Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 26
Chương 26: Bỏ trốn. . .
– Tử Phong, thiếp đã hoàn thành tâm nguyện cuối cuộc đời của cô ấy, vậy chàng có thể hoàn thành tâm nguyện của thiếp hay không?
———————————————————————————————————-
Gió rít bên ngoài. Bên trong căn phòng ẩm tối chỉ có ánh trăng len lỏi qua song sắt. Lâu lâu lại có tiếng u u khẽ phía xa xa. Đây là phòng giam tử tù của Thiên Xuân. Tú Anh dựa người vào tường, đôi mắt mông lung nhìn về phía xa mờ, không rõ vị trí. Thạch Đào hóa bé thành con rắn nhỏ nằm thoi thóp cạnh cô. Do nó mất máu quá nhiều nên thể trạng bây giờ cực kỳ yếu ớt, chỉ cần 1 tiếng động mạnh cũng làm nó hồn phi phách tán. Tú Anh ho khẽ, đưa tay che miệng, dòng chất lỏng đặc sánh lại chảy ra. Tú Anh lần tìm con dao trên đất, cắn chặt môi rạch 1 đường thật mạnh vào cổ tay áu chảy vào đầy bát. Lát sau, Hoàng Uyên len lén đi đến cầm lấy chén máu rời đi. Đôi mắt Tú Anh vẫn vậy, không thèm chớp cũng như dao động, cô chỉ có thể lắng nghe bước chân đi đến bên cạnh mà chẳng biết đó là ai. Mái tóc cô đã chuyển bạc hơn phân nửa chỉ sau 5 canh giờ. Tú Anh đưa 1 ít máu còn lại cho Thạch Đào uống rồi lấy vải áo băng lại thật chặt.
****
– Hoàng thượng bây giờ ra sao rồi?- Hoàng hậu ngồi cạnh ngự y sốt sắng hỏi. Ông lão già nua, râu tóc bạc phơ bắt mạch cho Hạ Tử Phong rồi mỉm cười.
– Quả thật như lời công chúa nói, đã thuyên giảm rất nhiều rồi!
– Vậy thì tốt quá!- Hoàng Uyên nở nụ cười đầu tiên từ lúc Hạ Tử Phong trở về đến giờ.
– Đúng là yêu nghiệt!- Mẫu thân của Hạ Tử Phong vỗ tay 1 cái thật mạnh lên bàn. Hoàng Uyên cúi nửa người nói:
– Dù gì thì cô ấy cũng cứu mạng bệ hạ, ngự y cũng có nói cô ấy chỉ còn sống không được mấy khắc, cầu xin mẫu hậu đừng tuyệt tình như vậy!
– Cả gan mạo danh công chúa, là khi quân phạm thượng, sao có thể tha thứ?- Bà ta nói lại.
– Nhưng…
– Ý ta đã định con dám không nghe?
– Hài nhi không dám!- Hoàng Uyên hoảng hốt quỳ xuống.
****
Có tiếng mở cửa, đến giờ phải lấy máu rồi sao? Tú Anh nhẩm đoán cũng chỉ mới 1 canh giờ, máu cô bây giờ không đủ để Hạ Tử Phong dùng.
– Ai vậy!
– Ngươi không nhận ra ta sao?- Tên nam nhân đi vào hỏi lại, giơ bàn tay qua lại trước mặt cô. Tú Anh cố gắng phân tích giọng nói, cô đã nghe giọng nói này ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ.- Có phải cô… đã mù rồi không?- Giọng nói tên đó hơi đứt quãng. Tú Anh thu mình lại, đưa tay sờ xung quanh, Thạch Đào không có ở đây, cũng may là nó không nghe thấy. Cô thở nhẹ ra rồi gật đầu.
– Tại sao…
Tú Anh không trả lời, ngồi bó gối, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước.
– Đi, ta đưa cô đi!
– Không được, ta là tử tù, nếu ngươi cướp ngục thì đồng nghĩa sẽ bị trảm đầu!
– Ta không hiểu rốt cuộc cô đã làm gì sai mà phải cứ chịu đựng thế này?
– Ta sai ở chỗ… yêu Hạ Tử Phong!- Tú Anh mỉm cười, sờ vào mấy vết thương bên cổ tay phải đang nhoi nhói mà xoa xoa cho dịu đi.
– Cái gì? Cô yêu Hạ Tử Phong?- Nam nhân đó nhíu mày hỏi lại rồi ngồi phịch xuống đất. Vậy ra hắn không còn cơ hội nữa rồi. Tú Anh gật đầu xác nhận lại rồi nói tiếp:
– Ta biết ngươi là ai rồi!
– Ai?
– Viên Hiên Quan!- Tú Anh cười đắc thắng, quả thật hắn bị cô đoán trúng. Viên Hiên Quan vì mong muốn gặp lại cô nên đã lặn lội đến kinh thành, tham dự kì thi để được vào làm thị vệ nhưng suốt 2 tháng, hắn chẳng nghe ngóng được bất cứ tin tức gì cho đến bây giờ, lại gặp cô thân tàn ma dại trong tù.
– Ngươi đi đi! Giờ này chắc trời cũng sắp sáng, lát nữa sẽ có người đến lấy máu, nếu ngươi không đi, chúng ta sẽ chết chung đó!- Tú Anh lại tháo tấm băng trên tay ra dùng dao gạch 1 vết để máu chảy vào chiếc bát.
– Chúng ta đi thôi!- Hắn gạt con dao trên tay cô ra rồi đỡ cô đứng dậy. Tú Anh lắc đầu nguầy nguậy:
– Ta không muốn liên lụy đến ngươi!
– Có đi thì chúng ta cùng đi, không thì ta và cô sẽ cùng chết!
– Sao ngươi cố chấp vậy hả? Nếu hôm nay không có 3 bát máu này, bệnh tình của Hạ Tử Phong sẽ lại chuyển nặng cho coi.
Viên Hiên Quan chẳng biết nên bảo cô ngu ngốc hay bảo cô si tình. Hắn gạt tay cô ra rồi bế cô chạy như bay ra khỏi đó. Tú Anh định hét lên nhưng cô biết rõ, đây là hoàng cung, chỉ cần manh động 1 chút sẽ mất mạng như chơi.
– Cô có muốn đến thăm Hạ Tử Phong lần cuối không?- Hiên Viên Quan kiên nhẫn cho cô 1 ân huệ. Tú Anh tất nhiên là bằng lòng. Hắn thả cô xuống vườn cây bên cạnh phòng Hạ Tử Phong còn mình chạy đến cửa cười nói:
– Đa tạ huynh đã trông giúp, giờ huynh có thể đi rồi!- Tên thị vệ đứng bên ngoài phòng canh gác liền gật đầu rời đi. Hiên Quan quan sát xung quanh rồi đưa cô vào phòng.
Tú Anh giơ tay tìm kiếm tay của Hạ Tử Phong nắm chặt, áp vào má mình. Lát sau, cô quyến luyến buông ra, đến lúc cô phải đi rồi, bệnh tình của Hạ Tử Phong đã thuyên giảm nên chỉ cần 3 bát máu nữa sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, nếu không có máu, chắc hẳn ngự y sẽ tìm máu của người khác thay thế nhưng máu thì dễ tìm nhưng loại máu của cô mới là cả 1 vấn đề.
– Tú Anh!- Hoàng Uyên nhẹ giọng làm cô giật mình vội vàng đứng dậy. Hoàng Uyên nửa bước không rời Hạ Tử Phong, lúc nãy chỉ vừa vào bếp lấy thuốc thì nhìn thấy cô.- Sao cô đến đây được? Có phải… cô bỏ trốn không?
– Hoàng hậu…- Tú Anh quỳ xuống, cúi đầu.- Ta chỉ vì… mong muốn gặp Hạ Tử Phong nên mới làm ra chuyện này, ta chỉ mong trước khi chết được gặp chàng lần cuối, xin hoàng hậu hãy thương tình tha cho!
– Tha sao? Nếu người khác có tình ý với phu quân của cô, cô sẽ nghĩ sao?- Hoàng Uyên nhếch mép cười buồn, nghe vậy Tú Anh càng ra sức dập đầu van xin, chỉ sợ liên lụy đến Viên Hiên Quan bên ngoài.
– Cô không có lỗi, lỗi là do ta chen chân vào giữa 2 người. Dù sao, mạng của Hạ Tử Phong chàng là do cô cứu sống, ta không muốn phải thấy chết không cứu. Ta sẽ giúp cô rời khỏi đây!
– Thật sao nương nương?- Tú Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hoàng Uyên đi đến đỡ cô đứng dậy rồi gật đầu.
– Trước khi đi, ta sẽ để lại 3 bát máu để có thể chữa khỏi cho huynh ấy!- Tú Anh lấy con dao trong túi mình cắt vào tay, Hoàng Uyên nhanh chóng lấy bát hứng máu, lo lắng nói:
– Máu của cô còn đủ 3 bát hay sao?
– Nương nương đừng lo, máu của ta là máu… yêu nghiệt mà!- Tú Anh nhoẻn miệng cười cứng ngắc. Bây giờ Thiên Xuân ai cũng gọi cô là yêu ma, tà thần, nhưng nếu có phép thuật, cô nhất định sẽ trở về cuộc sống lúc trước.
Tú Anh cắn chặt môi cứa vào cánh tay còn lại. Hoàng Uyên nhíu mày nhìn cô, cứ như vì chàng dù có cạn kiệt máu đi chăng nữa thì Tú Anh vẫn bằng lòng. Hạ Tử Phong trên giường khẽ cựa mình, Hoàng Uyên vội vội vàng vàng cầm lấy bát máu trên tay Tú Anh nói nhanh:
– Bao nhiêu đủ rồi! Cô đi đi, không nên quá sức. Giờ Ngọ ngày mai ta tự khắc tìm 1 tử tù khác thay thế cô!
– Đa tạ hoàng hậu nương nương, công ơn này của cô Tú Anh ta sẽ không bao giờ quên!- Tú Anh cúi người dập đầu với cô. Hoàng Uyên run run đỡ cô dậy rồi cho người đưa cô cùng Viên Hiên Quan ra khỏi hoàng cung an toàn.
– Hạ Tử Phong, chàng có trách ta không?- Hoàng Uyên nói khẽ như chỉ tự nhủ với bản thân. Cô đưa tay đặt lên cửa sổ, mắt trông theo bóng lưng của Tú Anh, cô cứ nhớ như in câu nói của Tú Anh lúc vừa trở về cùng Hạ Tử Quân:” Hạ Tử Phong, yêu chàng là điều tuyệt vời nhất đời ta nhưng cuộc đời ta lại không thể tận hưởng trọn vẹn điều tuyệt vời ấy!” Biết Tú Anh đã không thể có trọn vẹn, vậy mà cô vẫn tranh giành, cô đúng là không bằng súc sinh. Hoàng Uyên đưa tay gạt nước mắt rồi xoay người đi về phía Hạ Tử Phong, nắm chặt lấy tay chàng.
– Tử Phong, thiếp đã hoàn thành tâm nguyện cuối cuộc đời của cô ấy, vậy chàng có thể hoàn thành tâm nguyện của thiếp hay không?
****
Thạch Đào vừa uống máu Tú Anh, cơ thể tựa hồ đã khỏe hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể cảm nhận cô đang ở đâu. Nó cứ có linh cảm cô sẽ trở về Vinh Thùy sống hết số thời gian còn lại, rốt cuộc làm sao để có thể cứu cô?
Tu đạo của vật chia làm 2 loại. Loại thứ nhất, tu tiên. Tức con vật ấy ngày ngày thanh tịnh, tìm 1 nơi trú ẩn đợi 1000 năm ắt sẽ đắc đạo. Loại thứ hai, yêu quái. Tức, con vật ấy tìm và hút máu cho bằng được 1000 người, tinh luyện được 1 viên ngọc chứa đựng linh hồn, mạng sống và sức mạnh của mình rồi cất giữ. Nhưng, để tìm và hút máu cần có 1 linh vật đi theo chỉ đường, sau khi dẫn đường, linh vật sẽ tự động nhập thổ, thoát kiếp. Cho nên, Hắc Huyết đã trở thành linh vật cho Thạch Đào rồi từ bỏ kiếp sống. Tiên và yêu đều có phép thuật ngang nhau nhưng yêu quái không thể làm cho người ta sống lại, chỉ khi đem viên ngọc đã tinh luyện của mình ra cho người ấy mới có thể kéo dài được 60 năm tuổi thọ nhưng Tú Anh thì hoàn toàn không thể, cô không phải là người dân nơi đây…
Thạch Đào điên tiết, đi đến đâu giết người đến đấy. Nếu chẳng phải vì người dân Thiên Xuân thì Tú Anh đâu ra nông nổi này, họ có thể sống vui vẻ, còn cô thì không sao? Con người Thiên Xuân thật độc ác và ích kỷ. . .
****
– Tú Anh…- Hạ Tử Phong chầm chậm mở mắt, điều đầu tiên chàng nhớ đến chính là Tú Anh. Hoàng Uyên gục đầu cười buồn, nói bâng quơ:
– Chàng tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?
– Tú Anh ở đâu?- Chàng bật dậy hỏi nhưng lại phải nằm xuống vì đau đến độ không thở được. Mẫu thân Hạ Tử Phong tức giận:
– Đứa nghịch tử này, Hoàng Uyên đã phải chăm sóc con, một bước cũng chẳng rời, vậy mà con lại đi hỏi con hồ ly tinh ấy!
– Tú Anh rốt cuộc ở đâu?- Hạ Tử Phong bỏ ngoài tai câu nói ấy, hỏi lại.
– Cô ấy đang ở phòng mình, hiện tại đang tịnh dưỡng vết thương, lát nữa thiếp sẽ gọi sang cho chàng!- Hoàng Uyên nhẹ giọng dối trá.
– Con có biết vết thương của mình cần máu mới có thể chữa khỏi hay không? Hoàng Uyên đã vì con mà tự cắt máu của mình cho con uống. Con có thể vô tình như thế sao?- Hoàng thái hậu lớn tiếng quát.
– Đa tạ!- Thấy vậy, Hạ Tử Phong nhìn Hoàng Uyên gật đầu thật khách sáo. Hoàng Uyên cười buồn rồi đi đến bên cạnh chàng.
– Không cần con phải khách sáo như thế, sau này phải đối đãi với Hoàng Uyên thật tốt!- Bà dịu giọng lại rồi bỏ ra ngoài. Hoàng Uyên cho tất cả cung nữ lui ra, chỉ còn lại 2 người trong phòng.
– Để thần thiếp rửa vết thương cho chàng!
Hạ Tử Phong gật đầu, Hoàng Uyên tháo mối băng cũ ra, dùng khăn lau qua . Hạ Tử Phong đột nhiên nắm lấy tay cô, Hoàng Uyên giật nảy người, mắt trợn lên ngạc nhiên.
– Không có vết thương! Rốt cuộc cô và mẹ ta muốn ta thương hại cô đến vậy à?
– Không phải…
– Sao lúc nãy cô không phản bác?- Chàng chặn ngang lời giải thích của Hoàng Uyên, cười mỉa mai. Hoàng Uyên quỳ phịch xuống sàn, nở nụ cười chua chát:
– Chẳng chuyện gì có thể che mắt chàng! Vậy chàng có muốn biết, máu chàng uống là của ai hay không?
– Là ai?
– Của cô ấy, Tử Anh giả!- Hoàng Uyên ngửa cổ cười, nước mắt chảy dài.
– Cô nói sao?- Hạ Tử Phong nhíu mày hỏi lại. Hoàng Uyên đứng dậy đi đến bên cửa sổ kể:
– Lúc chàng và cô ấy trở về, Tú Anh đã thú nhận hết mọi thứ kể cả việc cô ấy không phải Hạ Tử Anh… Ngự y chuẩn đoán vết thương của chàng cần 1 loại máu có cả âm lẫn dương, âm thịnh, dương suy. Tuy nhiên, máu của người chết thì lại không có âm dương, lại còn đông đặc, Tú Anh đã tự nguyện đứng ra dùng máu của mình để cho chàng chữa bệnh nhưng máu âm của cô ta vẫn chưa đủ. Tương truyền, hoa bỉ ngạn có thể chứa đựng ký ức của người chết cũng như làm người sắp chết hồn phi phách tán, Tú Anh đã bị nhốt trong phòng giam toàn hoa bỉ ngạn để mùi hương của hoa xuyên thủng đầu óc, cánh hoa cắt nát da thịt để máu của cô ta âm thịnh, dương suy hơn nữa. Vậy nên, tuổi thọ của cô ấy đã bị rút ngắn thêm 4 canh giờ. Mẫu hậu có lệnh, giờ Ngọ ngày mai đem cô ấy thị chúng rồi trảm đầu, thông báo cho khắp Thiên Xuân nếu ai nhìn thấy cô ta tiêu diêu bên ngoài thì phải hỏa thiêu. . .