Đọc truyện Thiên Tống – Chương 22: Bút tích
Ồ?”
Công chúa tinh thần tỉnh táo hỏi:
“Cái gì?”
“Tiểu nhị nói, một ngày trước khi xảy ra chuyện, Âu Dương đã từng nhờ hắn ngao thuốc giùm. Nô tỳ phái người tra xét con mương lẫn phòng hắn vẫn không phát hiện có bất kỳ vỏ thuốc nào, chẳng lẽ hắn lại ăn sạch sao?”
Chỉ huy sứ một bên hỏi:
“Có cần bắt hắn đến hỏi không ạ?”
“Cần, nhưng không phải bắt, là mời.”
Công chúa nhìn tờ giấy cười lạnh:
“Hắn cho rằng bản cung sẽ tức giận mà xé nát tờ giấy này, đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, một lát bổn cung sẽ cho hắn biết cái gì gọi là bằng chứng như núi.”
Nữ tặc hỏi:
“Công chúa, người hoài nghi là hắn? Hắn mới mười lăm tuổi, vụ án này không phải lão tặc lão luyện thì sợ không cách nào xử lí tinh tế được vậy. Còn đến châu phủ gạt vàng nữa, thật sự khó có thể tưởng tượng một thiếu niên mười lăm tuổi có sự can đảm này.”
“Hắn quá lễ phép, ngươi có nhớ ở tửu lâu kia hắn nói cám ơn tiểu nhị không. Trong thư lại có từ Chào ngươi này, liệu có mấy người dùng? Hơn nữa lúc tửu lâu kia, hắn đã cho thấy khí độ không giống lứa tuổi của mình.”
Công chúa nhẹ nhàng cười:
“Chỉ cần nghiệm chứng bút tích là có thể khiến hắn hiện nguyên hình.”
. . .
“Thảo dân Âu Dương bái kiến công chúa.”
Âu Dương quỳ nói:
“Có thể nhìn thấy bóng lưng công chúa ở sau bình phong, thảo dân đúng là có phúc ba đời.”
“Nếu ngươi muốn ngồi thì trả lời bổn cung một vấn đề.”
Công chúa nói:
“Ngươi biết sao gần đây Hàng Châu loạn thành một đoàn không?”
“Biết.”
“Vì sao?”
“Hồi công chúa, đây là vấn đề thứ hai.”
“Bình thân, ban ngồi.”
Công chúa biết muốn đôi co với người này một chút cũng không dễ dàng.
“Tạ công chúa.”
Âu Dương sau khi ngồi xuống ghế, thuận tiện uống một ngụm trà, một chút bối rối cũng không hề có.
Công chúa hỏi:
“Ngươi có thể nói xem tại sao loạn thành một đoàn không?”
“Nghe nói. . .”
Âu Dương đè thấp thanh âm nói:
“Nghe nói là giang dương đại đạo.”
Công chúa liễm mi cười hỏi:
“Ngươi nói giang dương đại đạo kia có khi nào tên là Âu Dương không?”
“Âu Dương? Ta? Công chúa người thật biết nói đùa. Ta biết, ta đắc tội với người của công chúa. Nhưng ta lúc ấy cũng không biết người là công chúa, ta lúc ấy hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn vì Đại Tống.”
Âu Dương nói:
“Đương nhiên, vu hãm thảo dân là nên. Thảo dân, chính là con dân so với cỏ còn nhiều hơn, công chúa muốn vu tội, thảo dân nên vui vẻ mà chết, mỉm cười cửu tuyền mới đúng.”
“Chỉ bằng lời này của ngươi, bổn cung có thể cho người vả miệng ngươi rồi. Nhưng hôm nay bổn cung tạm thời không cùng người so đo những chuyện vặt vãnh này. Người đâu, hầu hạ giấy bút.”
Công chúa nói:
“Ta đọc, ngươi viết.”
“Vâng!”
“Công chúa, chào ngươi. . .”
Công chúa đọc thư một lượt.
“Công chúa, người chắc không phải dùng thư ta viết tráo với thư của Đông Nam đại hiệp, sau đó hy sinh một mình thảo dân để toàn thể quan lại Hàng Châu được hạnh phúc chứ.”
“. . .”
Công chúa trong lòng âm thầm cả kinh, người này cũng quá tinh tường rồi. Hôm nay bộ suất quả có đề nghị như vậy. Công chúa nói:
“Ta trước mặt người chưa từng nói dối, bổn cung quả thật có ý định tìm kẻ chết thay, nhưng không phải là ngươi, ngươi có thể yên tâm.”
“Tạ ơn Tạ công chúa.”
Âu Dương cầm bút lông viết lưu loát liền mạch:
“Công chúa, mời xem qua.”
Cung nữ đem chữ Âu Dương viết xong mang vào bình phong, công chúa nhìn thoáng qua liền biết không phải. Trong lòng cười lạnh nói:
“Đổi tay trái viết.”
Thật ngoan độc! Âu Dương thầm khen, hắn không tự trách mình phiền toái, ai bảo mình xuất hiện nổi bật làm gì, cắn công chúa một cái. Hắn không hối hận, bắt kẻ trộm là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm, cho dù là xuyên việt. Âu Dương cầm bút, tương đối gian nan viết lại một lần.
Không phải! Khác biệt quá lớn. Chẳng lẽ quả thật không phải hắn? Nữ tặc ở một bên nhắc nhở:
“Thuốc!”
Công chúa gật đầu hỏi:
“Ngươi có phải ngao thuốc trong khách điếm không?”
“Dạ.”
“Vỏ thuốc đâu?”
Trong lòng Âu Dương hoảng hốt, đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mình dọn dẹp hiện trường, lại mang luôn cả đồ không nên dọn mà dọn sạch luôn. Quả thật cẩn thận mấy cũng có sơ sót. Trong lòng Âu Dương khẩn trương, nhưng trên mặt thì hơi xấu hổ trả lời:
“Cái này. . . Chỉ sợ làm nhục tai công chúa, thảo dân sợ công chúa giận dữ liền xử lý thảo dân mất.”
“Nói! Xá ngươi vô tội.”
“Là như vậy. Cùng ngày hôm đó, bằng hữu của ta cùng một kỹ nữ cấu kết. Ta tuổi trẻ máu vượng miên man suy nghĩ, vì vậy liền mua bí thuốc gia truyền. . . Chính là xuân dược, ngay cả vỏ thuốc cũng dùng sạch, công hiệu gấp bội.”
“. . .”
Bên trong trầm mặc sau một hồi hỏi:
“Về sau thì sao? Ngươi tìm kỹ nữ nào?”
Âu Dương bi ai nói:
“Về sau thảo dân sờ thấy túi tiền trống trơn, chỉ có thể dùng tay giải quyết.”
“Phụt. . .”
Các nội vệ bên dưới cười phụt ra, các cung nữ cũng mặt đỏ ửng.
“Kẻ nào cười đánh hai mươi trượng.”
“Dạ!”
Ba gã nội vệ đáp một tiếng, rồi đi ra cửa ngoài lãnh đòn.
Công chúa chậm rãi nói:
“Ta biết ngươi có tài, nhưng lại không ngờ ngươi ngươi lại nói những lời ô uế như thế.”
“Thực xin lỗi.”
Âu Dương vẫn có chút áy náy, nói cái này với nhiều nữ nhân như vậy, Âu Dương chắp tay thi lễ cùng cung nữ tỏ ý có lỗi, bọn đều đáp lễ.
“Đã tối vậy rồi, nếu như không chê thì ở lại chỗ bổn cung dùng cơm đi.”
Tiểu nha đầu, vẫn còn muốn tìm điểm yếu của ta, ngươi tìm không nổi đâu. Bức thư kia là bổn thiếu gia đây dùng chân viết. Âu Dương ôm quyền nói:
“Thảo dân chỉ dám ăn khoai ăn sắn, công chúa thương tình. . .”
“Không phải ăn không, ta muốn ngươi giúp ta tìm Đông Nam đại hiệp này.”
“. . . Không giúp có được không?”
Âu Dương trầm tư rồi hỏi.
“Ha ha, thú vị lắm.”
Công chúa cười nói:
“Ta đây lần đầu nhìn thấy người thú vị như vậy. Chỉ cần ngươi giúp bổn cung, bổn cung sẽ ban thưởng ngươi 1oo lượng vàng.”
Âu Dương vội nói:
“Một thư sinh yêu đuối mang theo cả trăm lượng vàng rất dễ bị họa sát thân.”
Công chúa cắn răng nói:
“Nếu ngươi không giúp bổn cung, bây giờ ngươi lập tức có họa sát thân.”
Âu Dương cười khổ:
“Ta không muốn cùng các người có liên quan gì cả, không làm cũng bị giết, làm rồi cũng bị giết?”
“Thiên hạ có bao nhiêu người vui vẻ vì bổn cung cống hiến sức lực, ngươi ngược lại tránh không kịp, là đạo lý gì đây?”
Âu Dương tiếp tục cười khổ:
“Nhiều người như vậy, người sao chỉ chọn ta chứ.”
“. . . Cút!”
Công chúa nổi giận.
“Tạ công chúa.”
Âu Dương không dám hỏi bữa tối đã được bỏ bao mang về chưa. Tốt xấu gì người ta cũng là ngự trù, bên mình chỉ là đầu bếp, cấp bậc chênh lệch không nói, còn phải trả tiền nữa chứ.
Công chúa nói với nữ tặc:
“Đi theo hắn, cẩn thận một chút, người này thật là giảo hoạt. Bổn cung chắc chắn hắn tất nhiên không tránh khỏi liên quan cùng việc này.”
. . .
“Thu dọn đồ đạc, chạy trốn.”
Câu đầu tiên Âu Dương nói khi trở về.
Âu Bình lập tức bắt đầu thu thập, vừa thu thập vừa hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Công chúa chết toi kia có hứng thú với ta.”
Âu Dương nói:
“Không biết muốn cho ta làm Phò mã hay là có khác âm mưu. Thiếu gia ngươi ta hôm nay đã xui rồi, còn suýt nữa gặp tai ương lao ngục, không ngờ tính tình nàng ta so với ta tưởng tượng vẫn tốt hơn.”
“Có lẽ. . . Nàng là có chuyện gì muốn thiếu gia giúp.”
Âu Bình hỏi:
“Vậy thứ đó thì sao?”
“Không giữ được rồi,sau này hẵng tính.”
Âu Dương đột nhiên dừng tay, làm thủ thế xuỵt, rón ra rón rén đi đến cửa sổ đẩy mạnh ra, cửa sổ đụng vào vật nặng, sau đó chỉ nghe thấy bên ngoài A! một tiếng. Âu Dương duỗi ra đầu xem, vừa thấy nữ tặc che mặt bị ngã dưới lầu thì hô to:
“Bắt kẻ trộm!”
“Kẻ trộm ở đâu?”
Lầu một lập tức có người cầm vũ khí chạy đến, thấy quả có một dạ hành nhân đang khập khiễng bỏ chạy thì liền hô to:
“Bắt kẻ trộm.”