Thiên Thu Tình Hận

Chương 38: Máu Nhuộm Ngọc Giác Đài


Bạn đang đọc Thiên Thu Tình Hận – Chương 38: Máu Nhuộm Ngọc Giác Đài

Giáo chủ Thuận Thiên giáo vẫn ngồi trong cỗ huyết kiệu phán lời:
– Chư vị võ lâm đồng đạo nghe bổn giáo chủ nói vài lời đây. Mụ dừng lại một chút rồi tiếp:
– Có một số người cho rằng bổn giáo là tà giáo ngoại bang, đem lòng không phục. Ngày hôm nay trước mặt quần hùng, bổn giáo xin nhắc lại một lần nữa, bổn giáo lần này nhập quan lấy thực lực thống nhất võ lâm, tiêu diệt Ngũ Kiếm Kỳ môn. Kẻ nào không phục tất sẽ nhận lấy cái chết. Lời của mụ nhẹ nhàng nhưng tiềm ẩn uy lực khủng bố khiến nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên không kẻ nào dám ra miệng. Một lần nữa, Chu Tiểu Mạn lại to gan đứng lên:
– Bổn cô nương không phục thì sao? Ngày hôm nay trong số hơn một ngàn cao thủ có mặt, Chu Tiểu Mạn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng chính đứa trẻ ấy hai lần bỗng nhiên nói ra điều ngàn người không dám nói. Đó là một nỗi sỉ nhục lớn lao đối với quần hùng võ lâm. Lời của nàng như một sự kích thích đánh mạnh vào lòng tự tôn vốn sẵn rất kiêu ngạo của những nhân vật võ lâm. Bất giác, tiếng người hô to như sấm động:
– Không phục. . . Không phục. . . Một trong hai bộ xương khô Địa Ngục Quỷ Môn Thần ngửa cổ truyền công lực vào giọng nói âm vang chấn động cả quần hùng:
– Kẻ nào không phục xin mời bước ra! Chu Tiểu Mạn nhấp nhỏm định phóng lên, nàng quả nhiên gan to bằng trời. Nhưng họ Hoàng đã kéo tay nàng lại. Lão thì thầm:
– Tiểu muội phải nhường cho lão huynh chứ? Dứt lời, lão đứng lên hướng về phía huyết kiệu:
– Lão phu có điều muốn thỉnh giáo giáo chủ.
– Ngươi báo danh đi!
– Lão phu trên giang hồ chẳng có tiếng tăm gì, giáo chủ không nên biết thì hơn.
– Bổn môn không nói chuyện với người vô danh.
– Giáo chủ làm thế thì sao phục chúng được. Tâm cơ họ Hoàng quả nhiên lợi hại, đánh ngay vào chỗ yếu của Thuận Thiên giáo. Trong kiệu phát ra tiếng cười nhạt:
– Nếu ngươi không phục thì mời bước lên đài.
– Lão phu chỉ muốn chất vấn giáo chủ một số vấn đề. Sau khi làm rõ, nếu xét thấy hợp tình lão phu tình nguyện đầu thân Thuận Thiên giáo.
– Ngươi nói đi. Họ Hoàng vuốt râu ra chiều đắc ý. Lão thong thả nói:
– Trước tiên, giáo chủ nếu muốn thu phục võ lâm Trung Nguyên thì phải hiện thân cho mọi người ở đây chiêm ngưỡng dung nhan.
– Điều đó không cần thiết.
– Nhân sĩ võ lâm sẽ không phục một người mà họ không biết mặt.
– Đúng thế! Lời nói của họ Hoàng được Chu Tiểu Mạn hưởng ứng, khiến toàn thể quần hùng nhao nhao:

– Hiện thân đi. . . Hiện thân đi! Đợi cho quần hùng lắng xuống, họ Hoàng tiếp:
– Giáo chủ có điều gì úy kỵ chăng?
– Bổn giáo chủ chẳng úy kỵ gì cả. Chỉ có điều bản nhân có một quy tắc, hễ ai nhìn thấy mặt bản nhân thì phải bị móc mặt, cắt lưỡi. Trong số các vị đây nếu có ai muốn nhìn thấy bản nhân thì xin bước lên đây. Lời nói ngang tàng, bạo ngược đầy bá đạo của mụ làm cho quần hùng khiếp hãi nín thinh như thóc. Họ Hoàng đánh một ván cờ liều:
– Nếu lão phu có thể minh bạch thân phận của giáo chủ thì giáo chủ nghĩ sao? Chủ nhân huyết kiệu đã quá tức giận quát lên:
– Chung quy ngươi là ai?
– Lão phu chỉ là kẻ vô danh.
– Đã thế, bản nhân cho ngươi mất mạng luôn. Bắt hắn cho ta! Mụ vừa dứt lời thì Thiên Thủy Thần Vương cất mình bay xẹt tới chỗ họ Hoàng. Chu Tiểu Mạn thấy thế liền vung tay lên, một nhúm bột trắng bay ra có mùi hăng hắc kèm theo giọng nàng lanh lảnh:
– Lùi lại cho ta! Quả nhiên, Thiên Thủy Thần Vương kinh hãi lộn người tháo lui. Thuận Thiên giáo chủ gầm lên:
– Tiểu nha đầu! Bản nhân nể mặt Dược Thánh, nhường nhịn ngươi quá đủ rồi. Nhị vị Thượng Khanh, bắt con nhãi đó cho bản nhân!
– Tuân lệnh giáo chủ. Lời vừa dứt, hai bộ xương khô như hai mũi tên ra khỏi cung bay xẹt về phía Chu Tiểu Mạn. Nàng lại vung tay tung phấn độc nhưng đối phương chỉ cười nhạt:
– Trò trẻ con! Bọn ta đã là Âm Hồn Dạ Quỷ thì còn sợ gì chất độc. Quả nhiên, bọn chúng xông qua màn phấn độc tiếp tục lao thẳng tới chỗ Tiểu Mạn. Giữa lúc nàng kinh hãi muốn la lên thì bỗng đâu có tiếng linh mã hí vang lồng lộng bóng người ngựa giữa thinh không đáp xuống đương trường uy nghi như thiên thần mệnh tướng. Âu Dương Ngạo Thiên lưng đeo bảo kiếm, mình mặc trường bào thần thái cực kỳ ung dung, tao nhã. Chu Tiểu Mạn vừa nhận ra chàng liền nhảy tới níu tay Ngạo Thiên, mừng rối rít:
– Âu Dương đại ca! Cuối cùng huynh cũng đến rồi. Chàng âu yếm nhìn nàng:
– Mạn muội cũng tới đây sao?
– Người ta tìm đại ca, lo lắng muốn chết. Ngạo Thiên rời nàng hướng về phía đám quần hùng võ lâm vái chào:
– Nhị sư huynh! Tạ tiền bối, Xú tiền bối. . . Vãn bối xin chào tất cả. Chàng dừng mắt nhìn Tuyết Từ:
– Tạ cô nương vẫn khỏe chứ? Tuyết Từ ngày đêm trông ngóng nhớ thương, ngày hôm nay gặp lại nhìn thấy cảnh Ngạo Thiên và Tiểu Mạn tay bắt mặt mừng, lại nhận từ chàng ba tiếng “Tạ cô nương” vô cùng xa lạ khiến lòng nàng đau đớn khôn xiết. Nàng mím môi cố nuốt ngược nước mắt vào lòng:
– Đa tạ đại hiệp, Tuyết Từ vẫn khỏe. Hoàng Nhạn Ca khẽ cười hỏi:
– Ngũ đệ! Theo chỗ ngu huynh thấy thì dường như ngũ đệ lại đắc địa cơ duyên?

– Nhị sư huynh quả là có mắt tinh đời. Xú Hòa Thượng vỗ vai Ngạo Thiên:
– Tiểu huynh đệ! Quần hùng võ lâm trông chờ vào ngươi đó.
– Tiền bối yên tâm! Ngày hôm nay Ngạo Thiên quyết không để cho ma đạo hoành hành. Trên lễ đài, giọng chủ nhân huyết kiệu phát ra:
– Tiểu tử lưng gù! Ngươi chính là Âu Dương Ngạo Thiên? Ngạo Thiên đối với bà ta lẽ ra là danh phận nhạc mẫu – hiền tế, nhưng ngày hôm nay chàng với Lục Linh Lăng gần như ân đoạn nghĩa tuyệt, nên chàng cũng không phải vì thế mà nhân nhượng đối phương. Chàng lạnh lùng đáp:
– Chính là tại hạ. Hoàng Nhạn Ca khều tay Ngạo Thiên hỏi nhỏ:
– Ngũ đệ liệu có thắng nổi bọn chúng không?
– Tiểu đệ sẽ cố hết sức.
– Thế thì cứ đánh, mặc xác bà ta có nói gì cũng đánh. Đó là họ Hoàng lo Thuận Thiên giáo chủ đem chuyện vợ con chàng ra uy hiếp nên mới nói thế. Tuy nhiên, Thuận Thiên giáo chủ trong lòng chán ghét chỉ muốn lấy mạng Ngạo Thiên, người đã năm lần bảy lượt chống đối, đồng thời còn hủy đi danh tiết của đứa con gái cưng. Phía trên lễ đài, Thuận Thiên giáo chủ lại phát giọng:
– Ngươi đến đúng lúc lắm. Ngày hôm nay bổn giáo chủ sẽ lấy mạng ngươi. Ngươi có biết tội của mình chăng? Ngạo Thiên hai mắt đỏ ngầu nhìn vào đối phương:
– Tại hạ sao không thấy chủ nhân kiệu hoa?
– Con gái ta danh phận cao quý, ngươi không xứng để hỏi. Cả Ngạo Thiên và Thuận Thiên giáo chủ mỗi người đều có lý do muốn công khai chuyện nhân duyên ba ngày giữa chàng và Lục Linh Lăng. Họ Hoàng lại nói nhỏ vào tai Ngạo Thiên:
– Ngũ đệ nên có vài lời với quần hùng, tranh thủ sự ủng hộ của họ. Ngạo Thiên là người thông minh đĩnh ngộ, nghe thế thì đã hiểu dụng ý của họ Hoàng. Chàng đáp:
– Tiểu đệ biết rồi. Tiểu Mạn kéo tay chàng dặn dò:
– Đại ca cẩn thận nhé.
– Mạn nhi yên tâm. Dứt lời, chàng tung mình lên lễ đài. Khi đã yên vị rồi chàng hướng về phía quần hùng võ lâm nói:
– Tại hạ là Âu Dương Ngạo Thiên xin kính chào chư vị tiền bối, chư vị võ lâm bằng hữu. Tại hạ đệ tử thứ năm của Trí Nguyên đại sư, thừa hành di ngôn, kế tục sự nghiệp trừ ma vệ đạo của tiên sư. Tiếng tăm của Ngạo Thiên từ lâu đã lưu truyền trong giang hồ, nhưng đó chẳng qua chỉ là lời đồn đại. Ngày hôm nay đứng trước võ lâm quần hùng chàng chính thức công nhận mình là đệ tử của Trí Nguyên đại sư khiến cho mọi người hy vọng, tinh thần hồ hởi phấn chấn hẳn lên. Ngạo Thiên nói tiếp:
– Các vị võ lâm đồng đạo! Ngày hôm nay ma đạo hoành hành, tà giáo nổi lên uy hiếp võ lâm Trung Nguyên làm cho chúng ta chịu nhục mà không ngóc đầu dậy nổi. Âu Dương Ngạo Thiên tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng xin vì võ lâm chính nghĩa xả thân một phen, dù có chết cũng quyết không nản lòng. Dứt lời, chàng rút soạt kiếm ra khỏi vỏ giơ lên cao. Lãnh Diện Tu La quả nhiên là thần binh lợi khí, kiếm vừa ra khỏi vỏ lập tức hàn khí bốc lên ngút trời, ánh thép xanh biếc lấp lóe dưới ánh dương quang. Trong đám quần hùng có người nhận ra bảo kiếm la lên:

– Lãnh Diện Tu La kiếm. Liền đó, cả bọn đồng loạt hô vang ủng hộ Ngạo Thiên, khí thế tựa như dời non lấp biển. Nên biết võ lâm Trung Nguyên vì quá suy kiệt nên mới chịu nhịn bọn tà giáo, nay nhìn thấy bảo kiếm của Trí Nguyên đại sư, năm xưa từng trấn áp tà ma, mấy mươi năm giữ gìn sự thanh bình cho giang hồ khiến ai nấy đều hồ hởi, hết lòng tin tưởng. Cũng vì lẽ đó mà Âu Dương Ngạo Thiên từ giờ phút này đã trở thành kẻ thù số một của Thuận Thiên giáo, không thể không giết. Thuận Thiên giáo chủ cười nhạt hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi có bao nhiêu tài nghệ mà đối đầu với bổn giáo?
– Tại hạ tại đây khuyên giáo chủ dẫn môn đồ giáo chúng quay về quan ngoại. Đất Trung Nguyên quyết không có chỗ cho tà giáo dung thân.
– Xem ra bổn giáo chủ không giết ngươi không được. Các ngươi! Kẻ nào ra thu nạp tên tiểu tử này cho ta! Bà ta vừa dứt lời thì bốn tên hộ pháp ăn mặc quái dị đồng loạt bước ra. Bọn chúng nhìn chàng bằng nửa con mắt, một tên buông lời sỉ nhục:
– Ngươi là thủ hạ bại tướng sao còn dám đến đây lớn họng? Bên dưới Chu Tiểu Mạn hét to lên:
– Âu Dương đại ca chớ tha cho bốn con khỉ đột đó. Ngạo Thiên ung dung mỉm cười:
– Hôm nay thiếu gia sẽ dùng kiếm mà đấu kiếm với các ngươi.
– Hay lắm!
Ngay lập tức, bọn chúng triển khai kiếm trận bao vây Ngạo Thiên vào giữa. Lúc trước đã nếm mùi lợi hại của Tứ Đại Hộ Pháp, biết rõ một khi kiếm trận phát động là kiếm khí liên miên bất tận, đến giọt nước cũng không qua lọt, tuy nhiên ngày hôm nay Ngạo Thiên trong tay cầm bảo kiếm, thân hoài tuyệt học nên chàng muôn phần tự tin, ung dung đứng giữa màn kiếm quang của đối phương.
Cũng như lần trước, màn kiếm quang vây phủ Ngạo Thiên. Từ trong màn kiếm quang đó bắn ra hàng trăm tia kiếm khí chực chờ lấy mạng chàng. Chúng vừa múa kiếm vừa tuôn những tràng thổ ngữ kỳ dị hòng làm phân tán tinh thần đối phương. Nhưng ngày hôm nay Âu Dương Ngạo Thiên đã có thêm mười năm công lực, không chỉ nội công tăng tiến mà định lực của chàng cũng đã đạt đến trình độ bất phàm.
Đứng giữa vòng vây đối phương, chàng ung dung thi triển cước pháp Vạn Ảnh Phù Vân né tránh kiếm khí, chờ đợi thời cơ. Người ngoài nhìn vào thì thấy Ngạo Thiên thập phần lâm nguy nhưng kỳ thực bọn Tứ Đại Hộ Pháp đã thi triển tận lực kiếm đạo mà vẫn không chạm được đến chéo áo của chàng. Rồi đó bỗng có một tiếng thét đầy uy lực:
– Nằm xuống!
Ngạo Thiên đưa sáu thành công lực Hàn Băng vào lãnh kiếm, lập tức xông lên một màn lãnh khí tấn công vào đối phương. Luồng hơi lạnh thấu xương đó làm cho bốn tên hộ pháp thoáng một chút lơi tay, lập tức Lãnh Diện Tu La kiếm vung lên một chiêu Câu Hồn Nhất Kiếm mô phỏng theo tuyệt học của Tả Trung Dung mà Ngạo Thiên đã có lần chứng kiến được chàng đánh ra với sáu thành công lực, xuyên thủng màn kiếm quang đâm vào bốn vị trí khác nhau trên người kẻ địch. Chỉ có Chu Tiểu Mạn là biết được Ngạo Thiên đã cố tình trả lại bốn nhát kiếm mà bọn chúng đã nợ chàng.
Điều cao minh của Ngạo Thiên là chàng chỉ sử dụng một chiêu kiếm học lỏm của Tả Trung Dung, một lần đánh ra bốn lần bốn là mười sáu nhát kiếm đâm vào đối phương không sai chạy một ly, nông sâu rất chừng mực. Màn kiếm quang vụt tắt, bốn thân hình ngã lăn ra sàn đài, máu nhuộm đỏ khắp người bọn chúng. Trên Ngọc Giác đài rần rần vang lên tiếng hoan hô như sấm động:
– Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp! Bọn Xú Hòa Thượng, Tạ Tam Cô thắc mắc:
– Sao hắn lại sử dụng chiêu Câu Hồn Nhất Kiếm của họ Tả? Hoàng Nhạn Ca nhếch môi cười ruồi:
– Đó là chỗ cao minh của hắn. Trên lễ đài, Thuận Thiên giáo chủ bình tĩnh sai thuộc hạ lôi bốn tên hộ pháp bị thương vào trong điều trị thương thế. Một trong hai tên Thượng Khanh không chờ lệnh đã bước ra:
– Tiểu tử! Lão phu cũng muốn lãnh giáo ngươi đây. Thấy đối phương tay không, Ngạo Thiên liền cho kiếm vào chiếc bao vải đeo trên lưng rồi nói:
– Bổn thiếu gia đang chờ ngươi đây. Phía dưới, Tiểu Mạn lại la lên chói lói:
– Đại ca! Nhớ lấy bộ xương khô đó về cho tiểu muội đem dọa con nít nhé. Hoàng Nhạn Ca lên tiếng cảnh báo:
– Ngũ đệ chớ nên xem thường đối phương!

– Tiểu đệ biết rồi.
Thật ra, Ngạo Thiên ngày hôm nay đã hoàn toàn khác trước, chàng không chỉ võ công tiến bộ mà kinh nghiệm giao đấu cũng dày dạn hơn. Chàng đã biết tùy đối thủ mà ra tay nặng nhẹ, phân bố lực đạo chừng mực vừa đỡ tổn hao chân khí, vừa nắm thế chủ động. Thông thường, hai đại cao thủ trước khi ra chiêu không hùng hổ dữ tợn mà chỉ âm trầm khốc liệt.
Địa Ngục Quỷ Môn Thần bình thường giống như bộ xương khô, bây giờ trông lão càng giống con ma đói. Hai tròng con mắt lão từ từ đỏ lên, đôi cánh tay gân guốc run rẩy kêu lên những tiếng kêu răng rắc như người ta bị gãy xương, kỳ thực lão đang vận dụng tối đa thần công vào song chưởng. Bên này, Ngạo Thiên cũng khởi vận mười thành hỏa hầu Hàn Băng Bách Phiến vào song chưởng. Thân hình chàng tỏa lên một lớp sương dày hai tấc, đó là luồng chân khí hộ thể. Song chưởng của chàng từ từ đóng băng, tạo thành hai tảng nước đá trong suốt. Tả Thượng Khanh bỗng gầm lên:
– Chết này! Chỉ thấy một luồng gió lạnh nổi lên âm phong réo rắt như tiếng quỷ kêu. Ngạo Thiên cũng lập tức đẩy chưởng ra đỡ luồng âm phong của đối phương. Chưởng lực của song phương chạm vào nhau tạo thành hai tiếng nổ rung trời chuyển đất, một góc lễ đài sạt xuống, dậy lên một đám bụi mù mịt. Trong màn bụi dày đặc đó, người ta nhìn thấy lão già Thượng Khanh bị đẩy lui ra sau ba bước, thân hình lắc lư như đứng trên sóng lớn. Bên kia Ngạo Thiên vẫn ung dung cười nhạt.
– Hãy đỡ chưởng của lão phu! Bóng người xẹt đến, lão Thượng Khanh thứ hai lao vào Ngạo Thiên với một tốc độ kinh hồn. Bên dưới, Tiểu Mạn la lên:
– Hai đánh một thì đâu phải anh hùng. Chỉ nghe tiếng cười khanh khách của Ngạo Thiên:
– Mạn muội đừng lo lắng! Liền đó, bóng chàng quỷ mị lướt đi, dễ dàng tránh khỏi một chưởng tập kích của đối phương. Lúc này, hai lão già sóng vai với nhau song song đánh ra bốn chưởng phong tỏa mọi đường rút lui của Ngạo Thiên. Phút chốc, toàn bộ lễ đài chìm ngập trong màn chưởng quang. Ngay cả cỗ huyết kiệu cũng phải cất lên bay xẹt ra khoảng đất trống gần bờ vực thẳm. Người ta nghe tiếng Ngạo Thiên thét lên:
– Cho các ngươi chết! Chiêu Hàn Băng Bách Phiến đánh ra với toàn bộ tu vi hỏa hầu, bảy mươi năm nội gia công lực, khí thế nghiêng trời đất. Trên Ngọc Giác đài, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên. Thân hình hai lão già Địa Ngục Quỷ Môn Thần đánh văng xuống lễ đài, theo chân huyết kiệu chủ nhân rơi phịch xuống đất. Liền sau đó lại rầm một tiếng, tòa lễ đài đổ sụp xuống. Dưới này, Tiểu Mạn rú lên:
– Ngạo Thiên ca ca. . . Quần hùng xôn xao lên, tưởng đâu Ngạo Thiên đã bị chôn vùi dưới lớp gỗ đá. Bất ngờ bùng một tiếng nổ lớn, thân hình Ngạo Thiên từ dưới đống đổ nát bốc lên hơn ba trượng, lượn lờ giữa thinh không như cánh hạc trắng rồi đáp xuống khoảng đất trống trước cỗ huyết kiệu. Đám quần hùng mừng rỡ vỗ tay rần rần tán thưởng. Âu Dương Ngạo Thiên thần thái hiên ngang, ung dung đối đầu với chủ nhân huyết kiệu:
– Giáo chủ! Bà dẫn môn hạ về lại quan ngoại đi thôi.
– Hừ! Ngươi quả nhiên cũng có chút thực tài. Lúc này, chàng và huyết kiệu chủ nhân đối diện nhau trên đỉnh Ngọc Giác đài, bên tả là vực sâu, bên hữu là vách núi, phía dưới, quần hùng hơn ngàn con mắt hướng vào họ. Cuộc trao đổi diễn ra âm thầm chỉ có hai người nghe. Huyết kiệu chủ nhân nói:
– Âu Dương Ngạo Thiên! Ngươi có nhớ Lục Linh Lăng chăng? Cái tên ấy làm cho Ngạo Thiên tâm thần chấn động, trái tim nửa yêu nửa hận của chàng đau nhói. Phía dưới, Hoàng Nhạn Ca dường như đoán ra câu chuyện, lão quát lên:
– Ngũ đệ hãy lấy đại cuộc làm trọng. Câu nói làm cho Ngạo Thiên thức tỉnh, chàng lạnh nhạt đáp:
– Tại hạ không biết người đó.
– Cuồng đồ! Ngươi dám phụ rẫy con gái ta ư?
– Tại hạ không có quan hệ với hạng người cùng hung cực ác.
– Bổn giáo chủ sẽ làm cho người ân hận ngàn thu. Ngạo Thiên lại dao động. Bên dưới, Hoàng Nhạn Ca lại cảnh báo:
– Ngũ đệ! Ngươi nên nhớ lời di huấn của ân sư. Ngạo Thiên nghiến răng, hai mắt chợt đỏ ngầu lên:
– Giáo chủ vẫn còn ngoan cố thì đừng trách tại hạ sao không nhân nhượng. Đột nhiên bỗng vang lên một giọng cười khùng khục, bóng người lướt qua đầu đám quần hùng băng lên bèn theo giọng nói rền rĩ:
– Đã có lão phu tới đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.