Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 3
Chương 3: Lạc Bình Thiên. . .
Ngươi rất giống nữ nhi đó tiểu tử, còn là nữ nhi rất xinh đẹp!
————————————————————————————————————-
Tú Anh thích thú cầm cây quạt phất phất trước ngực tỏ vẻ công tử. Đây là lần đầu tiên cô giả làm nam tử hán, nếu có điện thoại, nhất định sẽ chụp lại, bán với giá 50 nghìn 1 tấm. (==”)
Kinh thành đông đúc, nhộn nhịp, khác hẳn cái buồn chán, tẻ nhạt trong hoàn cung.
– Huynh đài, mua son phấn làm quà cho nương tử đi!
Tú Anh che miệng cười, ta mua về tế bà cố nội ta hay sao? Tú Anh dừng lại, cầm hộp son lên, hàng này bôi lên có mà thành tiên “cô”. Hạ Tử Quân cũng dừng bước, xem ra Tử Anh có vẻ thích thú với vấn đề này.
– Này, ta chỉ ngươi cách làm son phấn, ở đây chưa ai áp dụng. Ngươi có muốn nghe thử không?- Cây quạt của cô khẽ gõ nhẹ lên hộp son.
– Huynh đài này! Đừng nói đùa, khắp kinh thành chẳng ai có tay nghề hơn ta đâu!- Tên đó nghênh mặt.
– Thật sao? Phấn của ngươi dạng bột, khi thoa vào da mặt khô ráp, dễ bí, sinh ra mụn. Ta chỉ ngươi thử, nếu ngươi làm được thì cũng phải nhận đệ tử, cần phải biết chia sẻ. Nhìn ngươi cũng không giàu có lắm, ta không nhận học phí!
Người bán son ngây người ra. Tú Anh nhếch mép, nói nhỏ các nguyên liệu và cách làm xong thì đứng dậy đi khỏi đó.
– Muội cũng biết…
– Tất nhiên là biết, ở thế kỷ 21, ta là người bán son phấn nổi tiếng đấy!- Tú Anh khịt mũi. Hạ Tử Quân cũng dần dần thích nghi với cách nói chuyện của Tử Anh nên không phản bác.
– Cha…- Tú Anh dừng lại trước gian hàng bán ngọc bội. Cô cầm miếng ngọc lên xem thử, thiết kế cũng rất tinh xảo, là chữ “Ngọc”, hình như không liên quan đến bất cứ ai nên trả lại.
– Đệ thích sao?- Hạ Tử Quân tiến lên hỏi, nụ cười vẫn nở trên khóe môi thật tuấn tú.
– Không! Ta tự làm được.- Cô săm soi mấy miếng ngọc khác. Người bán hàng tỏ vẻ bực bội nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng. Đôi mắt mĩ nhân dừng lại trên miếng ngọc khắc hình hoa bỉ ngạn đỏ. Đúng rồi, cô rời đi 100 ngày thì chậu hoa trong phòng có được ai chăm sóc không?
– Huynh đài rất biết chọn hàng, miếng ngọc này là do nhập hàng, không có miếng thứ 2.
– Đừng nhiều lời, ra giá đi!- Tú Anh nhớ đến chậu cây thì tâm tình bức bối, rất muốn giết người.
– 5 lượng…
– 1 miếng ngọc bé tí thế này ngã giá 5 lượng vàng? Ông là thương gian à?- Tú Anh không khách khí đứng dậy.
– Này này, ta không hề thách giá, quả thật giá trị của nó là vậy mà. Không mua thì đi chỗ khác chơi.- Tên bán hàng tức tối nói lại. Hạ Tử Quân tiến lên:
– Đệ đệ của ta không cố tình, ta sẽ mua miếng ngọc này…
– Không mua, miếng ngọc này cùng lắm chỉ đáng giá không đến 1 lượng! Ông bán hàng fake, hàng dỏm!- Tú Anh xoắn tay áo lên, Hạ Tử Quân rối trí đành kéo cô đi nơi khác, tên bán hàng vẫn chửi với theo.
– Ngươi buông ta ra, ta phải làm cho ra lẽ!
– Tử Anh, muội đừng gây rối nữa!- Hạ Tử Quân phiền não xoa mi tâm. Tú Anh vẫn hậm hực khoanh tay trước ngực.
– Mẹ, mua kẹo hồ lô cho con đi!- 1 thằng nhóc giật tay mẹ. Tú Anh bất giác đứng nhìn, Gia Bảo, là em cô kia mà. Tú Anh suýt chút nữa chạy đến ôm chầm lấy thằng bé, nhưng đây là thế giới của kiếp trước, thằng nhóc này không phải Gia Bảo. Tú Anh chỉ biết đứng đó nhìn, không biết bây giờ ba mẹ cô ra sao, hơn 1 tuần cô không gọi điện về báo tin tức cho họ rồi. Nhắc đến đây, khóe mắt cô rưng rưng.
– Tử Anh… muội…- Hạ Tử Quân bối rối nhìn cô. Sao lại khóc chứ? Do bị tên gian thương đó mắng chửi?
– Ta không có khóc!- Mấy giọt nước quanh mắt cô nhanh chóng bị chôn lại phía hốc mắt đỏ đỏ.
Thằng nhóc lỡ tay đánh rơi quả cầu mây trên tay, không suy nghĩ lao ra nhặt. Chiếc kiệu quý tộc cùng toán binh lính ầm ầm đi đến, chỉ cách thằng nhóc trong vòng 5 bước chân. Người trên xe vẫn ung dung đánh ngựa thậm chí còn muốn thúc giục con ngựa đi nhanh hơn, giẫm chết đứa bé trước mặt. Thằng bé hoảng sợ quá òa khóc, xung quanh dòng người hô hét ầm ĩ nhưng người đánh ngựa vẫn không dừng xe. Tú Anh lao ra ôm thằng nhóc vào lòng.” Gia Bảo!”
– Tử Anh, muội đang làm gì đó? Nguy hiểm lắm!- Hạ Tử Quân hoảng hồn nhìn Tú Anh lao ra. Sao cô có thể ngốc nghếch như thế chứ? Là do thằng nhóc không biết tránh mà! Tú Anh ôm thằng nhóc vào lòng lăn vài vòng trên mặt đất, chiếc chân bất cẩn để trên đường bị con ngựa dẫn đầu giẫm lên không thương tiếc. Con ngựa hí dài 1 tiếng rồi dừng lại. Tú Anh đau muốn chết, mặt trắng bệch khóc không thành tiếng. Cô loáng thoáng nghe con ngựa nói câu:” Thứ lỗi!” Cái khỉ gì đây? Ngựa cũng biết nói sao? Cô đúng là rõ điên mà!
Mẹ thằng nhóc lúc này mới hoàn hồn chạy lại bế thằng nhóc miệng rối rít cảm ơn vị công tử ra tay nghĩa hiệp.
– Nhóc con, lần sau nhớ cẩn thận hơn! A, a…- Chiếc chân của cô vừa động đậy đã điếng lên từng hồi. Tử Quân đi đến bên cạnh xem xét cái chân đang rỉ máu không ngừng.
– Có gãy không? Ta còn có thể đi lại nữa không hả?- Tú Anh hoang mang nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Tử Quân cảm thán thật lâu.
– Không sao, có lẽ bị bong gân, lần sau đừng mạo hiểm như thế nữa!
– 2 tên tiểu tử kia! Còn không tránh đường cho hoàng thượng đi?- Tên đánh ngựa lúc nãy hét toáng lên. Tú Anh nhíu chặt mi tâm lại, ánh mắt tức giận nhìn lên gằng giọng hỏi:
– Hoàng thượng nào?- Chẳng phải hoàng thượng là phụ thân của Hạ Tử Quân hay sao? Chẳng lẽ không có lương tâm đến vậy?
– Quốc vương Lưu Phong quốc!
Được lắm! Dám sang Thiên Xuân quốc làm loạn hay sao? Hạ Tử Quân đỡ Tú Anh đứng dậy, người lạnh lùng nhìn kẻ tay sai. Phía sau đoàn quân lính cũng giơ giáo mác ra, cứ như chuẩn bị ứng chiến. Đúng là những kẻ không biết điều!
– Các người sang Thiên Xuân quốc để làm loạn hay khởi chiến? Các người luôn nhẫn tâm giết người như thế sao? Lương tâm các người bị chó tha rồi à? Thằng nhóc chỉ là đứa bé, dừng lại 1 khắc các người sẽ bị đột tử chết chăng?
Tú Anh mặt đỏ phừng phừng tức giận. Thì ra cái bọn ma di mọi rợ này đe dọa đến cuộc sống muôn dân Thiên Xuân quốc nên Hạ Tử Anh mới bất chấp nguy hiểm nhờ vả cô.
– Có chuyện gì mà ồn ào thế?- Giọng nói quyền lực lạnh tanh vang lên. Người ngồi trong chiếc kiệu nãy giờ im lặng lắng nghe chuyện gì đang diễn vén bức màng màu vàng bước xuống. Chỉ là 1 tên tiểu tử, dám cản kiệu của hắn sao??? Ánh mắt hắn khẽ nhướn lên, mi tâm của Tú Anh càng nhíu chặt lại. Tên này là Lạc Bình Thiên? Nhìn kĩ rất giống Quốc Minh nhưng mái tóc bạc trắng, khuôn mặt không hề già nhưng mái tóc đó là tại sao? Thì ra kiếp trước của hắn đã hống hách, kiếp sau cũng lâm vào vết xe đổ đó.
– Các người không nói lí lẽ!- Tú Anh đứng thẳng người quát, mặc cho vết thương cứ liên tục rỉ máu. Cô không quan tâm đến Hạ Tử Quân đang một mực khuyên răn nên bỏ qua. Bỏ qua? Nghe dễ lắm sao?
– Ngươi từ đâu đến?- Tên hoàng thượng nhếch nhẹ khóe miệng tạo nên nụ cười có như không nhìn tên tiểu tử đang tức giận chống nạnh. Nhìn kĩ, tên tiểu tử rất giống nữ nhi, giọng nói còn ngọt hơn cả mật ong, đôi mắt to tròn như vì sao đêm, da cũng trắng như tuyết, đôi môi còn đỏ hơn cả nụ hồng, quả là tuyệt sắc giai nhân. Chẳng biết tên này mặc quần áo nữ nhi sẽ như thế nào, lần đầu tiên lòng hắn dấy lên 1 chút tò mò.
– Ta là người dân Thiên Xuân quốc, hỏi thừa!
– Khi quân phạm thượng! Thường dân kia, sao ngươi dám bất kính?- Tên đánh ngựa tức giận tím mặt.
– Thứ lỗi, đệ đệ của tại hạ chỉ nhất thời…
– Nhất thời gì chứ? Ta nói cho ông biết, ông có la hét thế nào thì ông của chỉ là người đánh ngựa, là tai sai về dưới cậy quyền ỷ thế. Ta nói có đúng không?
– Ngươi…
– Ta thì sao?- Tú Anh chen ngang câu nói của Hạ Tử Quân, công kích tên thái sư hết chỗ nói, sắc mặt ông ta xám ngoét tức giận nhìn cô.
– Ngươi… khá lắm!- Lạc Bình Thiên nở nụ cười trọn vẹn nâng cằm Tú Anh lên. Cô cảm thấy ghê tởm những ngón tay xinh đẹp này, nếu cứ chạm vào thì thịt da cổ sẽ thối rửa ngay tức khắc. Cô đẩy tay hắn ra:
– Khá thì sao? Ngươi hãy bảo cái tên đánh ngựa đó tạ lỗi với nhóc con đi!
– Nghe thấy gì không? Ngươi mau tạ lỗi đi!- Hắn vẫn chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt Tú Anh không thèm liếc mắt về tên thái sư đang ngạc nhiên tột độ. Ông phải tạ lỗi với thằng nhóc hỉ mủi chưa sạch sao?
– Ngươi dám khi quân? Ta không nói lại lần 2 đâu!- Hắn gằng giọng tức giận. Tú Anh giật mình lùi lại 1 bước, vết thương lại dấy lên 1 hồi đòi quyền bình đẳng. Thái sư bị hắn quát sợ đến hồn siêu phách lạc cúi đầu tạ lỗi với 2 mẹ con người kia. Thằng nhóc còn ngây thơ mỉm cười:” Bảo Bảo không sao! Ông không cần tạ lỗi!”. Không ngờ thằng bé cũng tên là Bảo, Tú Anh nở nụ cười nhẹ. Chính những lời nói ngây thơ này, đánh giá rõ cách sống của người dân 2 nước, Tú Anh trong lòng khinh bỉ tột cùng, thái sư ơi là thái sư, ông không thấy nhục nhã chút nào hay sao?
– Ngươi rất giống nữ nhi đó tiểu tử, còn là nữ nhi rất xinh đẹp!- Hắn đưa tay vuốt 2 sợi tóc lòa xòa trước trán của Tú Anh làm cô nín thở, không thể để lộ được. Hạ Tử Quân nãy giờ thất thần thì đến đỡ Tú Anh, cô đứng không vững tựa vào người Hạ Tử Quân. Cô đang bị khí chất của Lạc Bình Thiên áp bức đến nỗi đứng không vững.
– Đó là chuyện của ta, tránh đường. Ta đi tìm đại phu!- Cô không khách khí đẩy hắn ra. Lạc Bình Thiên giơ tay định tháo sợi dây buộc tóc của cô. Giọng nói quyền lực cản hắn lại:
– Lạc Bình Thiên bệ hạ! Để ngài chờ lâu, xin mời!
Tú Anh ngẩng đầu nhìn nam nhân sắc thái bức người, khuôn mặt xinh đẹp tựa như điêu khắc, mái tóc bồng bềnh bay trong gió, ánh mắt người đó dừng trên khuôn mặt cô rồi dời đi. Tú Anh suýt nữa té ngã, may mà có Hạ Tử Quân đỡ lại. Hình như cô gặp người này ở đâu rồi thì phải.
– Hạ Tử Phong, xin chào!
– Không dám, cha ta đợi ngày đã lâu, xin mời ngài vào cung!
Hạ Tử Phong? Đại ca? Tú Anh vô thức nở nụ cười, ca ca thật tuyệt vời quá mức. Từ nhỏ, cô đã mong muốn có anh trai, có người anh trai thế này còn đòi gì hơn? Hạ Tử Quân nhíu chặt đôi mày rậm, gật đầu hành lễ với ca ca rồi len lén đưa Tú Anh đi về cửa sau cung điện.
– Nhị ca, đại ca quả thật quá tuyệt vời nhỉ?
– Tất nhiên rồi! Muội còn đau không?
– Còn. Hu hu…- Tú Anh òa khóc, đau muốn chết đi sống lại ấy chứ, chỉ là trước mặt Lạc Bình Thiên không dám thể hiện sự yếu đuối này, cứ sợ hắn sẽ biết mình là nữ nhi mà “cưỡng bách”.
– Huynh, lúc nãy cứu đệ bị trật chân rồi! Đệ xin lỗi, đệ không cố ý!- Cậu nhóc lúc nãy chạy lon ton, đầu gục xuống tạ lỗi với Tú Anh. Tú Anh nở nụ cười như hoa nở, cánh hoa nhẹ nhàng rung trong gió rồi bay đi mất, Hạ Tử Quân có chút luyến tiếc, chỉ mong Hạ Tử Anh có thể cười lâu hơn 1 chút.
– Huynh không sao, đệ nhớ phải bảo trọng, có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Tiểu Bảo ngoan!- Cô xoa xoa đầu thằng bé, thằng bé nở nụ cười, khoe 4 cái răng cửa bị sún. Tú Anh hôn lên má nó 1 cái, thằng nhóc ngại ngùng cúi đầu.
– Ta nói cho đệ nghe, ta là nữ nhi, là đại mĩ nhân đó!- Lời nói này của Tú Anh làm thằng nhóc càng đỏ mặt hơn nữa. Cô nở nụ cười tươi rói trả thằng nhóc lại ẹ nó rồi bước đi cùng Hạ Tử Quân.
– Tên lúc nãy là Lạc Bình Thiên?- Tú Anh khẽ hỏi Hạ Tử Quân. Hạ Tử Quân đem thân thể yếu ớt của cô bế vào trong lòng, Tú Anh thấy chân đau nên không kháng cự.
– Đúng!
– Sao… tóc của hắn lại bạc trắng thế?
– Là do trúng độc, đã khỏi nhưng tóc vẫn thế… Không thể trở về màu đen!
– Là độc gì?- Tú Anh có chút tò mò, thuốc chuột, thuốc gián? ( Cô này! ==”)
– “Yêu” dược…- Hạ Tử Quân khẽ cười.
– Là yêu ma quỷ quái đầu độc à?
– Không, Tần Tuyết đang là quý phi của Lạc Bình Thiên. Nàng ta nhan sắc tuyệt trần, có thể sánh ngang muội, còn thua muội ấy chứ.- Hạ Tử Quân khen ngợi Tử Anh.- Xinh đẹp nhưng lòng dạ rất hiểm ác, là cực độc của thế gian. Lúc Lạc Bình Thiên cầu hôn, Tần Tuyết nhẫn tâm bảo hắn uống hết chum rượu độc, nếu hắn đồng ý, nàng ta sẽ nhận lời. Lạc Bình Thiên uống thật, mĩ nhân lòng dạ sắt đá đến đâu cũng phải cảm động, đưa thuốc giải. Loại độc đó, chỉ có 1 mình nàng ta có!
– Hảo tình.- Tú Anh reo lên, đúng là nên viết thành 1 cuốn tiểu thuyết tình cảm nhưng… Hạ Tử Anh có bảo, cô thành thân với hắn, nếu vậy… Tần Tuyết thuốc cô chết thì sao? Tú Anh cảm thấy… thật lạnh trong người. . .
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 4