Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 04:Hợp đồng làm ô-sin.
Chương 04: Hợp đồng làm ô-sin.
6h30′ tại phòng ngủ nhà Anh Thư.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông báo thức vang in ỏi bên tai Anh Thư, cô nàng không ngần ngại mà ném cái chuông báo thức xuống sàn. Dù cái báo thức không có tội nhưng nó cũng phải ra đi trong 3s.
Thời gian trôi qua trong tích tắc. Bỗng:
-AAAAAAAAAAAAA….7H15′. Trời ơi, trễ học con rồi sao không gọi tao…- Anh Thư vừa nói vừa nhìn qua đồng hồ báo thức thì… Nó đã ra đi.
– Trời ơi, chết mất.- Anh Thư cầm áo quần dồng phục trường vào làm VSCN trong 5′ (vậy chứ thường ngày thì phải 15′ cơ).
Rồi Anh Thư ba chân bốn cảng chạy đến nữa đường thì chợt nhớ lại là mình còn có chiếc xe đạp thân yêu. Nhưng dù sao cũng được nữa đường nên chạy đi luôn.
7h25′ (wow, cô nà mạnh quá, chạy từ nhà đến trường mà có 5′, khâm phục thật).
Cuối cùng thì chiếc cổng trường đáng yêu cũng đã hiện ra.Anh Thư mừng rỡ chạy đến thì bỗng nhiên,cổng trường đóng lại.Khẽ dừng lại điều hòa nhịp thở của mình,Anh Thư dở giọng cún con với chú bảo vệ.
– Chú ơi, mở cổng cho con vào đi.
– Tôi đã nói là không được rồi.- Ông bảo vệ nói như mắng Anh Thư.
– Chú cho con vào đi, hôm nay con phải thi.- Anh Thư tìm mọi lý do để được vào trường.
– Thôi, cô về đi mất công thấy hiệu trưởng ra bây giờ, với lại tôi chỉ làm theo quy định của nhà trường thôi.- Ông bảo vệ nhẹ giọng.
– Cho cô ấy vào đi.- Một giọng nói nhẹ nhưng cũng đủ để mọi người phải nghe theo. Đó không ai khác chính là Nguyên Khôi.
– Ơ…c…ậu.- Ông bảo vệ ấp úng.
– Tôi nói cho cô ấy vào.- Anh đổi giọng, từ nhẹ bây giờ như muốn quát.
– Là anh.- Anh Thư nhớ ra đây chính là người đụng trúng mình hôm trước.
Cuối cùng ông bảo vệ cũng phải cho Anh Thư vào.Trên đường đi,Anh Thư liên tiếp đưa đôi mắt khó hiểu của mình nhìn Nguyên Khôi.Cảm nhận được ánh mắt của Anh Thư đang nhìn mình,anh quay sang cô,nhẹ giọng hỏi:
– Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?
– Sao anh cứu tôi vậy?- Anh Thư tránh né câu hỏi của Nguyên Khôi.Đánh trống lảng đổi chủ đề.
– Thích.- Nguyên Khôi thốt ra một từ rất chi là đáng ghét.Nhưng…Giọng nói anh lạnh thật,như tảng băng ngàn năm vậy.Không giống như giọng điệu anh nói với cô trước đây.
Anh Thư định chạy đi bởi giọng nói lạnh người của hắn, nhưng:
– Cô chạy đi đâu?- Nguyên Khôi nhìn theo dang người Anh Thư mà hỏi.
– Thì tôi đi về lớp.- Anh Thư trả lời,vẫn không ngừng bước chân.
– Cô không định trả ơn tôi sao.- Nguyên Khôi đểu cáng nói.
– Người như tôi thì thiếu gia như anh cần gì.- Anh Thư xiên xỏ.
– Ai nói là không cần.Tôi đây có nói lấy cô làm vợ hay người yêu gì đâu mà cần tiêu chuẩn cao.Như cô thì được rồi.- Nguyên Khôi nhìn Anh Thư một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ đánh giá.
– Vậy anh muốn tôi làm gì?- Anh Thư bất cần hỏi.
– Làm ôsin cho tôi.Một tuần là thời hạn để dành cho cô suy nghĩ.- Nguyên Khôi trả lời.Nói xong,anh cao lãnh bước đi trước con mắt của Anh Thư.Hai tay đút vào túi quần,đầu hơi ngước lên trời.Phong cách ngạo nghễ của một vị thiếu gia.Nhìn anh thật kiêu ngạo.
Đang bước đi trên sân trường rộng lớn anh dừng lại và tiến tới Anh Thư nói:
– À quên, đây là số điện thoại của tôi. Khi có quyết định thì gọi cho tôi.
– Người gì đâu mà…- Anh Thư chửi thầm nhưng.
– Cô không cần mắng tôi như vậy đâu.- Nói rồi bước ngạo mạn sải chân đi.
– Sao anh ta nghe mình nói nhĩ. Hay anh ta là ma. Hừ…- Anh Thư thắc mắc,người cô khẽ run lên một cái nhưng rồi cũng bước đi.
Vì Anh Thư và Nguyên Khôi nói chuyện với nhau khá lâu nên Anh Thư đành cúp luôn tiết đầu.
Vào tiết hai thì Anh Thư mới vào lớp. Sải chân nhẹ nhàng tới chổ của mình thì cô bạn Yến Nhi không ngừng hỏi thăm này nọ mà cũng không biết là mình đã quá vô duyên. Nào là:
– Sao mày đến trễ vậy?
– Hay mày có chuyện?
-…bla…bla…
– Thôi, cô vào rồi, mày về chỗ đi. Ra chơi tao nói cho nghe.- Anh Thư lãng tránh những câu hỏi của Yến Nhi.
Thời gian cũng trôi qua, và:
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông ra chơi vang lên, Yến Nhi tò mò chạy lại nói Anh Thư kể về chuyện lúc sáng:
– Rồi, mày kể tao nghe xem.
– Tật tò mò không chịu bỏ hà. Đi xuống căn tin đi, rồi tao kể.- Anh Thư tiếp lời.
– Có thật là mày muốn kể không đấy, sao mày cứ…- Yến Nhi chưa nói hết lời thì đã bị Anh Thư kéo đi.
Tại căn tin trường Anh Thư.
Yến Nhi và Anh Thư tìm một cái bàn kha vắng người rồi định vị ở đó.
– Đi mua đò ăn đi. Tao đói.- Anh Thư giục cô bạn Yến Nhi.
– Rồi, tao biết ngay mà. Để tao đi mua.- Nói rồi Yến Nhi hấp tấp chạy đi au.
2′ sau.
– Đồ ăn này.- Yến Nhi chạy tới. Trên tay còn bưng nguyên một đống đồ ăn.
– Ừ. Để dó đi.- Anh Thư nói thản nhiên.
– Rồi kể đi.- Yến Nhi háo hức.
– Bla…bla…bla…- Anh Thư kể toàn bộ lạ cho cô nàng có biệt danh là nhiều chuyện vô số này.
– HẢ.- Yến Nhi hét lên.
– Tao thấy mày đâu có khiếu làm ô-sin. Nấu ăn không, rửa bát không, làm việc nhà không… Đụng vào cái gì là hư cái đấy mà đi làm ô-sin thì có mà sập nhà anh người ta à.- Yến Nhi nói rồi lấy tay ra đếm.
– Tao cũng sợ giống mày vậy đó.- Anh Thư tiếp lời.
Reng…reng…reng..
– Thôi, vào lớp rồi kìa. Lên lớp đi.- Yến Nhi nói rồi bước đi.
– Ừ.- Anh Thư cũng bước theo sau Yến Nhi.
———————————————————————————–
11h15′
Reng…reng…reng…
Anh Thư ra khỏi lớp, nhưng cũng không yên một chút nào với cô bạn lắm chuyện này:
– Ê, chiều đi chơi không.
– No men.- Anh Thư nói với giọng chán nản.
– Sao vậy? À, tao ày cái này. Về nhà hẳng mở- Yến Nhi vừa nói vừa dúi vào tay Anh Thư cái gì đó.
– Gì vậy?.- Chưa biết được câu trả lời thì Yến Nhi đã chạy đi đâu rồi. Anh Thư cũng lủi thủi ra khỏi trường.
Anh Thư chán nản đi chậm rãi. Nhưng Anh Thư có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình nhưng quay ra thì lại không thấy ai. Anh Thư đã có ach.
-Mình sẽ chạy thật nhanh. Với sức chạy của mình thì chắc không ai sánh bằng.-
Anh Thư lẩm bẩm một mình rồi chạy thật nhanh.
Về đến nhà. Anh Thư cảm thấy an toàn hơn. Không phải vì cô sợ, mà là cô không muốn phải đánh nhau trong cảnh này. Cô đang buồn, vì sao hôm nay hình ảnh của anh ấy lại hiện lên trong tâm trí cô.
– Anh đang ở đâu vậy?- Anh Thư nói một mình. Rồi lại những câu sau.
– Em biết anh chưa chết phải không?
– Em nhớ anh lắm!.
– Bla…bla…bla…
————END CHAP 04——————-