Thiên Vu

Chương 66: Oan gia ngõ hẹp


Đọc truyện Thiên Vu – Chương 66: Oan gia ngõ hẹp

Trần Lạc không biết là ai, lúc tới cửa xa xa thấy một chiếc xe trang trí xa hoa đậu bên ngoài Tiểu Kim Câu học viện. Mành vén lên, một nam nhân trung niên ngồi trong xe.

Khi thấy Trần Lạc, nam nhân trung niên cười vẫy tay nói:

– Trần Lạc, đã lâu không gặp.

Lưu Khải Đông, lão sư trong Tiểu La Thiên học viện. Trần Lạc có ấn tượng bình thường với Lưu Khải Đông, không xấu cũng không tốt.

Dù sao Trần Lạc từng tu hành trong Tiểu La Thiên học viện nên rất lễ phép hỏi:

– Lưu lão sư có chuyện gì không?

– Hài tử này, nói gì vậy?

Lưu Khải Đông giả bộ tức giận nói:

– Chẳng lẽ lão sư tìm ngươi phải có chuyện mới được?

Trần Lạc lắc đầu, hắn tôn kính Vương Khắc lão sư là từ tận đáy lòng, còn kính Lưu Khải Đông không phải thật lòng. Ít nhất Trần Lạc cảm thấy Lưu Khải Đông không có chỗ nào khiến hắn tôn kính.

Trần Lạc nói:


– Lão sư có chuyện gì cứ nói đi, ta còn phải tu luyện.

– Là như vầy, mấy vị lão sư thật lâu không gặp ngươi, rất muốn gặp mặt. Các lão sư đã chuẩn bị tiệc ngon ở Thiên Khải tửu lâu, cùng nhau tâm sự.

– Cái này…

Trần Lạc biết mấy lão sư Tiểu La Thiên học viện sẽ không đơn giản tìm hắn tâm sự.

Lưu Khải Đông nhìn Trần Lạc do dự thì biểu tình khó chịu nói:

– Trần Lạc, dù gì trước kia ngươi cũng là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, không lẽ các lão sư chúng ta chưa từng dạy ngươi sao? Bây giờ tìm ngươi ăn bữa cơm mà ngươi còn lên mặt?

Trần Lạc gật đầu, dứt khoát chui vào xe ngựa. Lưu Khải Đông nói đúng, khi Trần Lạc tu hành trong Tiểu La Thiên học viện tuy Vương Khắc lão sư dạy hắn nhiều hơn nhưng các lão sư cũng có dạy dỗ, chỉ một điểm này khiến Trần Lạc không có lý do từ chối.

Thiên Khải tửu lâu thuộc về sản nghiệp nổi tiếng nhất của Thiên Khải các nói đến Thiên Khải các là phải nhắc đến Úy Thiên Long, gã có thể tạo ra Thiên Khải các thành thương các ớn nhất Kim Thủy Vực trong vòng ba năm, các chi nhánh có khắp Kim Thủy Vực, nhiều người rất kính nể gã. Phải nói Úy Thiên Long rất giỏi, tạm gác những chuyện khác, chỉ tính Thiên Khải tửu lâu đặc biệt có Tuyết hoa uấn nhưỡng đã làm người người si mê, vị ngon khiến người lưu luyến quên lối về.

Ngoài ra ma thú bát tuyệt của Thiên Khải tửu lâu càng làm người ta khen không dứt miệng, ma thú bát tuyệt là tên tám món ăn, ngon đến nỗi dù bụng no vẫn khiến người muốn thêm một miếng. Người thành thị khác thường dùng truyền tống trận đến Thiên Khải tửu lâu để ăn.

Trong Thiên Khải tửu lâu như biển xanh biếc mênh mông, ngồi trong đó như ngồi trong biển, khiến người vui vẻ thoải mái. Người trong thành đều biết Thiên Khải tửu lâu trang trí một loại huyễn tượng trận tên là lam hải mộng huyễn, Thiên Khải tửu lâu mời một đại sư bày trận pháp này trả lương khá cao, để giữ trận pháp hoạt động cần số linh thạch nhiều kinh khủng. Trừ lam hải mộng huyễn trận ra Thiên Khải tửu lâu còn bày nhiều đại thanh lương trận, đại thanh phong trận. Có hai trận pháp bao phủ, trong Thiên Khải tửu lâu rất là mát mẻ.

Giờ phút này đã là giữa trưa, thời gian ăn cơm. Thiên Khải tửu lâu chật kín không chỗ ngồi, có người huơ tay múa chân, có người bàn tán xôn xao. Trên đại sảnh lầu hai, một cái bàn dựa sát cửa sổ có hai thiếu nữ ngồi đặc biệt hấp dẫn ánh mắt. Thiếu nữ bên trái mặc áo trắng tinh, tóc đen dài rũ xuống eo, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đẹp tuyệt trần.

Thiếu nữ khác ngồi đối diện nàng, so sánh thì thiếu nữ hơi xấu, mặt loang lổ đốm vàng. Nhưng sợi tóc đỏ rực của thiếu nữ rất bắt mắt, càng hấp dẫn là cách nàng ăn mặc kỳ lạ, chỉ mặc miếng vải che ngực, vai, xương quai xanh, rốn lộ hết ra ngoài. Váy dài màu đen không thể che giấu thân hình yểu điệu của thiếu nữ.

Trong đại sảnh có nhiều người quen thiếu nữ đẹp tuyệt trần đó, là thiên kim tiểu thư của vực chủ Kim Thủy Vực, Tiết Thường Uyển. Không ai biết lai lịch thiếu nữ ngồi đối diện với Tiết Thường Uyển.

– Lạc Anh, bình thường ngươi hay đến chỗ này ăn?

Tiết Thường Uyển có nghe tiếng Thiên Khải tửu lâu nhưng nàng trang nhã không thích đi ra ngoài, đây là lần đầu nàng đế Thiên Khải tửu lâu.

– Đúng vậy! Đoàn trưởng Tuyết Hoa Vinh Diệu đoàn bát tuyệt chỗ này rất chính tông.

Lạc Anh đang ăn một tuyệt trong ma thú bát tuyệt, nhai ngon lành.

Lạc Anh nói:


– Ta đoán lão bản tửu lâu này chắc chắn là người Đại Đô Vực, không thì chẳng thể làm ra ma thú bát tuyệt chính tông như vậy.

Nghe nội dung đối thoại dường như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển quen biết không lâu. Đích thực là vậy, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển quen nhau trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới vào một tháng trước. Khi đó Lạc Anh đang thí nghiệm trận pháp, Tiết Thường Uyển thì tìm tòi Bảo Lam Thử. Không phải kiểu gặp nhau hạn quen muộn nhưng khá hợp ý. Lạc Anh biết Tiết Thường Uyển là trận sư, còn là một trận sư sơ cấp thì khi rỗi rảnh nàng hay tìm Tiết Thường Uyển, nhiều lần sau xem như quen thân.

– A! Ngươi vẫn chưa tìm được Bảo Lam Thử sao?

Hình Lạc Anh rất thích ăn, không có sự rụt rè của nữ nhân.

– Tìm được rồi nhưng chỉ có một con.

Tiết Thường Uyển bưng chén ngọc chứa tuyết hoa uấn nhưỡng lên nhấp môi, mùi vị khá ngon, nàng lại uống một hớp.

– Một con? Ta nhớ ngươi có nói Hương Hương, Thối Thối là một đôi sao giờ chỉ thấy một con?

– Ta cũng lấy làm lạ… A… Rất là lạ.

Tuy Tiết Thường Uyển đã rời khỏi Tùng Lâm Tiểu linh Giới nhiều ngày nhưng mãi đến bây giờ nàng vẫn khó quên quãng thời gian đó. Đặc biệt là cái tên chết tiệt Trần Lạc, hút nhiều linh khí Hỏa Vân lại còn cướp năm bình Hỏa Vân tinh hoa, tên chết tiệt này cuối cùng dùng thủ đoạn vô sỉ cướp mất Hỏa Vân Tinh có giá trị siêu phàm làm Tiết Thường Uyển tức điên lên. Tiết Thường Uyển nghi ngờ một con Bảo Lam Thử khác của mình bị mất tích có liên quan đến Trần Lạc.

– Phải rồi Lạc Anh, ta nhớ ngươi nói tạm thời ở lại Tiểu Kim Câu học viện, ngươi có quen Trần Lạc không?

Nghe tên Trần Lạc thì Lạc Anh thừ người, gật đầu, nói:

– Có biết, không chỉ quen mà ta và hắn còn ở chung.

Tiết Thường Uyển kinh ngạc hỏi:


– Ở chung?

– Nghĩ lệch đi đâu vậy, chẳng qua chung một sân.

Lạc Anh bĩu môi hỏi:

– Ngươi tìm hắn làm gì?

Tuy trong mắt nhiều người thì Tiết Thường Uyển như nữ thần nhưng nàng không có nhiều bằng hữu, bằng hữu tri âm thì càng rất ít. Lần này gặp Lạc Anh, Tiết Thường Uyển rất muốn chia sẻ buồn bực, khó chịu trong lòng, thế là kể ra chuyện ở Tùng Lâm Tiểu linh Giới.

– Ngươi nói tên này cướp linh khí Hỏa Vân, còn có Hỏa Vân tinh hoa? Hơn nữa… Cướp đi Hỏa Vân Tinh phi phàm?

Lạc Anh là đệ tử thiên tài của Trung Ương học phủ nên biết giá trị của Hỏa Vân tinh hoa, Hỏa Vân Tinh.

Lạc Anh tức giận nói:

– Cái tên đó che giấu sâu thật, vốn tưởng hắn có khuôn mặt trắng vô hại thì ra vô sỉ như vậy.

– Cái chuyện cướp linh bảo thì tự dựa vào bản lĩnh, không có gì, nhưng tên này thật là… Rất đáng hận, một con người sao có thể vô sỉ như vậy?

Tiết Thường Uyển nghĩ đến cuối cùng Trần Lạc thi triển Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn là nàng nóng máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.