Thiên Thu Tình Hận

Chương 37: Ngọc Giác Đài Võ Lâm Đại Hội


Bạn đang đọc Thiên Thu Tình Hận – Chương 37: Ngọc Giác Đài Võ Lâm Đại Hội

Lần lượt các bang phái tiếng tăm trên giang hồ đều xuất hiện. Phe hắc đạo vênh vênh tự đắc còn phe bạch đạo thế cô, chỉ biết ngậm ngùi nhịn nhục. Đám người Tạ Tam Cô, Hoàng Nhạn Ca, Xú Hòa Thượng, Chu Tiểu Mạn, Tuyết Từ, Điếu Ông – Tẩu Bà, Khương Ninh Bảo từ chỗ ở của họ Hoàng xuất phát đến chân núi thì gặp được Tạ Ứng Long – Tạ nhị hiệp. Tạ Ứng Long lưng đeo trường kiếm, mặc áo nho sinh, đầu chít khăn, phong thái tiêu dao tự tại, ra vẻ là người có cốt cách quân tử. Tuyết Từ nhìn thấy cha thì chạy đến mừng rỡ, rối rít nói:
– Gia gia! Từ nhi nhớ gia gia lắm! Họ Tạ xoa đầu con an ủi:
– Thôi nào, con gái lớn rồi đừng nhõng nhẽo như thế chứ. Rồi lão quay sang thi lễ với bọn Hoàng Nhạn Ca:
– Tại hạ là Tạ Ứng Long. Còn đây là các bằng hữu của tại hạ cùng đến dự đại hội. Đi theo họ Tạ còn có hơn chục người gồm có cả tăng, đạo, tục. Họ đều tinh minh, tráng kiện, giàu lòng hiệp nghĩa. Tạ Tam Cô lên tiếng:
– Tạ nhị ca! Để tiểu muội giới thiệu, vị này là Hoàng Nhạn Ca, đệ tử thứ hai của Trí Nguyên đại sư, sở trường cước pháp Vạn Ảnh Phù Vân. Bọn người đi theo Tạ Ứng Long nghe họ Hoàng là đệ tử của Trí Nguyên đại sư thì nhao nhao cả lên, ai nấy đều mừng rỡ. Tạ Tam Cô nói tiếp:
– Còn người này là. . . Tạ Ứng Long cắt lời bà ta:
– Nếu tiểu đệ đoán không lầm thì huynh đài đây được giang hồ yêu mến gọi là Xú Hòa Thượng! Bị họ Tạ gọi đích hỗn danh, Xú Hòa Thượng chẳng những không giận mà còn vui vẻ cười khà khà:
– Tạ nhị hiệp quả nhiên là nhãn lực phi thường! Tạ Ứng Long quay sang hai nhân vật mà Tiểu Mạn gọi là hai con đười ươi, khiêm cung nói:
– Nhị vị tiền bối đây chắc chắn là Điếu Ông – Tẩu Bà rồi?
– Tạ nhị hiệp nói không sai.
– Còn vị tiểu cô nương này? Tiểu Mạn nhanh nhẩu nói:
– Tiểu nữ tên là Chu Tiểu Mạn. Tạ Ứng Long hơi giật mình:
– Cô nương họ Chu ư? Tạ Tam Cô nói luôn:
– Chu cô nương chính là nội tôn của Dược Thánh.
Nên biết, Dược Thánh trên giang hồ tiếng tăm không nhỏ, thường ngày lão chẳng động tới ai, nhưng cũng không có nhân vật giang hồ nào dám động đến lão. Lão có tài phục thuốc cứu sinh nhưng cũng có thể giết người trong chớp mắt. Tài dụng độc của lão đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Ngày hôm nay, bỗng dưng Chu Tiểu Mạn tham gia vào phe võ lâm chính phái. Sự có mặt của nàng cũng chẳng khác nào Dược Thánh khiến cho quần hùng bạch đạo nuôi thêm niềm hy vọng. Lại thêm Hoàng Nhạn Ca mang danh là đệ tử của Trí Nguyên đại sư thì phe bạch đạo kể ra cũng có chút thanh thế. Tạ Ứng Long bỗng nghiêm trang nói:
– Gần dây tại hạ nghe đồn giang hồ xuất hiện một thiếu niên anh hùng, sở hữu ba môn tuyệt học của Trí Nguyên đại sư, xin hỏi các vị, chuyện đó có thật hay không? Họ Hoàng đáp:
– Hắn chính là ngũ đệ của tại hạ, Âu Dương Ngạo Thiên. Rồi lão nói sơ qua một chút về thân thế của Ngạo Thiên cùng với sự sắp đặt của Trí Nguyên đại sư, mọi người nghe nói ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết. Họ Hoàng trầm giọng nói tiếp:
– Có điều giờ đại hội đã sắp đến mà vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu khiến lão phu rất lo lắng. Tạ Ứng Long nói:
– Nếu Âu Dương công tử là cát nhân thiên tướng thì thiết tưởng những người sẽ được thiên thần hỗ trợ hóa nguy thành an. Chúng ta hãy cứ lạc quan hy vọng. Bọn quần hùng hồ hởi tán đồng. Tạ Ứng Long nói tiếp:
– Kỳ võ lâm đại hội này, Hoàng lão ca có nhận định gì không?
– Nhận định thì lão phu không dám, . [thiếu trang]:

– Tạ nhị hiệp đừng tưởng lão phu tham sống sợ chết. Sở dĩ lão phu sống đến ngày hôm nay cũng là vì di huấn của ân sư, lo lắng cho võ lâm chính đạo. Nhưng lão phu có hai điều không thể hay mặt cho quần hùng bạch đạo được. Thứ nhất là lão phu không có tiếng tăm, uy tín. Điều này là một yếu tố cực kỳ quan trọng cho một người lãnh đạo. Thứ hai, ngoài một chút tài nhảy nhót, lão phu chẳng còn một sở trường gì nữa. Thực lực cũng là một yếu tố quan trọng không thể thiếu của một người lãnh đạo. Chu Tiểu Mạn bỗng xen vào:
– Theo thiển ý của tiểu nữ, chỉ có Ngạo Thiên ca ca mới xứng đáng với vị trí này.
– Chỉ tiếc là hắn đến bây giờ vẫn không biết một chút tăm hơi gì. Họ Hoàng hướng vào Tạ Ứng Long, nói:
– Trọng trách này, xem ra chỉ có Tạ nhị hiệp là người có đủ tư cách đảm nhận. Lúc này, tiếng nói của nhị hiệp là cực kỳ quan trọng, nó sẽ nuôi dưỡng chính khí, duy trì niềm hy vọng cho võ lâm chính đạo.
Lão vừa dứt lời thì cả bọn đều đồng loạt tán dương, suy tôn Tạ Ứng Long làm người lãnh đạo khiến họ Tạ không có cơ may từ chối. Rồi đó tất cả ùn ùn kéo lên Ngọc Giác đài tham gia đại hội. Ngũ Kiếm Kỳ môn đã cho người xây dựng lại Ngọc Giác đài thành một nơi chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết là để tôn vinh uy thế của bọn chúng. Hai bên đường dẫn lên núi, bọn Ngũ Kiếm Kỳ môn trấn giữ, khí thế bao trùm lấn át võ lâm đồng đạo.
Trên đỉnh núi dựng lên một lễ đài cao thập phần nguy nga, tráng lệ do bọn cung nữ Bích Loan cung. Trung tâm lễ đài đặt hai chiếc ghế bọc da hổ chạm hình mãnh sư, biểu tượng của võ lâm minh chủ. Thấp hơn một chút là hai hàng ghế dành cho các môn đệ thủ hạ có vai vế cao trong Ngũ Kiếm Kỳ môn. Dưới lễ đài kê hai dãy bàn ghế dành cho chưởng môn, bang chủ của các đại môn phái. Khoảng đất trống còn lại là của bọn lục lâm giang hồ, anh hùng hảo hán tứ phương.
Ngay bên cạnh là vực U Linh sâu hơn trăm trượng. Chính vực U Linh này, năm xưa hoàng đế thường ra lệnh ném các chư hầu, phản tướng xuống dưới ấy. Giờ khai mạc đại hội sắp đến, lần lượt các bang phái lũ lượt kéo đến phân ngôi thứ mà ngồi. Tạ gia ở Thành Nam tất nhiên cũng có một chỗ ngồi trọng thị. Cả nhóm mười mấy người theo Tạ Ứng Long đến ngồi vào chỗ đó. Nãy giờ, Hoàng Nhạn Ca, Chu Tiểu Mạn, Tạ Tuyết Từ vẫn để mắt tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Âu Dương Ngạo Thiên ở đây. Tiểu Mạn từ mấy ngày nay cứ đeo theo họ Hoàng vừa lấy lòng lão, vừa ngấm ngầm ganh đua, chọc tức Tuyết Từ. Nàng ghé tai họ Hoàng, vừa nói với vẻ lo lắng:
– Nhị sư huynh! Liệu Âu Dương đại ca có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không? Họ Hoàng trong lòng cũng có một chút lo lắng nhưng vẫn cố an ủi Chu Tiểu Mạn:
– Chu muội yên tâm, ngũ đệ là người phước lớn mạng lớn, sẽ không sao dâu.
– Giờ này lẽ ra huynh ấy phải có mặt rồi chứ.
– Vẫn chưa phải lúc.
Họ Hoàng nói rồi, chăm chú nhìn lên lễ đài tỏ ý kết thúc câu chuyện. Bọn quần hùng kéo đến ngày một đông. Phút chốc, Ngọc Giác đài tụ hợp hơn ngàn cao thủ, đúng là cảnh quần long tụ hội. Với khí thế này thì Thuận Thiên giáo nếu muốn làm chủ Trung Nguyên là một điều không thể được. Tuy nhiên, đấy chỉ là vẻ bên ngoài. Thực chất bên trong thì người hiểu chuyện thừa biết đó chỉ là thế lực hão. Nguồn võ lâm chính khí của Trung Nguyên do không có người lãnh đạo giờ đây chẳng khác gì rắn không đầu.
Đột nhiên, ba hồi trống vang lên trấn át tiếng ồn ào như ong vỡ tổ của đám quần hùng. Tiếng trống vừa dứt thì giọng của ai đó rền rền như sấm động tuyên bố khai mạc đại hội. Người này hắn là phải có một nguồn nội lực cực kỳ sung mãn.
Trên lễ đài, lần lượt xuất hiện những nhân vật đầu não của Ngũ Kiếm Kỳ môn. Gồm Tư Mã Quỳnh Dao, Công Tôn Thiếu Dương lần lượt ngồi vào hai chiếc ghế bọc da hổ. Thập Tam Thái Bảo, mười ba đệ tử của Công Tôn Ngạn đã chết bốn, còn chín cũng theo thứ tự mà ngồi. Bọn chúng chín tên đều mặc áo bào màu đỏ, bắt đầu từ Âu Trường Toản, Đệ Nhất Thái Bảo phó môn chủ, người được mệnh danh là đã học gần hết chân truyền của Công Tôn Ngạn. Tổng giám tổng đàn chủ Đệ Tam Thái Bảo Mông Khắc Điềm đứng lên tuyên bố:
– Tại hạ là Mông Khắc Điềm, thay mặt bổn môn Ngũ Kiếm Kỳ môn, có lời chào đến chư vị võ lâm đồng đạo. Giọng gã vang vang trong bầu không khí lặng phắt của hơn ngàn con người, như thế mới biết giờ đây Ngũ Kiếm Kỳ môn trên giang hồ đã là đệ nhất môn phái.
– Hôm nay bổn môn gửi thiếp mời chư vị đến đây là có một số việc cần thông báo. Như các vị đã biết, hiện nay bổn môn chủ đã nhập cổ thành tu luyện, vậy tạm thời môn chủ phu nhân, Tư Mã Quỳnh Dao môn chủ sẽ thay mặt bổn môn chủ có vài lời muốn nói đến chư vị. Xin mời Tư Mã môn chủ. Dứt lời, gã lui về ghế ngồi. Tư Mã Quỳnh Dao vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế cao cất giọng oang oang. Thái độ của mụ thập phần cao ngạo:
– Các vị bằng hữu giang hồ! Như chúng ta đều biết, ngày hôm nay võ lâm Trung Nguyên gặp phải một sát tinh đại họa, đó là bọn tà ma ngoại đạo Thuận Thiên giáo. Mưu đồ bá chủ Trung Nguyên của chúng, tất cả chúng ta đều đã được nhìn thấy. Xin hỏi các vị ở đây có bằng lòng thần phục tà giáo ngoại bang hay không?
– Không bằng lòng! Có nhiều tiếng hô vang lên, đa phần là của bọn thuộc hạ của Ngũ Kiếm Kỳ môn. Tư Mã Quỳnh Dao cười nhạt rồi quét ánh mắt như có điện của mụ nhìn khắp một lượt quần hùng. Trên võ lâm, không ai là không biết ánh mắt ma mị cực kỳ của mụ. Nếu mụ muốn đối phương si mê, kẻ đó sẽ si mê. Nếu mụ muốn đối phương khiếp sợ, đối phương sẽ phải khiếp sợ. Tư Mã Quỳnh Dao lại cất tiếng hỏi:
– Các vị có bằng lòng thần phục tà giáo hay không?
– Không bằng lòng. . . Lần này tiếng hô vang như sấm dậy, thế mới biết lực lượng từ luồng nhãn quang của Tư Mã Quỳnh Dao lợi hại đến chừng nào. Mụ ta nói tiếp:
– Ngày hôm nay, võ lâm Trung Nguyên suy đồi làm cho tà giáo khắp nơi nổi lên nhòm ngó, xin hỏi các vị là vì sao? Mụ vừa dứt lời thì đám môn hạ cùng với vây cánh của Ngũ Kiếm Kỳ môn lập tức hô vang lên:

– Vì không có người lãnh đạo. Mụ ta mỉm cười:
– Các vị nói đúng lắm. Võ lâm Trung Nguyên hiện đang không có người lãnh đạo. Xét về thực lực hiện nay, thì ngoài bổn môn ra, không còn có bang phái nào khác có đủ khả năng lãnh đạo quần hùng, trấn áp tà phái. Lại có hàng trăm tiếng hô vang đồng loạt:
– Ngũ Kiếm Kỳ môn vô địch! Công Tôn môn chủ muôn năm! Rõ ràng, Tư Mã Quỳnh Dao không coi võ lâm đồng đạo ra gì nữa. Mụ một bước đưa Ngũ Kiếm Kỳ môn lên mây, xưng hùng mà không một chút khách khí. Trong đám nhân sĩ võ lâm, đương nhiên cũng có người nóng mặt nhưng không ai dám nói ra. Tạ Ứng Long thấy đã đến lúc mình liều mạng đứng ra bảo vệ thanh danh bạch đạo võ lâm. Tạ Ứng Long đứng lên, thần thái hiên ngang, giọng nói rổn rảng:
– Phải chăng Tư Mã cung chủ có ý đưa Ngũ Kiếm Kỳ môn lên lãnh đạo quần hùng? Tư Mã Quỳnh Dao quét ánh mắt sắc lạnh vào họ Tạ:
– Ngươi là ai?
– Tại hạ là Tạ Ứng Long.
– Té ra là Tạ gia nhị hiệp. Trong Ngọc Giác đài im phăng phắc. Từ khi khai hội đến giờ mới có một người ngoài thế lực của Ngũ Kiếm Kỳ môn đứng ra phát biểu. Một số trông chờ vào Tạ Ứng Long, nhưng không dám ủng hộ ra mặt. Tạ gia tuy có một chút tiếng tăm trên giang hồ nhưng nếu so với Ngũ Kiếm Kỳ môn thì thực lực vẫn còn kém xa lắm. Tư Mã Quỳnh Dao đi thẳng vào vấn đề:
– Tạ nhị hiệp phải chăng là muốn về phe Thuận Thiên giáo, chống lại quần hùng? Một câu nói của mụ ta còn sắc hơn ngàn thanh đao. Lập tức có tiếng hô hoán phản đối Tạ Ứng Long. Tuy nhiên, Tạ Ứng Long vẫn điềm tĩnh đáp lại:
– Các vị đứng ra đây là vì đại cuộc võ lâm, xét rằng người lãnh đạo võ lâm phải gồm đủ uy tín và thực lực. Xin hỏi quý môn tự cảm thấy mình có đủ hai yếu tố đó chăng?
– Ngươi dám nghi ngờ khả năng của bổn môn ư?
– Võ lâm Trung Nguyên cao thủ nhiều như mây, Ngũ Kiếm Kỳ môn liệu có phải là thiên hạ vô địch hay không vẫn còn chưa biết mà. Tư Mã Quỳnh Dao cười nhạt nói:
– Ngày hôm nay nếu có kẻ có thể đứng ra đả bại bổn cung thì tự khắc Ngũ Kiếm Kỳ môn thoái ẩn giang hồ, thoái triệt môn hạ. Lời nói của Tư Mã Quỳnh Dao là thập phần kiêu ngạo, chẳng khác nào thách thức toàn thể võ lâm. Tuy nhiên, Tạ Ứng Long còn có một chiêu bài khác. Lão ung dung nói:
– Tư Mã cung chủ quả nhiên là khí phách hơn người. Tuy nhiên, Ngũ Kiếm Kỳ môn từ ngày lập môn không đi theo con đường chính đạo. Công Tôn môn chủ dung túng thuộc hạ, hung ác tàn bạo, giết người vô số, chẳng ai là không biết. Thử hỏi với tư cách đó, làm sao Ngũ Kiếm Kỳ môn có thể đứng ra lãnh đạo quần hùng? Lời nói khẳng khái, sắc như dao mạnh như tên bắn đó của Tạ Ứng Long lẽ ra là liều thuốc vực dậy tinh thần của võ lâm bạch đạo, nhưng tiếc thay, chẳng có ai hưởng ứng. Chỉ có một tiểu nha đầu không biết hay dở đứng lên vỗ tay tán thưởng họ Tạ:
– Hay lắm! Nói hay lắm! Nhìn lại thì người đó chính là Chu Tiểu Mạn. Nàng đứng giữa rừng gươm núi giáo mà vẫn thản nhiên như đang ở nhà mình, mặt hoa rạng rỡ, miệng nở một nụ cười ngây thơ, hồn nhiên như một đứa trẻ. Lập tức, Hoàng Nhạn Ca, Xú Hòa Thượng, Tạ Tam Cô, Tuyết Từ. . . Đồng loạt đứng lên hưởng ứng. Trong đám quần hùng cũng xôn xao hẳn lên, ai nấy đều hồ hởi, nức lòng nức dạ. Đột nhiên giữa đương trường vang lên một tiếng gầm như sấm động:
– Câm miệng! Không biết người nào đã lên tiếng nhưng giọng nói cực kỳ khủng bố đó có một sức mạng không sao tả được. Lập tức tiếng ồn lắng xuống, đương trường trở lại vẻ im lặng như tờ. Tư Mã Quỳnh Dao cười nhạt nói:
– Ngày hôm nay mạnh được yếu thua, hãy lấy võ lực ra mà chứng minh bản lĩnh. Bản nhân tuyên bố hôm nay Ngũ Kiếm Kỳ môn phát lệnh ra giang hồ, ai thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngay lúc này, nếu có ai phản đối thì xin mời bước lên đài.
Hơn ngàn cao thủ có mặt ở Ngọc Giác đài không ai dám mở miệng. Chu Tiểu Mạn là một cô bé không biết trời cao đất dày, định mở miệng phát tác nhưng Hoàng Nhạn Ca ngồi kế bên đã ngăn nàng lại. Tư Mã Quỳnh Dao nở một nụ cười đắc ý. Mụ vừa mở miệng định nói gì thì giữa thinh không vang lên một tràng cười cuồng ngạo. Rồi theo đó, một người phi thân vào, thân pháp nhẹ nhàng như lá rụng. Phút chốc, đương trường xuất hiện một cỗ huyết kiệu cùng với đám thủ hạ của Thuận Thiên giáo gồm có Tứ Đại Linh Vương, Tứ Đại Hộ Pháp và hai tên Thượng Khanh, thân hình ốm tong teo như xác chết khô, biệt hiệu là Địa Ngục Quỷ Môn Thần xuất hiện. Bóng người vừa xuất hiện lập tức quần hùng xôn xao, có người hốt hoảng kêu lên:
– Câu Hồn Dạ Quỷ, Địa Ngục Quỷ Môn Thần!
Cái tên đó có một sức mạnh khủng khiếp làm cho một số người đứng gần chỗ hai lão già vừa xuất hiện phải nháo nhào tìm đường tháo thoái. Cách đây hai mươi lăm năm, võ lâm Trung Nguyên từng phải chịu một trận kinh khiếp do chính tay hai gã Câu Hồn Dạ Quỷ này gây ra. Nếu Trí Nguyên đại sư không dùng Lãnh Diện Tu La kiếm, trổ hết thần oai đuổi chúng ra ngoài quan ải thì giờ này không biết là võ lâm Trung Nguyên sẽ ra sao?
Hai mươi lăm năm trước, uy danh của Địa Ngục Quỷ Môn Thần so với Ngũ Kiếm Kỳ môn của Công Tôn Ngạn ngày hôm nay có phần hơn chứ không kém. Không ngờ ngày hôm nay, bọn chúng lại đầu thân dưới trướng Thuận Thiên giáo. Thuận Thiên giáo tái nhập Trung Nguyên làm cho người người khiếp sợ. Thoáng chốc đó mà uy danh của Ngũ Kiếm Kỳ môn suy giảm đi rất nhiều. Thiên Thủy Thần Vương thay mặt giáo chủ lên tiếng:
– Nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên nghe đây! Các ngươi đã bị bổn giáo bao vây, hiện giờ, trên Ngọc Giác đài một con ruồi con muỗi cũng không thể thoát ra được. Tin đó làm cho quần hùng nhốn nháo cả lên. Bọn chúng ùn ùn chuyển người như muốn bỏ chạy thì bất chợt có tiếng gầm vang:

– Im lặng hết đi cho ta! Lời vừa dứt thì có bóng người đứng lên. Một gã mặt chiếc áo lam bào màu đỏ chói ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong đám Thập Tam Thái Bảo, gã chính là Âu Trường Toản, Đệ nhất Thái Bảo Phó môn chủ. Gã đưa ánh mắt đầy hung quang nhìn vào đám thuộc hạ của Thuận Thiên giáo rồi cất giọng rền rền:
– Các ngươi đã dẫn xác đến đây thì tốt quá! Trong kiệu phát ra một giọng nữ nhân nói:
– Ngươi là Âu Trường Toản?
– Chính là bản nhân!
– Công phu Tụ Hỏa Dương Quang của Công Tôn Ngạn, ngươi luyện được mấy thành rồi?
– Điều đó thì trong chốc lát đây ngươi sẽ biết thôi mà. Giáo chủ Thuận Thiên giáo! Sao bà không hiện thân đi?
– Ngươi không xứng! Gọi Tư Mã Quỳnh Dao ra nói chuyện với ta. Âu Trường Toản cười nhạt nói:
– Vậy để bản nhân vén rèm kiệu lên xem mụ là nhân vật lợi hại nào? Họ Âu vừa muốn động thân thì có tiếng Tư Mã Quỳnh Dao:
– Lùi lại cho ta! Rồi đó bà ta bước xuống ghế, hướng về phía huyết kiệu nói:
– Bổn cung muốn hỏi ngươi, phải chăng ngươi và bổn cung có mối tư thù gì? Giọng người trong kiệu phát ra:
– Tư Mã Quỳnh Dao! Điều đó trước khi chết ngươi sẽ được biết.
– Khẩu khí của ngươi lớn quá!
– Bổn giáo chủ phán rằng, ngày hôm nay ngươi phải chết thôi. Câu nói lạnh lùng mười phần tự tin đó làm Tư Mã Quỳnh Dao bất giác cũng phải tái mặt. Huyết kiệu chủ nhân lại nói:
– Thiên Thủy Thần Vương! Ngươi làm nhiệm vụ đi.
– Thuộc hạ xin tuân mệnh. Dứt lời, lão hướng về phía quần hùng cất giọng oang oang:
– Chư vị võ lâm bằng hữu nghe đây! Phàm những ai đã đầu thân vào bổn giáo thì đứng sang một bên, số còn lại thì hãy đồng loạt nhận lệnh kỳ. Sau ba ngày hãy đến tổng đàn Ngũ Kiếm Kỳ môn đầu thân dưới trướng bổn giáo. Bản nhân thay mặt giáo chủ tuyên bố, ba ngày sau bản giáo sẽ tiêu diệt toàn bộ môn hạ của Ngũ Kiếm Kỳ môn, thiết lập tổng đàn của Thuận Thiên giáo tại sào huyệt của Công Tôn Ngạn.
Mấy lời như sấm rền đó phát ra đầy vẻ cuồng ngạo và muôn phần tự tin. Nó làm cho quần hùng kinh hãi, khiến cho Tư Mã Quỳnh Dao và đám thuộc hạ vừa giận vừa sợ. Quả nhiên trong đám quần hùng có hơn một trăm tên bước ra và lại thêm vài chục kẻ nhát gan bước lên nhận làm đầu sai cho Thuận Thiên giáo. Bọn Tứ Đại Linh Vương phất tay áo, kỳ hiệu lập tức bay ra tua tủa nhằm hướng võ lâm quần hùng. Đây là một sự sỉ nhục ghê gớm đối với võ lâm Trung Nguyên nói chung và Ngũ Kiếm Kỳ môn nói riêng. Công Tôn Thiếu Dương giận dữ xông ra lễ đài:
– Mẫu thân! Người còn chờ gì nữa mà chẳng ra lệnh tiêu diệt bọn tà giáo này đi.
– Dương nhi chớ có nóng nảy! Rồi Tư Mã Quỳnh Dao hướng về phía quần hùng nói:
– Chư vị võ lâm đồng đạo, các vị đành lòng cúi đầu thần phục tà giáo ngoại bang hay sao? Lời nói của mụ được một số ít tay chân thủ hạ ủng hộ. Phần đông quần hùng không muốn đầu thân vào Thuận Thiên giáo mà cũng không muốn làm bộ hạ của Ngũ Kiếm Kỳ môn. Họ giữ lập trường trung gian chờ xem diễn tiến thời cuộc. Tư Mã Quỳnh Dao thấy thế thì cười gằn:
– Xem ra hôm nay, bổn môn và quý giáo không thể tránh khỏi một cuộc huyết chiến rồi. Giọng trong huyết kiệu lạnh lùng phát ra:
– Các ngươi chờ giờ diệt vong đi. Tư Mã Quỳnh Dao! Bổn giáo chủ tại đây đưa ra lời thách đấu với ngươi đấy!
Lời nói của huyết kiệu chủ nhân, giáo chủ của Thuận Thiên giáo không chỉ làm cho Tư Mã Quỳnh Dao rúng động, mà còn khiến toàn thể võ lâm Trung Nguyên xôn xao. Theo lệ thường, những cuộc tranh chấp thế này sẽ do bọn tay chân thủ hạ đánh trước, từ thấp tới cao.
Thế nhưng hôm nay, huyết kiệu chủ nhân lại một lời phát ra chỉ đích danh Tư Mã Quỳnh Dao khiêu chiến, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Huyết kiệu chủ nhân hành động như thế, phải chăng là mụ đã mười phần tự tin hoặc là giữa mụ và Tư Mã Quỳnh Dao có mối thâm thù đại hận gì chăng? Câu hỏi đó, ngoài huyết kiệu chủ nhân ra, chỉ có một người có thể trả lời được, người đó là Hoàng Nhạn Ca. Từ đầu tới giờ, lão vẫn điềm nhiên theo dõi cục diện.
Tư Mã Quỳnh Dao dĩ nhiên là không thể không nhận lời khiêu chiến của huyết kiệu chủ nhân. Mụ không chỉ là một ma nữ lừng danh mà còn là vợ của một đại ma đầu. Mụ cũng kiêu ngạo và muôn phần tự tin. Với nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt chết chóc, mụ hướng về đối phương, nói:

– Bổn cung nhận lời thách đấu của ngươi. Tuy nhiên, bổn cung có một điều kiện. Không ngờ, người ngồi trong cỗ kiệu lạnh lùng nói:
– Miễn điều kiện! Ta và ngươi một trận tranh sống chết. Sống làm vua, thua làm ma. Lời nói đó làm cho Tư Mã Quỳnh Dao tái xanh cả mặt mày, run rẩy tay chân không phải vì sợ mà là vì giận. Mụ đường đường là Bích Loan cung chủ, phu nhân của Công Tôn Ngạn mà hôm nay trước mặt quần hùng bị đối phương khinh nhờn như thế, năm lần bảy lượt sỉ nhục khiến mụ không sao nuốt trôi nỗi thống hận này. Hai mắt Tư Mã Quỳnh Dao long lên sòng sọc. Tiếng quát the thé làm cho người ta phải sởn tóc gáy:
– Bổn cung hôm nay thề phải lột da, lóc thịt ngươi.
– Cái đó thì chưa chắc.
Lời vừa dứt, cỗ huyết kiệu vọt lên lao thẳng về phía Tư Mã Quỳnh Dao với tốc độ như sao băng. Không hề có dấu hiệu báo trước. Huyết kiệu chủ nhân ra tay vừa nhanh vừa dứt khoát. Trên lễ đài bây giờ đã trở thành võ đài. Tư Mã Quỳnh Dao khẽ nghiêng người tránh chiêu đầu của đối phương. Huyết kiệu dừng lại giữa thinh không. Đột nhiên nó xoay tròn như bông vụ, ban đầu chậm rồi nhanh dần. Cuối cùng, cỗ huyết kiệu trông giống như một cột máu dựng đứng. Tốc độ cực cao tạo thành một con lốc thổi tung tất cả những vật cản trên đường đi của nó. Bốn chiếc càng kiệu trở thành món vũ khí lợi hại tới tấp quật vào đối phương.
Lối đánh thần tốc mà kỳ quái của chủ nhân huyết kiệu làm cho Tư Mã Quỳnh Dao rơi vào thế hạ phong. Mụ uốn người như con rắn, luồn lách phóng qua giữa luồng quái phong vừa né tránh những chiêu thức của càng kiệu. Tuy nhiên, Tư Mã Quỳnh Dao không phải là hạng hữu danh vô thực. Mười ngón tay của mụ cong lên, biến thành mười luồng chỉ phong tận lực phóng vào cỗ huyết kiệu. Mụ chỉ cảm thấy bàn tay tê buốt, chỉ phong chạm vào luồng kình lực hộ thể của đối phương bị dội ngược trở lại. Tư Mã Quỳnh Dao vừa sợ vừa giận. Mụ rú lên một tiếng, vận dụng tối đa công lực đánh thẳng vào cột máu do huyết kiệu tạo nên.
Bùng. . . Bùng. . . Hai tiếng nổ nhỏ nhưng dư lực của nó làm rung rinh lễ đài. Trong không khí vang lên những tiếng ong ong làm cho những người công lực yếu phải nhăn mặt, nhức đầu, hoa mắt. Nhìn lại thì đúng là Tư Mã Quỳnh Dao thân hình lay động không ngớt, gương mặt xinh đẹp như hoa của mụ nhăn nhúm lại trông thật khó coi. Bên kia, cỗ huyết kiệu cũng dừng lại đáp xuống sàn đài. Cỗ kiệu không hề bị suy suyển gì nhưng giọng nói của người trong kiệu đã bớt phần kiêu ngạo:
– Tư Mã Quỳnh Dao! Bổn giáo chủ có lời khen cho ngươi đó!
– Hừ! Bổn cung còn tưởng ngươi có tài gì ghê gớm lắm.
– Bổn giáo chủ ngày hôm nay nhất định sẽ lấy mạng ngươi.
– Để xem sao! Tư Mã Quỳnh Dao qua một chiêu đối đầu với chủ nhân huyết kiệu đã có phần ngang ngửa. Thế nên bây giờ mụ tự tin vận dụng tối đa chưởng lực vào song chưởng, chuẩn bị đánh ra một chiêu tối thượng. Bên kia, giáo chủ Thuận Thiên giáo vẫn ngồi trong kiệu, không nhìn thấy sự chuẩn bị đối phó của mụ, nhưng những ai là cao thủ có mặt ở đó đều có thể nhận ra rằng cỗ kiệu đang được bảo vệ bởi một màn cương khí màu lục nhạt dày hơn một tấc. Tư Mã Quỳnh Dao tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng mụ là người có bản lĩnh và mụ tự tin vào bản lĩnh của mình. Chỉ nghe mụ hét lên một tiếng, song chưởng đánh ra tức thì. Trong đám quần hùng có kẻ kêu lên:
– Tuyết Miên Liên Hoa!
Đó chính là sở trường tuyệt học của Tư Mã Quỳnh Dao. Có lời đồn rằng, mụ xuất thân từ cửa Phật, trộm được bí kíp của ni cô sư phụ rồi xuống núi tạo nghiệt. Chiêu Tuyết Miên Liên Hoa này một khi đánh ra tựa như có muôn ngàn cánh hoa ẻo lả ve vãn đối phương, nhưng kỳ thực là mỗi cánh hoa đều tàng ẩn một luồng kình lực lấy mạng người trong chớp mắt. Phút chốc, cả huyết kiệu bị vây phủ bởi muôn ngàn bông hoa tuyết, rồi đó hàng trăm tiếng nổ lụp bụp. . . Lụp bụp vang lên không ngớt. Cơn mưa hoa tưởng chừng như liên miên bất tận ấy vụt tắt. Tư Mã Quỳnh Dao thét lên một tiếng hãi hùng, thân hình bị đánh văng đi như diều đứt dây. Bóng áo bào màu đỏ chớp lên, Âu Trường Toản như một mũi tên lao bắn về phía cung chủ Bích Loan cung, đỡ lấy thân hình của mụ ta. Máu tươi từ trong miệng của Tư Mã Quỳnh Dao tuôn ra không ngớt. Dưới đài, Tạ Tam Cô và Xú Hòa Thượng đồng loạt kêu lên:
– Tá Lực Đả Lực.
Nếu ai từng có mặt ở Khương gia hẳn sẽ không quên cảnh Xú Hòa Thượng và Tạ Tam Cô hai người bị chủ nhân hoa kiệu đả bại như thế nào. Môn công phu bàng môn quái dị Tá Lực Đả Lực đã từng được chủ nhân hoa kiệu sử dụng đẩy lùi hai nhân vật võ lâm Trung Nguyên cùng với lời cảnh cáo, người nào dụng lực càng mạnh thì sẽ càng chuốc lấy thất bại nặng nề. Ngày hôm nay đã được chứng minh. Tư Mã Quỳnh Dao đánh ra chiêu quyết định đã sử dụng hết sức bình sinh nên bị chính nguồn nội lực trong mình phản lại làm cho mụ trọng thương. Cũng may trong cái tích tắc cuối cùng, mụ kịp nhận ra mối nguy nên đã giảm bớt nội lực. Bằng không, hẳn giờ này mụ đã hồn lìa khỏi xác. Mụ thều thào trên tay Âu Trường Toản:
– Truyền lệnh của ta. . . Toàn bộ rút lui! Họ Âu kêu lên:
– Cung chủ. . . Không thể làm thế được! Mụ trợn mắt quát lên:
– Rút lui cho ta! Bên kia, giáo chủ Thuận Thiên giáo phát ra tiếng cười lạnh lẽo:
– Ngươi muốn chạy ư? Chạy đâu cho thoát!
Âu Trường Toản giao lại Tư Mã Quỳnh Dao cho Công Tôn Thiếu Dương rồi truyền lệnh rút lui, lập tức toàn bộ môn đồ Ngũ Kiếm Kỳ môn dậy lên như ong vỡ tổ. Chín tên môn đồ Thái Bảo cùng với gần một trăm cung nữ Bích Loan cung tận trung bảo vệ cung chủ Bích Loan cung tạo thành một bức tường người không có gì lọt qua được.
Bên ngoài Ngọc Giác đài, bọn kiếm sĩ tinh nhuệ do Mã Siêu cầm đầu mở ra một trận hào kiếp võ lâm đầu rơi máu đổ. Hơn một ngàn cao thủ võ lâm có mặt tại đương trường cũng bắt đầu xôn xao trước cảnh loạn đấu sắp diễn ra giữa hai phe phái. Xét về hoàn cảnh hiện tại, nếu nhân sĩ võ lâm đứng về phe nào thì phe ấy ắt sẽ đại thắng, nhưng xưa nay chưa từng có chuyện toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đồng lòng đứng về một hướng trừ phi có một người đầy đủ tài lực, đức uy đứng ra hiệu triệu.
Chính vì thấu hiểu điều đó mà ngày hôm nay cả Thuận Thiên giáo và Ngũ Kiếm Kỳ môn đều cố gắng thu phục võ lâm. Nếu ngày hôm nay hai đại phái kia động thủ, mở ra một trận huyết chiến thì không biết điều gì ghê gớm sẽ xảy ra. Bởi vì không bên nào nắm chắc phần thắng nên đành phải ngậm ngùi để cống đối phương. Ngũ Kiếm Kỳ môn tuy môn đồ đông hơn nhưng cung chủ đã bị thương tất nhiên là không thể đánh nữa. Thuận Thiên giáo tuy tiềm lực lớn nhưng thân cô thế cô vào Trung Nguyên, một khi chưa thu phục nhân tâm thì chưa thể một lúc bước lên ngai vàng. Chính vì những lý do ấy mà ngày hôm đó trên Ngọc Giác đài tránh khỏi một trận hào kiếp kinh thiên động địa.
Giáo chủ Thuận Thiên giáo ngậm ngùi ra lệnh thủ hạ mở con đường máu cho Bích Loan cung chủ, kẻ thù số một của bà ta. Bọn Ngũ Kiếm Kỳ môn thì rút đi trong nỗi cay cú, ngậm hờn và giữ mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.