Thiên Xuân Mộng

Chương 19


Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 19

Chương 19: Xa cách. . .
Chỉ trách, Hạ Tử Phong chưa hỏi rõ đã vội vàng kết tội cho cô. Nhưng nếu nói ra rồi chàng có chịu tin?
——————————————————————————————————-
– Sao ngươi có độc dược thế?- Hắc Huyết hỏi.
– Là Hiên Quan cho ta, ta còn nhiều loại độc lắm nhưng chỉ có tác dụng nhẹ! Tính ra tên đó cũng có tài, nếu có thể triệu tập để giúp ích triều chính thì tốt rồi!- Tú Anh cầm lọ thuốc trong tay xoay tròn, vô tình để rơi xuống đất vỡ ra.- Chết mất!- Cô chạy đi tìm cây chổi quét vào góc phòng.
– Hình như hắn ta có ý với ngươi!- Thạch Đào uốn éo nói.
– Ai?- Tú Anh nhướn mày hỏi lại.
– Hiên Quan!
– Vậy sao? Người có ý với ta ở thế giới của ta cũng không ít, 1 lũ phiền phức!- Tú Anh mông lung nghĩ. Đúng là, 1 tên điên, 1 tên què, 1 tên cụt tay, 1 tên bị sán ăn mất não, 1 tên khoe của, chẳng tên nào dùng được.
– Có cần phóng đại thế không?- Thạch Đào nhếch mép.
– Không, là sự thật!
– Cho ta 1 tên!- Hắc Huyết bay vo ve quanh cô nói.
– Để làm gì?
– Hút máu!
– Cho cả đàn đấy!- Tú Anh phá lên cười. Tuy đang rất hả hê nhưng bất chợt nghĩ đến cô gái kia thì… cô ta dám hạ độc cô, vậy ca ca… cô ta là người của Tần Tuyết sao?
– Hắc Huyết, ngươi nói xem, ca ca ta có nằm trong tầm ngắm của cô gái kia không?

– Có thể! Tần Tuyết chưa bao giờ tha cho ai!- Thạch Đào trả lời thay, Hắc Huyết cũng nhiệt tình phụ họa. Trong lòng cảm thấy bất an, Tú Anh sang phòng Hạ Tử Phong xem thử. Đèn trong phòng của Viên Thanh Nhi vẫn sáng nhưng hình như có thêm ai đó. Tú Anh nhìn cái bóng đen qua cửa sổ rồi bảo Hắc Huyết vào kiểm tra, còn mình đi đường vòng qua phòng ca ca. Có lẽ cũng như những cuốn phim cô đã từng xem, làm gì có chuyện ngao du giang hồ mà sóng yên biển lặng.
Hạ Tử Phong vẫn chưa ngủ, yên lặng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu. Tú Anh đến gần:
– Ca ca!
– Sao muội không nghỉ ngơi cho khỏe, ra đây làm gì?
– Viên cô nương không phải người tốt, chúng ta không nên nán lại đây lâu, lúc nãy muội…
*Xoạt*
– Là ai?- Hạ Tử Phong rút kiếm đuổi theo nhưng Tú Anh chắn người ngăn lại.
– Dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi đây. Muội vừa hạ độc Viên cô nương, tạm thời ả không thể làm gì chúng ta!
– Sao muội lại làm như thế?- Hạ Tử Phong nhìn thái độ bình tĩnh của Tú Anh nổi nóng.
– Cô ấy…
– Huynh không ngờ… muội vì ganh tỵ lại làm ra chuyện này!- Hạ Tử Phong hiểu lầm thái độ lúc cứu Viên Thanh Nhi của Tú Anh mà suy ra. Tú Anh đứng sững người. Ca ca luôn nghỉ cô là con người như vậy chăng?
– Huynh… hiểu muội bao nhiêu?- Tú Anh bất cần hỏi lại. Thái độ lạnh nhạt của Tú Anh làm Hạ Tử Phong hơi bất an. Cô quay người đi:
– Huynh không đi thì muội đi!
– Hạ Tử Anh… muội… ta xin lỗi, muội có thể nói rõ cho ta nghe không?
– Lòng huynh còn không có câu trả lời sao?- Tú Anh quay lưng đi, cứ thế bước thẳng không quay đầu lại. Qua khỏi phòng mình cũng không ghé vào mang theo hành lí.
Có nỗi đau không tên len lỏi qua từng tế bào cơ thể, đau như muốn chết đi. So với ban nãy còn đau hơn rất nhiều. Trong người tuy vẫn chưa khỏe nhưng cô quyết định rời khỏi đây. Không biết đi đâu nhưng cô muốn đi.

– Tử Anh, thứ lỗi cho huynh! Tử Anh!- Hạ Tử Phong nắm tay cô lại. Tú Anh xoay người, đôi mắt xoáy thẳng vào tròng mắt chàng.
– Đừng gọi ta là Hạ Tử Anh, ta không phải cô ấy! Ta là Trần Tú Anh, kiếp sau của cô ta! Cô ta đã chết lâu rồi. Ngạc nhiên lắm phải không?- Tú Anh cuối cùng cũng nói ra.
– Tử Anh, muội nói gì, huynh không hiểu!
– Đã nói đừng gọi ta là Hạ Tử Anh! Có cần ta chứng minh không? Hạ Tử Anh chắc chưa từng độc ác đến nỗi hạ độc người khác đâu!- Tú Anh giăng tay ra.- Ta quyết định rồi, ta sẽ ở lại đây chống mắt xem ngươi đối xử với ta như thế nào! Cũng thú vị nhỉ?
– Cô…
– Ta điên rồi… để ta yên…- Tú Anh đi vào phòng đóng cửa lại, áp lưng vào cánh cửa. Ắt hẳn rồi ca ca sẽ chán ghét cô. Cứ thế đi, dù làm cho huynh ấy hận cũng không thể thay đổi chuyện cô không phải là Hạ Tử Anh. Cô bật khóc thành tiếng, những tiếng nấc nghẹn kiềm nén quá lâu tuôn trào. Cô không thể ở bên cạnh ca ca nữa. Cô cũng không thể trở về thế giới của mình, cô sẽ chết trong cô đơn ở thế giới xa lạ này. Cô thấy nhớ ba mẹ quá!
Thạch Đào lặng lẽ rúc vào lòng cô. Tú Anh cứ thế mà khóc, đôi mắt sưng húp lên. Hắc Huyết bay vào phòng, cơ hồ cũng biết được chuyện gì xảy ra. Cả căn phòng còn lại tiếng nấc nghẹn ngào như xé toạc cõi lòng ai nghe thấy. . .
———————————————————————————————————–
Sáng hôm sau, tuyết không ngừng rơi. Tú Anh héo rũ trong gian phòng lạnh tanh, chẳng biết mình phải đối mặt với ca ca như thế nào. Cô đứng dậy nhìn vào trong gương, cô không còn là cô, trái tim cũng không còn là của mình. Đau lắm! Tim cô đang đau muốn chết đi được!
Khoác chiếc áo choàng, cô đứng trước cửa phòng hứng những bông tuyết bay bay. Viên Thanh Nhi cùng lúc lướt qua mặt cô. Tú Anh ra hiệu cho cô ta lại gần.
– Người tối qua đến phòng cô ta là Thái Duy Quân!- Hắc Huyết nói nhỏ vào tai của cô. Tú Anh gật đầu, khóe môi vểnh lên:
– Viên cô nương tối qua ngủ ngon chứ?
– Tất nhiên!- Trái với vẻ rụt rè tối qua, Viên Thanh Nhi hất hàm trả lời, vẻ mặt thách thức người khác. Tú Anh lắc đầu nhè nhẹ:
– Tại sao cô muốn giết ta?
– Ta có ngu ngốc đến nỗi nói lí do cho cô biết không hả?- Viên Thanh Nhi nhếch mép, đưa bàn tay chạm vào tóc Tú Anh. Cô hất bàn tay ấy lui ra xa, biết đâu lại là loại độc nào khác.
– Ta cũng nói cho cô biết, ta không phải Hạ Tử Anh, cho nên, cô đánh tay 1 cái, ta trả lại 1 đạp. Ta biết, cô còn muốn giết luôn cả Hạ Tử Phong, đúng không?

– Ha ha, cô tưởng ta tin cô sao?- Viên Thanh Nhi nghĩ rằng cô nói thế để ả không ra tay.- Nhân đây ta cũng xin nói, cả triều đình này không ai tốt cả. Cha ngươi đã giết cả gia đình ta, cha ta làm thái sư triều đình, cống hiến hết mình vì đất nước, gian thần hãm hại phải mất đầu. Do cha ngươi có mắt không tròng, không biết trọng dụng nhân tài, tru di cửu tộc. Ta sống sót được là do cha ta trước khi chết đã ôm lấy chân tên cẩu hoàng đế đó van nài. Cơ hội báo thù của cũng đã đến, Thiên Xuân cũng sẽ rơi vào tay Lưu Phong nhưng vì hôn sự của ngươi cản trở. Tần Tuyết nương nương nhờ ta tặng bát cháo đó cho ngươi để sau này, ngươi không phải chịu khổ.
– Cô rất đáng thương!- Tú Anh lắc đầu.
– Đừng ở đó thương hại ta. Ngươi cũng như ta thôi! Ta phải giết chết ngươi!- Viên Thanh Nhi rút con dao nhỏ trong áo ra. Tú Anh lùi lại vào phòng.
– Cô yêu Thái Duy Quân?- Tú Anh đánh lạc hướng Viên Thanh Nhi.
– Sao cô biết?- Viên Thanh Nhi sững người lại.
– Cô không sợ bị trúng độc mà chết sao?
Viên Thanh Nhi phá lên cười như cuồng dại:
– Có phải ngươi nghe những tin đồn về huynh ấy không? Tất cả là do 1 tay ta hạ độc, độc dược trên cây quạt của huynh ấy cũng là ta cho! Thấy ngạc nhiên không hả?
– Ta cũng đoán được mà, có gì ngạc nhiên?- Tú Anh đã chạm vào được thanh kiếm trên bàn, nhanh chóng cầm lên phong thủ.
– Hôm nay có chết ta cũng phải giết được ngươi!
– Ta không chết được đâu!- Viên Thanh Nhi lấn tới, Tú Anh chỉ tránh né chứ không trả đòn. Viên Thanh Nhi cũng có chút ít võ, Tú Anh chỉ vừa học được vài ba chiêu phòng thân, chỉ 1 lúc nữa sẽ chịu không nổi. Viên Thanh Nhi nhếch mép lấy loại bột trắng ở túi ném vào mắt cô. Tú Anh xoay người bỏ chạy. Viên Thanh Nhi đuổi theo, Thạch Đào bò trên đất, Viên Thanh Nhi vô tình giẫm phải trượt chân, con dao trên tay đâm thẳng vào bụng. Tú Anh hoảng hốt chạy đến ôm lấy cô ta, đúng là hại người thành ra hại mình. Viên Thanh Nhi không đáng chết, chỉ là sau bao nhiêu biến cố, trong lòng cô ta chỉ còn hận thù.
– Cô gáng chịu một chút, ta sẽ đi gọi ca ca đến!- Tú Anh chạy đến phòng Hạ Tử Phong, không biết phải đối mặt như thế nào. Hạ Tử Phong đúng lúc đẩy cửa phòng đi ra:
– Viên cô nương bị thương rồi, cô ấy ở phòng của ta!
Hạ Tử Phong không đáp, nhanh chóng chay đến phòng cô. Tú Anh đuổi theo sau.
Hạ Tử Phong nâng đầu Viên Thanh Nhi lên, khuôn mặt cô ta buồn buồn, hơi thở hơi yếu đi:
– Hạ Tử Anh, thứ lỗi cho ta không thể tha thứ những ai đã hại ta ra nông nổi này!- Tú Anh mím chặt môi không dám lên tiếng, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ.
– Hạ Tử Anh, sao cô lại ghét ta đến nỗi muốn ta chết? Cô đã cứu ta 1 mạng, ta sẽ trả lại mạng này cho cô!- Viên Thanh Nhi rút con dao ra, đâm thẳng vào tim mình.
– Không!- Hạ Tử Phong hét lên 1 tiếng, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào Tú Anh.- Cô nói đúng, Hạ Tử Anh chưa bao giờ độc ác như cô!

Tú Anh ngã phịch trên nền đất lạnh. Viên Thanh Nhi đến lúc chết đi vẫn còn thù hận như thế sao? Tú Anh ôm lấy Thạch Đào đứng dậy:
– Ta đến đây cũng chỉ để dừng chiến tranh giữa 2 nước, những chuyện khác ta không quan tâm!
– Cô đừng tưởng, sống dưới danh phận của muội muội ta thì có thể làm chuyện xấu!
– Vậy giết ta đi! Mạng đền mạng!- Tú Anh đưa thanh kiếm cho Hạ Tử Phong. Chàng run run cầm lấy. Tú Anh khép hờ mắt, chờ đợi cái chết, sau 100 ngày, cô sẽ chết, chết sớm hay muộn cũng đều như nhau thôi. Hạ Tử Phong vứt thanh kiếm xuống đất.
– Cô đi đi! Ta không muốn nhìn thấy cô nữa!
Tú Anh mở mắt quay đầu đi. Thạch Đào bò vào áo cô cho đỡ rét. Hình như tim cô đập chậm hơn 1 nhịp, hơi thở cũng không được đều, chắc tim cô lại đau, mà nó vỡ tan tành rồi còn đâu.
Cô đã sớm muộn biết kết quả nhưng trong lòng vẫn mong muốn ca ca đối xử với mình như lúc trước. Tuyết phủ trắng xóa cánh rừng. Cô ho lên mấy tiếng, phủi đám tuyết đang dính trên vai xuống tiếp tục đi. Cô lại ho. Tiếng ho ngày một lớn hơn, cô che miệng lại, chất lỏng màu đỏ dính vào tay, là máu. Cơ thể mệt mỏi ngã nhoài trên nền tuyết lịm đi.
– Hạ Tử Phong…- Tú Anh thều thào gọi tên chàng. Chỉ trách, Hạ Tử Phong chưa hỏi rõ đã vội vàng kết tội cho cô. Nhưng nếu nói ra rồi chàng có chịu tin? Cô muốn chết đi ngay lúc này, chết sẽ không còn những chuyện đau khổ đó nữa.
————————————————————————————————————-
Cô tỉnh dậy, cô đang tựa đầu vào vai ai đó. Thái Duy Quân đang đốt lửa sưởi ấm bên cạnh cô. Tú Anh nói nhỏ:
– Viên Thanh Nhi…
– Huynh biết rồi, là do cô ta tự chuốc lấy!
– Ta…
– Ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối, yên tâm, ta không phải loại không hiểu lí lẽ như Hạ Tử Phong…
Cái tên Hạ Tử Phong nghe thật đau lòng. Tú Anh không đáp, cũng đã gần 2 tháng, cô phải trở về lại hoàng cung chuẩn bị hôn sự.
– Ta phải về hoàng cung!
– Ừ, sáng mai chúng ta khởi hành! Muội nghỉ ngơi đi!
Cô là ai không quan trọng, nhưng cô không phải người xấu. Nếu cô muốn giết Viên Thanh Nhi đã giết từ tối qua, còn hôm nay, sao cô phải chạy đến tìm Hạ Tử Phong xin cứu chữa  . Có lẽ Hạ Tử Phong đang rất rối trí mới không nghĩ ra. Nhìn Tú Anh yếu ớt ngủ trên vai mình mà hắn đau lòng. Sao lúc nào cũng là Hạ Tử Phong?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.