Đọc truyện Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại – Chương 30: Ông Chủ Kim Trong Lời Đồn
Khách đến ngày càng đông, hiện trường bắt đầu trở nên huyên náo.
Chụp hình, trao danh thiếp, các loại chào hỏi khoe khoang…
Vô số cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng, ăn mặc sexy, đang tìm kiếm mục tiêu của mình.
Tuy nhiên, phía khu khách VIP thì tương đối yên tĩnh.
Làm bộ làm tịch, đa số bọn họ chỉ đến góp mặt mà thôi.
Tiệc rượu nào cũng vậy, cứ từng bước từng bước như thế mà bắt đầu.
Mục đích của loại tiệc rượu này chỉ có một, chính là vì muốn thể hiện tiền tài và thế lực của nhà họ Kim, thứ hai là muốn tạo cho giới kinh doanh một cơ hội giao lưu hợp tác, quan trọng nhất là nhà họ Kim muốn kêu gọi đấu thầu cho vài hạng mục dự án của họ.
Những hạng mục này thấp nhất cũng vài trăm triệu, cao thì lên đến vài tỷ.
Thương nhân thật sự đến đây đều là vì hạng mục mà đến.
Một cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng đến ngồi đối diện với Thương Lam.
“Xin chào, anh Lôi”, cô ta cười nói.
“Hả…”
Lôi Tuấn ngây người một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra là cô Hồ, lâu rồi không gặp”.
“Đúng vậy, anh vẫn khỏe chứ?”
“Tôi rất tốt, đây là bà xã nhà tôi, Thương Lam”.
Lôi Tuấn bất giác vòng tay qua ôm lấy eo Thương Lam.
Thương Lam hơi hoảng.
Mặc dù cô luôn được các vị cậu chủ gọi là đệ nhất mỹ nhân ở thành Hương Giang, nhưng đó cũng chỉ là vì vẻ đẹp trời ban cho mà thôi.
Nhưng đối diện với cô Hồ, thật sự là yêu mị kinh người!
Thương Lam là phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Hồ Mị Nhi cũng cảm thấy có chút khó thở.
Nếu như là đàn ông bị cô ta trêu chọc, vậy thì ai mà chịu được!
“Xin chào, cô Hồ…”, Thương Lam vội vàng đưa tay ra nói.
“Cô Lôi xinh đẹp thật đấy”, Hồ Mị Nhi vẫn cười tươi như cũ.
“Không dám, so với cô Hồ, tôi không có chút phong thái nào cả”.
“Cô khách sáo quá”.
Hồ Mị Nhi cười nói: “Chồng của cô, anh Lôi tướng mạo tuấn tú, tài năng hơn người, đủ để trấn áp tất cả mọi người ở đây rồi”.
Thương Lam rất hài lòng.
Mặc dù người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, nhưng cách nói chuyện lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Có thể ngồi ở đây, nhất định là khách VIP, nhưng Thương Lam chưa từng gặp người phụ nữ này.
“Cô Hồ, cô và Lôi Tuấn?”, Thương Lam nhịn không được hỏi.
“À, chúng tôi là chiến hữu”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Người phụ nữ xinh đẹp như cô, cũng từng đi lính sao?”
“Đúng vậy, còn từng được chồng của cô chăm sóc”.
Hồ Mị Nhi nói xong, vô thức liếc nhìn Lôi Tuấn.
“Ấy, biểu diễn bắt đầu rồi”.
Lôi Tuấn lập tức chuyển chủ đề, chỉ lên sân khấu nói.
Tiệc rượu của nhà họ Kim quả thực rất phô trương, mời cả ngôi sao tuyến một tuyến hai nổi tiếng nhất nhì trong nước đến biểu diễn trợ uy.
Tiếng ca hát vang lên.
Những người trong hội trường đang căng thẳng cũng dần dần thả lỏng hơn một chút.
Trong số đó bao gồm Thương Lam.
Thương Lam càng tin chắc Lôi Tuấn đang che giấu thân phận.
Nhìn phong thái của cô Hồ này thì chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.
Nhưng cô lại đối với Lôi Tuấn rất cung kính.
Lẽ nào trong số chiến hữu của Lôi Tuấn, ngoài anh ra thì những người khác đều làm ăn rất thuận lợi phát đạt sao?
Với tiến độ của tiệc rượu, cuối cùng các nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của thành Hương Giang cũng đến.
Ngay lập tức, những kẻ muốn khoe mẽ nịnh bợ để tạo dựng mối quan hệ vội vàng ùa đến.
“Xem kìa, giám đốc Lâm đến rồi”.
Nghe vậy, rất nhiều người đang ngồi đều nhanh chóng đứng dậy.
“Ai vậy, sao náo nhiệt thế?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Ông ta chính là Lâm Đông Thăng, tổng giám đốc tập đoàn Kim Đỉnh”, Thương Lam giải thích.
“Tổng giám đốc à, anh còn tưởng là ông chủ chứ?”, Lôi Tuấn nhâp một ngụm rượu.
“Đừng nói bậy”.
Thương Lam nhỏ giọng nói: “Các dự án hợp tác với tập đoàn Kim Đỉnh đều do ông ta quyết định, ông chủ Kim rất hiếm khi lộ diện, cho nên trên danh nghĩa giám đốc Lâm là người nắm quyền của nhà họ Kim”.
“Anh hiểu rồi!”
Lôi Tuấn nói: “Bà xã, em đến đây cũng là vì ông ta sao?”
“Lúc trước đúng là vậy, nhưng bây giờ thì từ bỏ rồi”.
Thương Lam thất vọng nói: “Anh xem, giám đốc Lâm vừa mới đến, đã bị một nhóm khách VIP bao vây rồi, những người đó ai nấy cũng đều có thân phận cao hơn người nhà họ Tần, tôi chắc chắn chẳng có hy vọng gì”.
Lôi Tuấn ngước nhìn cũng thấy, Lâm Đông Thăng quả thực bị một đám người vây kín.
Trong đó cũng có cô con gái thứ hai của nhà họ Tần, Tần Mỹ Ngọc, và vị hôn phu của cô ta Trần Uy.
Nhưng rõ ràng, Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy căn bản không thể đến gần.
Dưới sự quan sát, bọn họ đã bị bảo vệ đuổi sang một bên.
Tần Mỹ Ngọc vô cùng tức giận, vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Nhưng lại bị Trần Uy kéo về chỗ cũ…
Khi bọn họ đi ngang qua Thương Lam, Tần Mỹ Ngọc giận đùng đùng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Tôi không đi qua đó được, cô càng không thể được, nhà họ Tần căn bản không có cơ hội”.
Thương Lam không nói lời nào, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
“Thái độ của cô là sao hả, gặp chị hai cũng không biết chào hỏi sao?”, Tần Mỹ Ngọc vẫn không ngừng quát.
“Cô tránh ra”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
“Mày là cái thá gì, mày dám quản tao?”
Tần Mỹ Ngọc tức giận lôi đình, lại nhắm vào Lôi Tuấn.
“Cô Tần phải không?”
Hồ Mị Nhi lắc lắc ly rượu trong tay, cười nhạt nói: “Nếu như cô còn dám bất kính với anh Lôi, tôi đảm bảo tối nay cô nhất định sẽ biến mất khỏi thế gian này”.
“Nói cái quái gì vậy?”, Tần Mỹ Ngọc bất giác hỏi.
“Cô là ai chứ? Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng”, Trần Uy đứng bên cạnh cũng chen vào.
“Cô…còn có anh…”
Hồ Mị Nhi vẫn híp mắt như cũ, chỉ vào Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy, giọng uy nghiêm nói: “Còn nói thêm một câu nữa thì đến cơ hội xin tha cũng không có đâu”.
Tần Mỹ Ngọc bỗng nhiên sửng sốt.
Trần Uy lắp bắp, rõ ràng là không phục, nhưng lại không dám lên tiếng.
Người phụ nữ xa lạ trước mặt bọn họ, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ với vài câu nói lạnh nhạt lại khiến người khác có cảm giác cực kỳ sợ hãi? Những lời cô ta nói dường như sẽ không dung tha cho bất cứ kẻ nào.
Thương Lam cũng giật mình!
Cô hiểu cô Hồ đang giúp bọn họ, nhưng rốt cuộc cô Hồ là ai? Tại sao lại dễ dàng buông những lời dọa người như vậy? Khiến người khác biến mất là khái niệm gì? Lẽ nào cô ta…còn hung ác hơn mặt sẹo?
Nhưng, rõ ràng cô ta là một đại mỹ nhân!
“Nhanh cút đi”, Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy im lặng rời đi.
Khi trở lại chỗ ngồi, bọn họ vẫn còn bị sốc, chưa định thần lại được, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
“Anh Lôi, cần giúp đỡ không?”, Hồ Mị Nhi cười hỏi.
“Không cần đâu, chuyện nhỏ mà thôi”, Lôi Tuấn lại bình tĩnh như thường.
Thương Lam không dám lên tiếng.
Cô đã cảm nhận được, người phụ nữ trước mặt mình tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn.
Vẻ đẹp của cô ta giống như hoa hồng nhuốm máu…
Đột nhiên, giữa đám đông vang lên một tiếng động lớn..