Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 29: Đừng Nhìn Mặt Mà Bắt Hình Dong


Đọc truyện Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại – Chương 29: Đừng Nhìn Mặt Mà Bắt Hình Dong


Nữ nhân viên bảo vệ lập tức cảnh giác.

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn quét mặt”.

Giọng Lôi Tuấn càng thêm lạnh nhạt.

“Anh…”
“Câm mồm!”
Không đợi đối phương nói hết câu, Lôi Tuấn đã lạnh lùng nói: “Không phải tôi xem thường nghề nghiệp của cô, nhưng thái độ chó cậy thế chủ của cô như vậy là không được, tôi không thử thì sao cô biết tôi không vào được chứ?”
“Tôi…”
Nữ nhân viên bảo vệ sửng sốt.

Đôi tình nhân trước mặt này, trai tài gái sắc, trông rất lạ lẫm, lẽ nào thật sự là khách VIP sao?
“Mời anh tiến lên hai bước, nhìn vào camera”.

Nữ nhân viên bảo vệ quyết định thử một chút, xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Lôi Tuấn cười nhạt tiến lên.

“Ting!”
Hệ thống âm thanh vang lên: “Xin chào thành viên khách VIP, anh Lôi Tuấn, mời vào”.

“Không phải chứ!”
Câu nói này là của nữ nhân viên bảo vệ và Thương Lam đồng thời thốt lên.

Nữ nhân viên bảo vệ không nói nên lời, cẩn thận xác nhận lại lần nữa…
Rất nhanh ngay sau đó, cô ta chắc chắn chiếc máy này vẫn hoạt động bình thường, mặc dù cô ta không quen mặt người này, nhưng thật sự có thông tin của anh ta, hơn nữa người đăng ký cho anh là chính là một sĩ quan cấp cao của sở tác chiến.

“Xin lỗi anh Lôi, mời anh vào ạ”.

Nữ nhân viên bảo vệ lập tức nở nụ cười tươi rói, tâm trạng vô cùng căng thẳng nói.


“Anh Tuấn, chuyện này sao có thể chứ?”, Thương Lam nhỏ giọng hỏi.

“Bà xã, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà”.

Lôi Tuấn kéo tay Thương Lam, ngẩng cao đầu bước qua cổng an ninh.

Anh ngừng một lát, nhìn nữ nhân viên bảo vệ nói: “Này cô, nhớ kỹ, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi đẹp trai như vậy, vợ tôi xinh như thế này, sao không thể nhận diện khuôn mặt được chứ?”
“Xin lỗi, xin lỗi ạ…”
Nữ nhân viên bảo vệ lập tức cúi đầu nhận lỗi.

Khách VIP do sĩ quan cấp cao đăng ký, thân phận của người này không cần nghĩ cũng biết.

Nếu như đối phương trách tội với cấp trên, e là mình sẽ bị đuổi việc, còn gây nên rắc rối lớn nữa.

“Đi thôi!”
Thương Lam đẩy Lôi Tuấn.

Hai người đi theo chỉ dẫn của cô lễ tân xinh đẹp, cuối cùng cũng đến hội trường.

Ngoài cửa vang lên âm thanh kinh ngạc.

Những người vừa chế giễu hai người bọn họ, ai nấy cũng cúi đầu xấu hổ.

Người nhà họ Tần càng ngồi không yên.

“Cái máy đó hỏng rồi, nhất định là hỏng rồi”, Tần Mỹ Ngọc nhịn không được nói.

“Im đi”.

Trương Quế Trân nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Bảo vệ ở đây, sao lại có chuyện đó được?”
Tần Mỹ Ngọc che miệng.

Những người này thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc Lôi Tuấn sao có thể nhận diện khuôn mặt qua camera được?
“Anh Tuấn, anh giỏi thật đấy”, Thương Lam đắc ý cười nói.

“Chưa hết đâu, anh còn giỏi hơn nhiều nữa”, Lôi Tuấn không chút khiêm tốn nói.

“Nhưng mà câu cuối anh nói chúng ta là trai tài gái sắc, có chút mặt dày đấy”.

“Lẽ nào không phải sao?”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa ôm chặt vòng eo thon gọn của Thương Lam.

“Wow, có phô trương quá không vậy!”
Vừa bước vào hội trường, Thương Lam đã nhịn không được mà thốt lên.

Không gian hội trường rộng lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, sân khấu, ánh sáng, âm thanh, đủ các loại nghệ sĩ biểu diễn, bàn ghế đều trông rất cao quý, ngăn nắp, thậm chí bộ đồ ăn cũng là hàng xa xỉ.

Nhìn cách bố trí của tiệc rượu này, nhất định phải tốn vài triệu.

Nhà giàu số một, quả nhiên không thiếu tiền.

Lôi Tuấn cũng vô cùng kinh ngạc!
Nếu như là chiến trường, có cảnh khốc liệt nào mà anh chưa từng chứng kiến, nhưng chỉ là một bữa tiệc rượu, vậy mà lại xa xỉ như vậy.


Thế giới của người có tiền quả nhiên là vô cùng khác biệt.

Nếu như nói có vô số người muốn đến đây tham gia để chụp vài tấm hình thì quả thực đủ để khoe mẽ.

“Xin chào ông Lôi, bà Lôi”.

Cô lễ tân cung kính nói: “Số 99, số 100, là vị trí ghế ngồi của hai vị”.

“Cảm ơn”, Thương Lam lập tức nói.

“Chào cô”.

Lôi Tuấn nói: “Xin hỏi vị trí ghế ngồi có gì đặc biệt không?”
“Là như thế này”.

Cô lễ tân cung kính đáp: “Lần tiệc rượu này, chúng tôi mời tổng cộng một trăm vị khách VIP, vị trí ghế ngồi là từ một đến một trăm, sau số một trăm là vị trí ghế ngồi của khách mời bình thường”.

“Tôi hiểu rồi”.

Lôi Tuấn cười nói: “Tôi là khách VIP xếp cuối cùng”.

“Có thể hiểu như vậy, nhưng anh cũng sẽ được nhận đãi ngộ như khách VIP”, cô lễ tân vẫn cười nói.

“Đừng nói nữa”.

Thương Lam vội vàng cảm ơn cô lễ tân nói: “Cảm ơn cô, cô cứ bận việc của mình đi!”
“Vâng, thưa bà Lôi, nếu hai vị cần gì cứ gọi tôi, tối nay tôi chính là nhân viên chuyên phục vụ hai vị”.

“Cảm ơn, cảm ơn”.

Thương Lam thở phào nhẹ nhõm, kéo Lôi Tuấn ngồi xuống.

“Xếp cuối thì sao chứ, đây là hàng ghế dành cho khách VIP, nhà họ Tần còn không có tư cách để ngồi đấy”.

Thương Lam vô cùng kích động, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, e là cái máy kia thực sự bị hỏng rồi.

“Em vui là được rồi”, Lôi Tuấn cười nói.

“Anh nói thật đi, rốt cuộc là thế nào?”

“Anh đã nói rồi, anh có chiến hữu rất lợi hại, sau đó anh liền trở thành khách VIP”.

“Đơn giản như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên, ấy, nhiều món ngon chưa này…”
Lôi Tuấn vừa nói vừa đứng lên nhìn, quan sát khu vực ăn uống.

Thương Lam cũng đứng dậy, đối mặt với những đầu bếp đội mũ cao kia, đối mặt với vô số món ăn tinh xảo, hai người muốn ăn nhưng lại ngại, nơi này cao cấp quá, có chút trở tay không kịp.

Người người lần lượt kéo đến, khách ngày càng đông.

Hội trường rộng lớn, dần dần trở nên bận rộn nhộn nhịp…
Hàng ghế dành cho khách thường đã ngồi kín vài trăm ghế rồi.

Nhưng bên phía khách VIP, chỉ thưa thớt vài người.

Là khách VIP nhưng lại đến sớm như vợ chồng Lôi Tuấn, quả thực hiếm gặp.

Người nhà họ Tần được ngăn cách bởi một bàn ngay phía sau Lôi Tuấn.

Lúc này, cô con gái thứ hai nhà họ Tần đang nhìn chằm chằm Lôi Tuấn và Thương Lam.

Sắc mặt của Trương Quế Trân hơi lạ.

Dù sao Trương Quế Trân cũng có kiến thức sâu rộng, năm đó bà ta nổi tiếng tài hoa, thành công gả cho Tần Văn Sơn.

Hôm nay.

Bà ta là chủ của nhà họ Tần, vẫn có chút tầm nhìn.

Đột nhiên bà ta cảm thấy, đứa con rể này hình như có chút bản lĩnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.