Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 15
Chương 15: Năm tháng dần trôi. . .
Cô chẳng biết cảm giác khó chịu này là gì nhưng cô cũng ngầm hiểu, cô đang ghen. .
——————————————————————————————————–
– Suốt ngày chàng chỉ xem bức họa đó thôi sao?- Tần Tuyết nằm trên giường, tay nâng nhẹ đầu. Ấn kí màu đỏ giữa mi tâm hơi nhíu lại. Bàn tay còn lại vuốt nhẹ vào mấy sợi tóc của mình. Người nô tì kia cúi mình quỳ lạy, dập đầu không dám trả lời. Tần Tuyết, người đàn bà xinh đẹp sắc xảo không ai có thể sánh bằng hôm nay đã nếm mùi thua thiệt. Tính cách cũng giống như tên của nàng, lạnh lùng, lãnh đạm, bất cần. Từ lúc Lạc Bình Thiên về đến nay, hắn bỏ bê triều chính, có lẽ quá nắm chắc sự hòa hợp giữa 2 nước mà suốt ngày chỉ lo chuyện sính lễ. Tần Tuyết ở tẩm cung chỉ lặng lẽ quan sát mà không lên tiếng ngăn cản, không lên tiếng không phải là không hay biết. Phản bội Tần Tuyết này chỉ có cái chết, muốn thoát cũng chẳng được!
– Lạc Bình Thiên, ha ha, khi xưa chàng thề non hẹn biển, tất cả đều là giả hay sao?- Tần Tuyết cười thê lương 1 tiếng. Nhớ khi xưa, Lạc Bình Thiên si mê nàng, nửa tiếng cũng chẳng dám cãi lại, vì nàng mà dám uống rượu Si Tâm- loại kịch độc của nhân gian, ấy vậy mà bây giờ, lời thề tan theo mây khói, quả thật rất đau. Hạ Tử Anh… Hạ Tử Anh… Khóe môi xinh đẹp nở nụ cười, bàn tay nàng vuốt nhẹ lên cánh hoa hồng, cánh hoa lập tức héo rũ. Bất cứ nơi nào trên cơ thể nàng đều có độc, nặng có, nhẹ có, chạm vào là phải trả giá!
————————————————————————————————————
– Mặc Băng!- Khánh Lâm tình cờ gặp nàng thì níu tay lại hỏi. Mặc Băng ngạc nhiên, khuôn mặt hất lên:
– Chuyện gì?
– Muội định thành thân thật sao?
– Với ai?- Mặc Băng nhíu mày hỏi lại. Câu hỏi đơn thuần nhưng Khánh Lâm lại nghĩ sâu xa, là với cậu hay với tên làng bên.
– Với Bạc thiếu gia!
– A… à, đúng rồi!- Mặc Băng định hỏi chữ “ai” nhưng nhớ trực lại, rất có thể Tú Anh tỷ bịa chuyện.- Muội cũng lớn rồi còn đâu! Huynh cũng nên thành thân luôn đi!
– Ta… ta có chuyện muốn nói!- Đêm qua, cậu thức trắng cả đêm để suy nghĩ. Mặc Băng thành thân với Hạ Tử Phong thì khác, thành thân với tên họ Bạc ấy thì khác. Tên ấy chỉ được cái giàu có, ngoại hình không, học thức không, thành thân với hắn thà đi vào chỗ chết còn hơn. Sao cậu có thể để Mặc Băng chịu khổ? Nếu muội ấy chịu thành thân với cậu, tuy gia đình cậu không khá giả nhưng chắc chắn sẽ không để muội ấy chịu khổ. Mặc Băng nhếch mép, xoay người giả vờ đi:” Huynh muốn nói gì cơ?”
– Ta… ta … thích muội!- Khánh Lâm vừa nói xong thì má ửng đỏ ngại ngùng. Tú Anh cùng lúc đi ra, vừa thấy cảnh tượng này thì nấp sau cái cây nghe ngóng. Mặc Băng suýt chút nữa xoay người lại nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cậu nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ:
– Sao lúc này huynh mới nói, hôn sự đã định cả rồi!
– Không gả cho ai hết! Tuy huynh nghèo nhưng nhất định sẽ không để muội chịu khổ!- Khánh Lâm nắm lấy bàn tay của Mặc Băng gật đầu chắc nịch. Tú Anh quay đầu đi thẳng, 1 giây sau nhất định con bé kia sẽ ôm thằng nhóc cứng ngắc không buông à xem. Tủi thân thật! Tuy là đã quay lưng đi xa nhưng vẫn nghe tiếng cười hồ hởi cùng tiếng hét của Mặc Băng:” Muội chờ huynh nói lâu lắm rồi!”
Hạ Tử Phong đang luyện kiếm trong sân. Tú Anh lăn xăn đi vào:
– Ca ca huynh đang làm gì thế? À, biết rồi!
Cô ngồi xuống gốc đào cạnh đó. Thạch Đào ló đầu lên hãnh diện nói:
– Phụ thân ta thật là tài giỏi. Nếu ta biến thành người, ta nhất định cũng tài giỏi như thế!
– Còn lâu! Nhưng làm sao ngươi mới có thể trở thành người?- Tú Anh mở to mắt hỏi.
– Ta cũng không biết nhưng ta nghe bọn rắn bên ngoài nói, chỉ cần uống máu 1000 người. Nhưng ta cũng biết, ta là rắn độc, có ai có thể sống sót sau khi bị cắn chứ!- Thạch Đào ủ rũ hẳn đi. Bây giờ nó mới nhận ra nó là rắn độc ư? Nhưng quả thật không công bằng tí nào, tại sao ông trời lại tạo hóa ra nhiều loài nhưng Thạch Đào lại là loại kịch độc?
– Ngươi không phải rắn độc!- Tú Anh vuốt ve cái thân bóng nhẫy của nó.
– Nhưng lúc trước ngươi…
– Lúc nào? Forget it!- Tú Anh giả ngơ. Thạch Đào gục đầu lên bàn tay cô. Lúc này mới thấy Tú Anh cũng có… tính người.
– Ngươi nghĩ… ta có nên học võ không nhỉ?- Tú Anh quan sát rất kỹ từng động tác kiếm của Hạ Tử Phong, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Rất giống với mấy bộ phim kiếm hiệp cô đã xem. Có thế bay như chim không vậy?
– Cũng tốt, không thì lúc nào ngươi cũng đem ta ra dọa người khác!- Thạch Đào ngáp 2 cái thật lười biếng. Tú Anh chạy về phía Hạ Tử Phong, lưỡi kiếm theo đà chỉ thẳng vào mi tâm của cô, xuýt nữa thì mất mạng. Hạ Tử Phong hốt hoảng thu kiếm:
– Ta xin lỗi! Muội có sao không Tử Anh?
Tú Anh đột nhiên cảm thấy lòng đau nhói. Cứ như hàng ngàn hàng vạn mũi kim xuyên qua tim. Nếu một ngày, Tử Phong biết cô không phải là Hạ Tử Anh, có lẽ, mũi kiếm lúc nãy cũng chẳng nương tình mà xuyên qua đầu. Nếu huynh ấy không gọi 2 tiếng Tử Anh, cô còn tưởng mình là muội muội của huynh ấy thật. Tuy biết chỉ là vô tình nhưng lòng người lại phải để tâm.
– Không sao! Huynh có thể dạy muội hay không?- Tú Anh đưa tay cầm lấy thanh kiếm của trên tay Hạ Tử Phong vẽ vài đường trên không trung.
– Nếu muội thích!
Thế giới xung quanh như ngưng đọng lại, chỉ còn 2 người đắm chìm trong thế giới riêng. Không hối hả, cứ nhẹ nhàng mà bay bổng. Hạ Tử Phong tỉ mỉ dạy cách cầm kiếm, cách điều khiển cơ bản cho cô. Thanh kiếm quả thật rất nặng, nếu không có Hạ Tử Phong chịu lực, cô đã không thể cầm quá 10 phút. Tú Anh ngước nhìn người con trai phía sau mình. Trong phút chốc cô nhận ra, rung động đầu đời là như thế nào. Vui có, buồn có, đau có, hạnh phúc có. Hỉ, nộ, ái, ố đều có đủ. Cô nhận ra, không có ca ca bên cạnh, cô như mất đi tất cả phương hướng. Luật trời trớ trêu, cô chưa từng biết hạnh phúc là gì, yêu thương người khác là gì, ấy vậy mà cô lại dao động ngay cái nhìn đầu tiên với nam nhân này. Cô biết, đó là điều không nên nhưng biết phải làm sao? Cô có thể gắt gỏng với Hạ Tử Kỳ hay Hạ Tử Quân nhưng đối với Hạ Tử Phong thì khác, cô giận dỗi, muốn ca ca quan tâm đến mình hơn. Tú Anh rất tập trung nên chẳng mấy chốc đã luyện được 1 bài cơ bản.
Luyện kiếm xong, cô cùng Hạ Tử Phong đi đến một cánh đồng xa. Tuyết phủ trắng trên những cây hoa màu vàng nhạt, khung cảnh mông lung, xinh đẹp. Tú Anh thích thú ngắt 1 cành hoa phủi hết tuyết bên trên cài lên đầu:
– Muội có đẹp không?
– Đẹp, rất đẹp!
– Tất nhiên rồi!- Tú Anh tự hào nói. Đôi chân cứ thoăn thoắt bay nhảy, nụ cười xinh đẹp tươi thắm trên môi.
– Huynh nói là hoa đẹp!
– Huynh… chết với muội!- Tú Anh ném 1 nắm tuyết vào người Hạ Tử Phong, cả 2 cứ đến vui đùa, đến khi mặt trời khuất hẳn khỏi chân trời mới trở về.
” Trên đời, nhân sinh dễ quỵ lụy nhất chữ ái. . .
Thứ hai, nhân sinh dễ gục ngã bởi chữ tình. . .”
Hơn 1 tuần nữa trôi qua, đến lúc phải bái biệt Vinh Thùy. Tú Anh quyến luyến không thôi. Cô đã làm xong tất cả đàn tranh cho đám trẻ. Tiểu Như ôm lấy cô khóc ngất. Mặc Băng bịn rịn:
– Tỷ không chờ được đến hôn sự của muội hay sao?
– Không! Ta còn muốn đến nhiều nơi hơn nữa! Suốt ngày ngắm nhìn đôi nam nữ các người quấn quýt chỉ tủi thân thêm thôi!- Tú Anh nửa thật nửa đùa nói. Nghĩa mẫu của cô đứng bên cạnh lên tiếng:
– Con với thái tử chẳng phải tình cảm cũng thắm thiết lắm hay sao? Đừng suốt ngày cứ gọi huynh muội như thế!
– Con…- Tú Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Phong, chàng cũng không muốn giải thích nhiều nên khẽ mỉm cười.
– Nếu một mai không còn chỗ để đi, hãy trở về nơi đây!- Phương lão gia cũng có cảm tình với cô nên tặng cho cô miếng ngọc bội. Cô mỉm cười nhận lấy, gật đầu thật mạnh:
– Ta sẽ còn đến đây làm phiền ông, đừng lo!
Bá tánh nơi đây cũng hô hào ca tụng. Mãi về sau, Thiên Xuân quốc có khắc ghi câu nói:” Lời nói theo gió mà bay! Tất cả theo mưa cuốn mà trôi đi mất! Tốt nhất đừng nên nói khi chưa biết đến ngày mai. . .” cũng bắt đầu từ Vinh Thùy. . .
Bái biệt mọi người, cả 2 lại tiếp tục lên đường. Tú Anh vừa đi vừa cầm kiếm múa may quay cuồng phía trước Hạ Tử Phong. Họ đi đến nơi đâu, họ cũng không biết. Chỉ cần có ca ca bên cạnh, cô nguyện sẽ đi đến chân trời góc bể. Nhưng, cô chỉ còn lại 70 ngày. Tai họa lúc này chỉ mới là bắt đầu.
– Máu! Là máu!- Tú Anh nhìn những giọt máu khô đặc trên tuyết hốt hoảng hét lên. Sao nơi này lại có máu? Chắc là có người bị thương. Hạ Tử Phong đi đến bên cạnh, chân mày hơi nhíu lại, vết máu vẫn còn rất mới.
– Á, ca ca!- Tú Anh hét toáng lên.
– Muội không sao chứ?- Tử Phong nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.
– Cô ta…- Tú Anh chỉ tay vào cô nương nằm bên cạnh con dốc, thanh kiếm ghim thẳng vào ngực. Hạ Tử Phong không suy nghĩ nhiều liền bế cô ta lên. Tú Anh lo lắng hỏi:
– Cô ấy vẫn còn sống chứ?
– Vẫn còn!- Mạch ở cổ vẫn đập, nếu cả 2 đến trễ hơn thì có lẽ đã không cứu nổi.- Chúng ta đi thôi, huynh đã phong tỏa nguyệt đạo không áu chảy ra nữa!
Hạ Tử Phong bế cô gái ấy trên tay. Tú Anh nhìn thấy ấn ký đỏ tươi trên mi tâm của cô gái này rất đặc biệt, là hình ngọn lửa. Gương mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng cũng rất xinh đẹp. Cô biết, lúc này không phải là lúc suy xét người khác, cứu người vẫn là quan trọng nhất!
Chẳng mấy chốc, cả 2 đến một ngôi làng gần đó. Hạ Tử Phong mang cô gái đến một đại phu trong làng. Tú Anh thấy trong lòng có bất an, cô cũng chẳng rõ là vì sao. . .
– Cô ấy có sao hay không?- Cô hỏi nhỏ.
– Không sao! Vết thương không nặng lắm. Nhưng đây là Viên cô nương kia mà, sao lại…- Người đại phu ngạc nhiên.
– Vậy cô ta là người trong làng ư? Ông biết gì về cô ta?- Tú Anh hỏi.
– Cô ấy là một ca kỷ nổi tiếng ở Loan Thanh lâu. Nhà cô ấy cũng gần đây thôi!
– Ra là vậy…- Tú Anh gật gù.- Vậy chúng ta đi thôi!- Cô kéo tay Hạ Tử Phong. Chàng vẫn đăm chiêu bắt mạch ở tay cho cô gái ấy. Tú Anh cảm thấy bức bối trong lòng gạt tay chàng ra:
– Ở đây không có chuyện của chúng ta nữa!
– Giúp người thì giúp cho trót. Chúng ta hãy ở lại chờ cô ấy tỉnh lại đã!- Hạ Tử Phong nói.
– Ca ca…- Tú Anh rất không hài lòng khoanh tay trước ngực. Cô biết ca ca là người tốt nhưng có cần tốt đến mức làm người khác bực mình hay không?
– Ý ta đã quyết!
– Ta mặc!- Tú Anh nóng nảy quay người đi, tay cầm chặt thanh kiếm run run. Cô chẳng biết cảm giác khó chịu này là gì nhưng cô cũng ngầm hiểu, cô đang ghen. . .
Đọc tiếp Thiên xuân mộng – Chương 16