Đọc truyện Thiên Thần Và Ác Quỷ – Chương 135
Bình minh lên muộn ở thành Rome.
Một trận mưa bão lúc sáng sớm đã xua đám đông khỏi quảng trường St. Peter. Cánh nhà báo thì vẫn nán lại, họ co cụm dưới những cái ô và trong các xe thùng để bình luận về sự kiện vừa diễn ra đêm qua. Các thánh đường trên khắp thế giới đông nghẹt người. Tất cả mọi người… thuộc tất cả các tôn giáo khác nhau, đều muốn suy ngẫm và bàn luận. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, và những câu trả lời lại làm nảy sinh thêm nhiều câu hỏi khác. Nhưng đến lúc này, Vatican vẫn hoàn toàn im lặng, và chưa đưa ra bất kỳ phát ngôn chính thức nào.
° ° °
Sâu trong khu hầm mộ của Vatican, Hồng y Mortati quỳ xuống bên một cỗ quan tài mở nắp. Ngài vươn tay, gạt nhẹ để cái miệng đen sì của thi hài ngậm lại. Lúc này thì Đức Thánh Cha có vẻ đã an lành. Người đang say trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Bên cạnh Hồng y Mortati là một bình đựng đầy tro hoả táng. Đức cha đã tự tay gom chỗ tro này, bỏ vào bình, và mang xuống dây. – Một cơ hội để tha thứ. – Đức cha vừa nói với Đức Thánh Cha, vừa đặt bình đựng tro vào bên trong quan tài đá, sát cạnh thi thể của Người. – Không có tình thương nào lớn lao hơn tình phụ tử! – Đức cha kéo vạt áo thầy tu của Đức Thánh Cha để che kín cái bình. Biết rằng chỉ những di vật của các vị Giáo hoàng mới được để trong hầm mộ thiêng này, nhưng Hồng y Mortati tin rằng làm như thế này là phải đạo.
– Thưa Đức cha! – Có một người vừa bước vào hầm mộ. Đó là trung uý Chartrand. Anh cùng đi với ba người lính gác Thuỵ Sĩ nữa. – Mật nghị Hồng y đang đợi Đức cha đấy ạ.
Hồng y Mortati gật đầu.
– Chỉ một lát nữa thôi. – Đức cha nhìn lại lần cuối cùng cỗ quan tài đá, rồi đứng dậy và quay sang bảo mấy người lính – Đã đến lúc Đức Thánh Cha được an nghỉ đời đời.
Những người lính bước lại, và đẩy nắp quan tài đá vào chỗ cũ. Đá nghiến vào đá ầm ầm, rồi nắp quan tài đã khớp vào đúng vị trí của nó.
Hồng y Mortati một mình băng qua khoảng sân Borgia để tới nhà nguyện Sistine. Một cơn gió lạnh thổi tung tấm áo thầy tu của ngài. Một vị Hồng y khác bước ra từ cung điện Apostolic và sải bước đến bên đức cha.
– Xin được hân hạnh tháp tùng ngài đến Mật nghị Hồng y.
– Tôi rất hân hạnh được đi cùng ngài.
– Thưa ngài. – Vị Hồng y kia lên tiếng, vẻ hối hận. – Hồng y đoàn xin được tạ lỗi với ngài về chuyện tối hôm qua. Chúng tôi đã trở nên mù quáng vì…
– Xin đừng làm thế. – Hồng y Mortati đáp. – Đôi khi vì quá khát khao mong mỏi mà chúng ta có những ảo giác.
Vị Hồng y kia im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:
– Ngài đã được thông báo chưa? Ngài không còn là Đại cử tri nữa rồi.
Hồng y Mortati mỉm cười:
– Vâng xin cảm ơn Chúa vì đặc ân bé nhỏ đó.
– Hồng y đoàn nhất trí rằng ngài vẫn đủ điều kiện để được đề cử.
– Có vẻ như lòng từ tâm vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong giáo đoàn.
– Ngài là một người rất thông thái, và ngài sẽ là người dẫn đường tài ba của toàn thể giáo hội.
– Tôi già rồi. Và sẽ chẳng dẫn dắt các vị được bao lâu.
Cả hai người cùng cười phá lên.
Khi đến cuối khoảng sân Borgia, vị Hồng y kia tỏ ra lưỡng lự. Ngài quay sang nhìn đức cha Mortati, vẻ mặt vô cùng bối rối, như thể niềm kính sợ đối với những sự kiện đêm qua vừa mới trở lại trong tâm can của mình.
– Ngài có biết không, chúng tôi không tìm thấy chút tro tàn nào trên ban công cả.
Hồng y Mortati mỉm cười:
– Có lẽ cơn mưa đã xối trôi tất cả đi rồi.
Vị Hồng y kia ngước lên nhìn bầu trời đầy mây:
– Vâng, có lẽ thế.