Thiên Tống

Chương 21: Dấu vết để lại


Đọc truyện Thiên Tống – Chương 21: Dấu vết để lại

Âu Dương vốn cũng chẳng muốn cùng công chúa so đo làm gì, dù sao người ta cũng là công chúa, người ta có tư cách kiêu ngạo. Nhưng hắn vốn đang đi trên đường, thật sự không gặp được kẻ có thể lừa. Giờ công chúa lại tự động tìm tới cửa, không tranh thủ kiếm chút lợi ích thì thật có lỗi với bản thân mà. Đương nhiên hắn cũng không phải không có ý có thù không báo không phải quân tử, ngươi hoành hành là bởi vì người trị được ngươi chưa xuất hiện, chứ không hẳn vì ngươi là công chúa. Đừng nói công chúa, Hoàng đế mà để mình tóm được sơ hở, mình cũng sẽ không khách khí.

Âu Dương thừa dịp trời tối đen, khách điếm nhiều người nghỉ trọ, thay đổi y phục, đội mũ vào, trở về khách điếm dưới tên Âu Dương. Dùng nước nóng tẩy đi lớp hóa trang, cẩn thận dọn dẹp hiện trường, cuối cùng mang một bao chứa các vật chứng đi ra ngoài, ném xuống Tây Hồ. Sau khi trở lại khách điếm, Âu Bình cũng đã trở về, bên cạnh còn có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp nữa.

“Thiếu gia. . .”

Âu Dương có chút mất hứng, ngươi bên ngoài chơi bời thì coi như thôi đi, sao còn dẫn về nữa. May là hắn về trước, bằng không bộ dạng vẫn như lúc còn hóa trang, hơn nữa dưới giường còn có vàng chưa xử lý. Âu Dương không để ý đến hắn, cầm chư linh (1) lên nói:

“Ta đi tắm, ngươi! tiễn khách.”

“Thiếu gia. . .”

Âu Bình thấy Âu Dương không để ý đến hắn, bất đắc dĩ nói với mỹ nữ kia:

“Thiếu gia hôm nay tâm tình không tốt, ngày mai nhất định đến nhà xin lỗi.”

“Không sao cả, nô gia là người chốn phong trần. Thiếu gia của ngươi hình như có chuyện phải làm, nhưng lại xuất hiện ngoại nhân ta đây. . . Ta vẫn nên cáo từ trước.”

“Tôi tiễn cô ra ngoài.”

. . .

“Thiếu gia, đó là Minh Khanh Niệm. . .”

“Ta biết.”

Âu Dương vừa lau tóc vừa lôi một cái túi từ dưới giường ra:

“Ngươi thiếu chút nữa hại chết thiếu gia ngươi, nhớ rõ, muốn cùng phụ nữ gì đó thì ra ngoài thuê phòng khác.”

“Vâng thiếu gia. . . Oa!”

Âu Bình trợn lớn mắt nhìn, năm khối vàng, cầm một khối dùng răng cắn thứ một cái, vàng, tuyệt đối là vàng. Âu Bình vừa mừng lại vừa sợ, hỏi:


“Thiếu gia, đây. . . Đây là cái gì?”

“Đã cắn thử rồi, ngươi nói là cái gì?”

Âu Dương giải thích:

“Vốn ta muốn tự làm, chỉ có điều tóc thiếu gia ta chưa khô. . . Kỹ năng bơi của ngươi tốt, đưa mớ vàng này đến giấu ở Tây Hồ, chú ý đừng để người ta phát hiện.”

“Thiếu gia người yên tâm, cho dù muốn giấu nó ở giữa hồ cũng không thành vấn đề.”

“Đi đi, nếu có gì bất thường, mất đồ thì thôi. Nhớ kỹ, an toàn quan trọng nhất, thứ khác đừng tiếc.”

“Vâng, thiếu gia, tôi đi làm ngay.”

Âu Bình không nhắc tới Minh Khanh, cũng chẳng hỏi tại sao phải đem vàng giấu dưới hồ. Hắn tuy còn nhỏ, nhưng biết đây là đại sự trước mắt cần làm. Năm khối vàng này ước chừng nặng khoảng năm mươi lượng, chính là năm trăm lượng bạc, gần bảy trăm quan tiền.

Số tiền Âu Dương muốn vốn không nhiều lắm, dựa theo tính toán của hắn, vốn có thể thuận lợi lấy được hai trăm lượng vàng, nhưng kiêng kỵ nhất chính là một chữ tham . Tiền lúc nào kiếm cũng được, nhưng an toàn là trên hết. Năm mươi lượng tương đương trên dưới ba cân vàng (2), cũng cỡ như nhét một bộ y phục trước ngực. Nếu tận hai trăm lượng, vậy quá trình vận chuyển liền phiền phức rồi. Phiền phức gì sao? Một người ph Adama tội thành công không phải vì thủ pháp ph Adama tội cao siêu, mà là sau khi ph Adama tội thủ đoạn ứng phó với các tình huống phát sinh có linh hoạt hay không, phải tính qua các tình huống có thể phát sinh đó trong đầu một lần. Ví như Âu Dương đã nghĩ tới chuyện công chúa sẽ tìm tới trước cửa, điểm mấu chốt của hắn là chỉ cần hành động của ngươi không đúng mực, chứng cớ gì ngươi cũng đừng mong có được. Nhưng ngươi muốn động tay động chân, vậy hết cách rồi. Bởi bản thân đã phá hủy chỗ quy tắc của trò chơi Âu Dương quen thuộc, đạt tới một lĩnh vực khác.

. . .

Một bình hoa hàng thượng đẳng, một ngàn năm sau khi có thể bán đến mấy ngàn vạn, thậm chí giá có thể lên tới hàng tỷ xoảng một tiếng, bị công chúa đập bể trên mặt đất, Âu Dương đã trở thành tội đồ của hậu nhân một ngàn năm, làm trì hoãn chỉ số tăng trưởng CPI (3).

“Mang đi đi.”

Công chúa giận đến toàn thân phát run, một đám thị vệ, cung nữ, kể cả bố suất cũng toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất, không dám phát ra tiếng động nào. Tất cả mọi người đều âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà tri châu. Mang kiệu đến dâng cho công chúa, bảo là vật chỉ có công chúa mới có thể thấy được khiến Gia Quốc công chúa vô cùng tò mò sai người mở kiệu ra, không ngờ bên trong lại là hai tiểu quỷ trần truồng nằm co ro hoảng sợ khóc.

Công chúa trong lúc nhất thời còn chưa hiểu rõ đây là ý gì, lập tức triệu tri châu Hàng Châu đã tặng lễ cùng thông phán. Tri châu hiểu ý nói riêng với công chúa, sau đó nói đây là dựa theo yêu cầu của công chúa an bài hai tiểu đồng đến ngủ. Tiếp theo. . . công chúa ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, công chúa mặc kệ lễ nghi lao ra khỏi bình phong, cho hai tên quan mỗi người một bạt tai, thuận chân đá rớt mũ cánh chuồn trên đầu bọn họ, tiếp theo nghẹn một hồi mới phun ra một câu:

“Người đâu!”


Cuối cùng thì có màn mở đầu kia.

Nữ tặc bên ngoài thu được báo cáo của thị vệ, cấp tốc đến hiện trường xảy ra sự việc. Dưới sự an ủi của nàng an ủi, công chúa cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.

. . .

“Bổn cung phái nội vệ đến chỗ ngươi mượn vàng khi nào?”

Công chúa âm trầm hỏi. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu bách tính thiên hạ biết công chúa đêm khuya triệu hai tiểu đồng trần truồng đến ngủ cùng, nàng còn mặt mũi nào sống nữa.

“Hơn hai canh giờ trước.”

Hai quan lại quỳ rạp trên mặt đất run rẩy trả lời.

“Hắn lấy năm mươi lượng vàng, sau đó nói bổn cung muốn tiểu đồng ngủ cùng thật sao?”

Công chúa nhẹ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh hỏi, nàng đang cố gắng kiềm nén sự phẫn nộ trong lòng.

“Dạ!”

Nữ tặc ở một bên hỏi:

“Ngoại hình ra sao?”

Tri châu vội trả lời:

“Hồi công chúa, sắc mặt người này vàng như nến, râu ria rậm rạp, thanh âm hơi khàn khàn, ở gáy trái có vết sẹo do phỏng.”

“Ồ?”


Nữ tặc quát hỏi:

“Chỉ huy sứ, sáng nay ở ngoài cung, kẻ trồng rau kia ăn mặc ra sao?”

“A. . .”

Chỉ huy sứ thở nhẹ một tiếng hỏi:

“Tri châu đại nhân, trên người người đó có phải là có mùi thuốc Đông y nhà nhạt không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tri châu nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ.

Chỉ huy sứ trả lời công chúa:

“Hồi công chúa, hẳn kẻ đó chính là kẻ cắp.”

Công chúa gầm lên:

“Tra, tra cho ta, bổn cung ngồi ở nha môn, cho dù có lật tung Hàng Châu lên cũng phải tra ra kẻ kia cho ta.”

“Dạ!”

Nội vệ, bộ suất, tri châu, thông phán đồng loạt hô đáp.

Vì vậy Hàng Châu bị xới tung lên. Tất cả cửa thành chỉ cho phép vào, không được phép ra. Bộ khoái, lính gác, nội vệ, cấm quân, sương quân cùng tìm kiếm từng nhà một trong toàn thành. Đồng thời thông cáo với bên ngoài, Hàng Châu xuất hiện một giang dương đại đạo võ nghệ cao cường, dán cáo thị khắp các đường lớn, đường nhỏ, thậm chí ở các cửa tiệm cũng dán luôn.

Trong ba ngày này, thành Hàng Châu bị nha môn địa phương soát một lần, lại bị cấm vệ quân tra một lượt. Nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ trên người có mùi thuốc Đông y, cổ có sẹo, sắc mặt vàng như nến, râu ria rậm rạp, chỉ có xảy ra xung đột giữa đám tú tài và lính tráng là nhiều.

Phủ công chúa vẫn tương đối có suy nghĩ, thấy cục diện khó xử như vậy, lập tức ra lệnh cho các nơi làm kim bài đến công đường một lượt.

. . .

“Hồi công chúa, đã chứng thực kẻ cắp mang mộc bài mạ vàng. Ông chủ tiệm vàng cùng thợ điêu khắc mô tả kẻ đó cùng chỉ huy sứ một chữ cũng không khác.”

Nữ tặc báo cáo:


“Chỉ là trong tiệm điêu khắc có thu được một phong thư, trên viết: Gia quốc công chúa nhận, nô tỳ không dám mở ra.”

“Đọc đi!”

“Dạ!”

Nữ tặc thì thầm:

“Công chúa, chào cô. Viết thư này không có ý gì cả, chỉ là cầu xin cô một chuyện, giam giữu bách tính không biết chuyện chỉ tổn hại đến danh dự công chúa. Chuyện này, Đông Nam đại hiệp kính thượng. Công chúa, người ngàn vạn lần đừng. . .”

“Ta không tức giận.”

Công chúa nói:

“Người đâu, phân phó bên dưới, thả người ra cả đi, cho bọn họ ít bạc nữa.”

Công chúa hào phóng, tiền đều dùng bạc để tính.

“Dạ!”

Nội vệ một bên tiếp lời.

“Kẻ trộm này dùng từ cộng trúc (4), có thể thấy hắn hành sự vô cùng cẩn trọng, sợ không phải là người thường.”

“Cộng trúc? Đọc gần giống với công chúa, kẻ cắp này quả kiêu ngạo thật!”

Công chúa nhìn lại tờ giấy của tiệm điêu khắc, hỏi:

” Tra xét Âu Dương sao rồi?”

“Nô tỳ phái nội vệ tra xét trọng điểm, trong phòng hắn không phát hiện bất kì kim khí gì. Còn có, ngày xảy ra chuyện, đồng bạn của hắn ở trên thuyền hoa cùng một kỹ nữ. Có điều có nô tỳ sau khi xem hết các khẩu cung phát hiện thiếu mất thứ không nên thiếu.” (1) tên một loại nấm

(2) Ba cân bằng 1,5 kg.

(3) CPI: Chỉ số giá tiêu dùng (hay được viết tắt là CPI, từ các chữ tiếng Anh Consumer Price Index) là chỉ số tính theo phần trăm để phản ánh mức thay đổi tương đối của giá hàng tiêu dùng theo thời gian.

(4) Trong tiếng Trung, ‘cộng trúc’ phát âm gần giống với ‘công chúa’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.