Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Chương 05: Hợp đồng làm ô-sin (2)


Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 05: Hợp đồng làm ô-sin (2)

Chương 05: Hợp đông làm ô-sin (2).
Anh thư bước vào phòng tắm, nhưng không quên tháo sợi dây chuyến ra và bỏ vào tronng balo. Ngâm mình trong dòng nước để quên đi nhưng không thể. Hình ảnh đã in quá sâu trong tim Anh Thư.
– Anh à, sợi dây anh đem cho em đẹp lắm đúng không?- Anh thư lẩm bẩm.
1 giọt
2 giọt
3 giọt
Và cứ thế, những giọt nước mặn chát trên mắt Anh Thư tuôn ra. Nhưng Anh Thư chỉ có thể cả nhận chứ không thể thấy vì chúng đã hòa với dòng nước.
– Mặn ư. Hứ, mặn một chút thì đã sao?- Anh thư tự cười thầm trong lòng.
Hòa với dòng nước như đã phai đi một chút mặn nào đó làm cho Anh thư cảm tháy dễ chịu hơn.
Bước ra với chiếc áo pull trắng đen và chiếc quần đùi không quá ngắn nhưng cũng đủ làm lộ ra đôi chân trắng không tì vết cua Anh thư. Lại gần chiếc balo để lấy sợi dây chuyền thì thấy có một tờ giấy trắng có kèm với tò giấy nhỏ ở trên co ghi số điện thoại. Anh Thư không ngần ngại cầm lên:
– Thì ra là hợp đồng ô-sin. Anh thật quá đáng, sao lại kêu tôi đi làm ô-sin cho anh
chứ, tôi không biết làm đâu.- Anh thư tự lẩm bẩm, nhưng cô có sang kiến và không ngần ngại gọi cho hắn.
Tút…tút..tút…
– Alo.- Hắn bắt máy.
– Là tôi đây.- Anh Thư nói với giọng khá tử tế với hắn nhưng:
– Tôi là tôi nào, cô bị dở hơi à.- Hắn gằn giọng.
– Nè, anh có cần phải quá đáng vậy không, lúc sáng mới gặp tôi mà đã quên giọng rồi à?- Anh thư **** lại.
– À, cô hả. Cô không chịu nói rõ sao tôi biết.- Hắn nhẹ giọng lại.
– Cô có quyết định chưa.- Anh Thư chưa kịp nói gì thì đã bị Nguyên Khôi cướp lời.
– Rồi, nhưng tôi không biết nấu cơm, lau nhà, dọn nhà hay mấy chuyện trong bếp
đâu nha.- Anh Thư đua tinh nghịch ( t/g: Đùa gì chứ, sự thất đấy, nếu muốn biết thì
qua chương sau nhé).
– HẢ. Thôi kệ, cứ qua đi, tôi cũng có việc khác cho cô làm.- Nguyên Khôi nói với giong đầy mờ ám.

– Hả, ừ…mai tôi đến.- Anh Thư chán nản, tưởng như vậy thì hắn ta sẽ bỏ qua nhưng không phải. – Thật tồi tệ.- Anh Thư nói, tưởng cúp máy rồi nên mới nói, ai ngờ:
– Cô nói gì?- Nguyên khôi thắc mắc.
– À không có gì, cúp máy đây tốn tiền điện thoại tôi.- Anh thư nặng nề.
– haizzz, đồ ki bo ngáo….Tút tút tút.- Chưa nói xong hết câu thì Anh Thư đã cúp
máy.
– Cô được đấy, trước giờ chưa ai dám ngắt máy của tôi nhá.- Hắn lẩm bẩm.
Nhưng hắn gọi lại cho cô. Hắn muốn cô qua đây ngay bây giờ, rồi hắn quyết định
gọi cho cô:
Tút…tút…tút…
– Gì nữa, đồ heo mặt xệ.- Anh thư ****.
– Cô nói ai heo mặt xệ.- Hắn quát.
– Hả…à..ờ tôi có nói anh đâu, mà anh gọi cho tôi làm gì.- Anh Thư đánh trống lãng.
– Thứ nhất: tôi muốn cô đến đây ngay bây giờ. vì hợp đồng 1 tháng nên nếu cô dến
ngay giơ thì tính luôn hôm ay.
– Thứ hai: nhà cô ở đâu, để tôi dến đón.
– Thứ ba: Cô không bao giờ được kêu tôi là heo mặt xệ.
– Đó, từng đó đó.- Nguyên Khôi kể lễ.
– Anh đang ra điều kiện với tôi đó sao?- Anh thư quát.
– Tôi cho cô 10s để nói địa chỉ.- Hắn gằn giọng.
– Anh…
-1
-2
-2

– Đường X khu XX.- Anh Thư buộc miệng nói ra vì sợ nếu Nguyên Khôi mà nổi giận
thì… Không ai dám nghĩ đến kết quả.
– Ừ, tôi đến ngay.- Nguyên Khôi nói xong thì cúp máy luôn, nhưng hình như anh
thấy địa chỉ ngôi nhà này quen quen .
5′ sau.
Cốc…cốc…cốc…
– Ai vậy.- Anh Thư thắc mắc.
– Tôi, Nguyên Khôi đây.- Anh đáp.
– Ừ, chờ tôi chút, tôi soan đồ rồi đi luôn.- Anh Thư chán nản.
Cô mở cửa, trên tai xách một túi đồ khá ít. Thấy vậy anh liền đáp:
– Cô qua nhà tôi một tháng mà đem đồ từng này à.
– Trời đất, đồ của tôi có chừng ngày thôi. Không có nhiều đâu.- Anh Thư gãi đầu.
– Ừ, đi.- Anh đáp gọn.
Anh và Anh Thư lên chiếc xe Bugatti Veyron Supersport màu đen bóng loáng.Anh chạy xe với một tốc độ ánh sáng, Anh Thư trên xe không ngừng la hét, mắng ****:
– ANH CHẠY CHẦM LẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Anh vẫn thản nhiên chạy, không để ý đế lời nói của cô. Không nhận được câu trả lời, cô tức giận quát:
– ANH CÓ NGHE TÔI NÓI GÌ KHÔNG. CHẠY CHẬM LẠI.
– Không thích.- Anh thản nhiên.
Anh cứ chạy cho đến khi anh dừng lại trước một tiệm áo quần, nhìn ai cũng biết đây là một cửa hàng áo quần hàng hiệu, Anh Thư thắc mắc đáp:
– Anh vào đây làm gì vậy?
– Thì mua áo quần chứ làm gì nữa, đầu cô có vấn đề à?- Anh nhăn mặt.

– Đây là shop áo quần nữ mà? Không lẽ anh…- Anh Thư đùa tinh nghịch nhưng khá nghiêm chỉnh.
– Tôi đâu có mua cho tôi, mua cho cô đó. Thôi vào đi, đừng hỏi nhiều.- Anh nói rồi đẩy cô vào.
– Hả…- Anh Thư lấy tay chỉ vào mình, nhìn mặt cô bây giờ thật mắc cười.
Anh đi vào, anh nói khá to vào tai cô nhân viên. Vừa nói tay anh vừa chỉ vào cô:
– Lấy tôi những bộ nào hợp với cô gái này.
– Dạ vâng, thưa quý khách.- Cô nhân viên lễ phép đáp, mặt không rời khỏi anh vì cô bị hút hồn bởi vẻ đẹp của anh.
Vì cô thấy anh mua khá nhiều nên không tiếc một câu mở miệng từ lúc vào tới giờ:
– Anh mua gì nhiều vậy. Áo quần của tôi như vậy là khá nhiều rồi.
– Cô nghĩ sao, ở với tôi, cô phải khác.- Anh nhìn từ dưới lên trên anh đáp, dù thường ngày anh cũng đơ trước vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ anh muốn cô phải xinh hơn.
30′ sau. Anh thấy khá được với số áo quần này nên anh ra quầy tính tiền. Anh đưa thẻ cuả anh ra được cô nhân viên xẹt qua cái máy tính tiền. Xong cô nhân viên đưa cho anh hóa đơn, nhìn hóa đơn mà ai cũng phải hoảng loạn với số tiền. Co thấy liền hét len, dù hét nhưng cô cũng biết giữ ý tứ vì đây là một shop áo quần chứ
không phải là nhà cô:
– Trời đất, 10 triệu đồng. Sao tôi trả anh nổi.
– Cô có cần hét lên như vậy không, tôi không cần cô phải trả tiền cho tôi.- Anh lấy tay bịt tai mình lại nhìn rất dễ thương.
– Tôi đã nói là tôi không cần.- Cô vờ dỗi, quay mặt đi chỗ khác.
Mặc cho cô như vậy, anh cũng kéo cô lên xe. Cô vung vẫy nhưng cũng chẳng làm được gì, anh khẽ nhìn qua cô thấy day an toàn của cô lơ lỏng không thắt. Anh liến áp sát mặt mình và mặt cô để thắt dậy an toàn. Tim cô lần này đập hơi mạnh, nhưng cũng đủ để anh nghe thấy. Đúng là anh không chần chừ hỏi cô, mặt anh nhìn còn hơn cả gian manh:
– Sao tim cô đập nhanh vậy?
-À..ờ..
Nếu valentine lại 1 mình trên con đường cuối phố
Cố kìm nén lại cảm xúc , cố dựng xây sao lại đổ
Vì 1 người ra đi bước chung lối ai rồi
Trước ghế đã cùng nhau ngôi sao hôm nay mình anh lẻ loi và
Nếu valentine 1 lần nữa cho anh là người đợi chờ
Ok, anh vẫn chấp nhận được yêu em dù dại khờ
Cho anh 1 lần nữa thôi được nắm tay em và nói
Em vẫn còn “yêu anh nhìu” dù vẫn biết là nói dối
Xin cho anh quên quên hiện tại để quay về nơi bắt đầu

Nơi chưa từng gặp em nơi mà con tim chưa biết đau
Chưa biết khóc chưa biết nhớ chưa biết ghen với nhà giàu
Thà anh vẫn chưa bik yêu ai để con tim này chưa rỉ máu
Anh thề đây là lần valentine cuối cùng mà anh còn quan tâm
Kể từ đây và mãi mãi con tim sẽ mãi lặng câm
Số kiếp cô đơn nên chẵng muốn ai đến bên cạnh
Dù thể xát héo khô vẫn mong 1 lần e yêu anh.
Cô chưa nói hết câu thì điện thoại cô reo len, thoát khỏi sự mờ ám của anh. Cô
không chần chừ, cô bắt máy:
– Alo.
– Tao đây.- Không ai khác đó chính là giọng Yến Nhi.
– Mày gọi tao có chuyện gì không?- Anh Thư đáp.
– Hôm nay mày về làm ô-sin cho anh tao hả.- Yến Nhi cười đểu.
– Ừ.- Anh Thư chán nản nói rồi nhìn qua Nguyên Khôi.
– Trồi ôi, tội ghê đó.- Yến Nhi cười hả hê trong điện thoại.
– Con này, muốn chết hả biết tao không thích rồi còn bới móc lên nói nữa hả.- Anh
Thư quát.
– Ừ, thôi tao xin mày, cúp máy đây, bye.- Yến Nhi nói rồi cúp máy luôn.
– Này…Con này, bạn với bè vậy đó.- Anh Thư mắng thầm.
-Ai vậy?- Anh thắc mắc, tò mò mà không biets đó chính là em gái anh.
– Anh nhìn vậy mà nhiều chuyện nhở.- Cô liếc.
– Trời ơi, gì mà dữ vậy, người vậy không ai thèm yêu đâu.- Anh cười gian manh.
Rồi anh khởi động máy rồi chạy đến nhà trong tâm trạng khá là khá chịu.
———————-END CHAP 05——————–
(Xin lỗi mọi người nha, chương hôm sáng mình đăng có chút vấn đề nên viết lại. xin lỗi nhiều)
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA MỌI NGƯỜI ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.