Đọc truyện Thiên Thánh – Chương 681: Anh hùng cứu mỹ nhân
Nhìn qua mọi người, Ý Thiên nói đơn giản tình huống một chút. Phân phó mọi người nghe theo Trương Tuyết cùng Nam Cung Uyển Nghi an bài. Sau đó lập tức rời đi.
Có Trương Tuyết ở đây, Ý Thiên cũng không lo lắng an toàn của mọi người.
Mà giờ khắc này Băng Tâm Phái Minh Ngọc trưởng lão đang lâm vào trong hiểm cảnh, Ý Thiên cũng không dám có chút dừng lại.
Ý Thiên lợi dụng tâm linh chấn động, áp dụng phương pháp xuyên qua hư không cực xa, lập tức xuất hiện tại giao giới giữa Âm Hoang và U Châu.
Đối với Minh Ngọc xuất hiện ở nơi này, Ý Thiên thực sự chút ít kinh ngạc.
Mà giờ khắc này trên cánh đồng cổ bát ngát, Minh Ngọc đang toàn lực giao thủ, đối thủ chính là Hoa Thiên Vũ. Chuyện này khiến Ý Thiên thập phần ngoài ý muốn.
Gần đó trừ hai người giao chiến ra, còn có Băng Tâm Phái phó chưởng môn Cốc Tuyết đang đấu với Tư Không Thiên Túng, Tuyết Dạ Hàn, Trình Xuân Hoa, La Chấn Thiên, Tàn Tâm Kiếm Tôn là cao thủ của Vạn Kiếm Thần Điện cùng Vạn Kiếm Cung.
Minh Ngọc cùng Cốc Tuyết chỉ có hai người, mà Vạn Kiếm Cung cùng Vạn Kiếm Thần Điện đã có sáu cao thủ, cho dù nhân số hay tu vị thực lực đều chiếm ưu thế to lớn.
Cốc Tuyết vẫn lưu ý tình huống của Minh Ngọc, trên gương mặt xinh xắn mang theo u sầu.
Nếu không có bởi vì Tàn Tâm Kiếm Tôn cùng La Chấn Thiên ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, Cốc Tuyết đã sớm tiến lên cứu Minh Ngọc, sau đó đào tẩu.
Lần trước ở Băng Tâm Phái, Ý Thiên lúc ấy còn chưa khôi phục tu vị Vũ Đế cho nên không nhìn thấu tu vị cụ thể của Minh Ngọc cùng Cốc Tuyết.
Hôm nay lần thứ hai gặp mặt, Ý Thiên lại phát hiện Minh Ngọc có được tu vị Nguyên Đế. Đây là thực lực kinh người đấy.
Nhưng mà càng làm cho Ý Thiên kinh ngạc là, Hoa Thiên Vũ lại từ Huyền Đế tấn thăng làm Nguyên Đế, kiếm pháp vô cùng kinh người, tay cầm một thanh cửu cấp tiên khí Ngũ Hành Kiếm, chẳng lẽ hắn được cao thủ Vạn Kiếm Thần Điện thu làm đệ tử?
Ngũ Hành Kiếm này Ý Thiên từng nhìn thấy trong Thiên Nguyệt Động Thiên, lúc ấy người dùng thanh kiếm này là cao thủ Vạn Kiếm Thần Điện, hiện tại nó xuất hiện trong tay của Hoa Thiên Vũ.
Nhìn qua những người khác, Tư Không Thiên Túng cùng Tuyết Dạ Hàn cũng đã đột phá Nguyên Đế, tấn thăng làm Huyễn Đế.
Trình Xuân Hoa cũng có được tu vị Nguyên Đế, ba người trong khoảng thời gian này tu vị đột nhiên tăng mạnh.
Lại nhìn Cốc Tuyết. Nàng chỉ có tu vị Huyễn Đế, nhưng một mình nàng đối phó bốn Huyễn Đế, tình cảnh có thể nghĩ.
Tàn Tâm Kiếm Tôn nhìn qua Cốc Tuyết, trong mắt mang theo âm hàn, lạnh lùng nói:
– Phó chưởng môn nên hiểu rõ ràng. Là theo hợp tác với Vạn Kiếm Thần Điện chúng ta hay là khư khư cố chấp bức chúng ta động thủ.
Cốc Tuyết khẽ nói:
– Cho dù bổn phái muốn hợp tác với Bát Cực Thần Điện, cũng sẽ lựa chọn Vạn Kiếm Thần Điện của các ngươi.
La Chấn Thiên cười nói:
– Cốc chưởng môn nói lời này cũng nên cân nhắc tình huống trước mắt. Ngươi chính là giai nhân tuyệt sắc khó gặp, nếu rơi vào trong tay chúng ta, đến lúc đó vạch mặt, có hại chịu thiệt cũng là phó chưởng môn mà thôi.
La Chấn Thiên dùng ánh mắt dâm tà đầy trần trụi nhìn qua, nếu ngươi không hợp tác, ta bắt giữ ngươi, tự nhiên sẽ tùy ý lăng nhục ngươi.
Cốc Tuyết mắng:
– Vô sỉ!
Tàn Tâm Kiếm Tôn cười nói:
– Mỹ nữ của Băng Tâm Phái ai cũng băng thanh ngọc khiết, phó chưởng môn cả ngàn dặm không tim được một, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Nói thật ta đối với phó chưởng môn rất có thành ý, ngươi cũng không nên bức ta làm ra chuyện mọi người khó chịu.
Cốc Tuyết hừ lạnh nói:
– Bổn chưởng môn còn không có rơi vào trong tay của các ngươi.
La Chấn Thiên cười nói:
– Dùng tu vị của phó chưởng môn muốn chạy trốn giữ mạng không khó. Thế nhưng mà Minh trưởng lão chính là giai nhân hoa nhường nguyệt thẹn, phó chưởng môn cảm thấy hôm nay nàng có cơ hội thoát khỏi đây sao?
Cốc Tuyết không nói, đây là chuyện nàng lo lắng nhất.
Bản thân nàng đột phá vòng vây không có khó, nhưng đối mặt với bốn Huyễn Đế, hai Nguyên Đế, muốn cứu viện Minh Ngọc và thoát thân là không thể nào.
Thời điểm Cốc Tuyết khó xử thì giọng của Ý Thiên đột nhiên vang lên.
– Cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân khó có được, cả đời có thể không gặp được mấy lần, ta ta phải nắm chắc thật tốt mới được.
Thời khắc giọng nói vang lên, Hoa Thiên Vũ đang giao chiến bị lực lượng không cách nào kháng cự đánh bay ra ngoài, trong miệng kinh hô khó tin.
Minh Ngọc vẻ mặt khiếp sợ, những người còn lại quá sợ hãi, nhao nhao tìm kiếm người lên tiếng.
Ý Thiên xuất hiện bên cạnh Minh Ngọc, cười nói:
– Minh trưởng lão từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, ta vẫn nhớ thương các ngươi đấy.
Minh Ngọc vừa thấy Ý Thiên, lập tức thở ra một hơi, trên mặt mang theo thần sắc vui sướng.
Cốc Tuyết cũng rất kinh hỉ, nhưng mà nhiều hơn là kinh ngạc, không hiểu nổi Ý Thiên vì sao xuất hiện ở đây.
Sắc mặt Tàn Tâm Kiếm Tôn âm trầm, một trận chiến bên ngoài Hỏa Linh Thành với Ý Thiên, ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ.
Lúc này bởi vì đạt được tin tức Băng Tâm Phái, Tàn Tâm Kiếm Tôn cố ý nhanh chóng quay về xử lý việc này, ai ngờ gặp được Ý Thiên sát tinh.
Sắc mặt La Chấn Thiên cảnh giác, Tư Không Thiên Túng, Tuyết Dạ Hàn, Hoa Thiên Vũ đều nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Trình Xuân Hoa thì mang theo vài phần sầu lo.
– Ý Thiên, ngươi mau nói cho ta biết, Dao Châu ở đâu?
Hoa Thiên Vũ cũng không sợ, nhiều hơn là không cam lòng.
Ý Thiên nhìn qua Hoa Thiên Vũ, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nét vui vẻ..
– Long Dao Châu đã là nữ nhân của ta, ngươi tốt nhất không nên nhớ thương.
Hoa Thiên Vũ tức giận nói:
– Ngươi dám đụng tới sợi tóc của nàng, ta sẽ giết ngươi.
Tâm tình Ý Thiên đắng chát, nhưng vì khiến Hoa Thiên Vũ hết hy vọng, nói thẳng:
– Tóc có tính toán là cái gì, toàn thân trên dưới của nàng ta cũng sờ khắp, nguyên âm cũng cho ta, đã sớm là nữ nhân của ta rồi.
Hoa Thiên Vũ tức giận muốn chết, rống giận phóng qua phía Ý Thiên, lại bị Tuyết Hàn Dạ ngăn lại.
Tàn Tâm Kiếm Tôn nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
– Sao ngươi chạy tới đây?
Ý Thiên cười nói:
– Ta tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là nói rõ ra một chút, mỹ nữ của Băng Tâm Phái cũng là của ta.
Tư Không Thiên Túng khẽ nói:
– Cuồng vọng, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ma quỷ của ngươi sao?
Ý Thiên ở trước mặt mọi người cầm chặt tay của Minh Ngọc, cười to nói:
– Chuyện ma quỷ? Ánh mắt ngươi đui sao? Không thấy chúng ta cầm tay nhau à?
Minh Ngọc xấu hổ, ra sức muốn rút bàn tay lại nhưng toàn thân vô lực, căn bản là không thể động đậy.
Ý Thiên nắm tay Minh Ngọc đi tới bên cạnh Cốc Tuyết, nhìn qua nàng cười thần thiết, lập tức buông tay Minh Ngọc ra.
Một khắc này Minh Ngọc lại khôi phục tự do, muốn cãi lại lời của Ý Thiên nhưng đã quá trễ.
Tư Không Thiên Túng tức giận muốn chết, tròng mắt như nứt ra, đáng tiếc không làm gì được Ý Thiên.
Thời điểm này trong hư không có câấn động kỳ dị hiện ra, khiến cho Ý Thiên chú ý.
– Nghĩ thông suốt biết không làm gì được ta, cho nên liên lạc với thần điện sao?