi của hào môn mới thật sự là vui sướng!
“Á…” Lại một tiếng hét chói tai vang lên, một cô nương đang đi phía trước bị đập trúng, trâm ngọc đầy đầu tuột xuống, mái tóc đen dài lập tức rối tung bung xõa.
Phượng Hồng Loan dường như không hề nghe thấy, vẫn ăn uống thoải mái như cũ..