Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 12: Mất Tích.
Ăn xong. Huy, Yến Nhi và cô bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Đang đi thì Huy kéo cô ra một nơi nào đó, ở đây toàn là thác nước. Trong lành và tinh khiết.
– Cô thích không?.- Anh Huy lên tiếng.
-…- Cô không nói gì. Chỉ khẽ cười và nụ cười thoáng qua trên đầu ai đó và cũng như là câu trả lời cho Huy.
– Cô ở đây. Tôi có bất ngờ cho cô.- Huy nháy mắt nói rồi chạy đi.
Cô sải chân đi dạo…nhưng…
– Á…- Cô hét lên.
Cô bị rớt xuống vực, cái vực rất sâu và tử thần đã mang cô đi chăng? Nhưng tiếng kêu nhỏ bé đó chỉ vang vọng khắp hẻm một chút.
– Tôi có bất ng…- Huy vui vẻ nói rồi mặt tối sầm lại khi không thấy cô.
– Thư ơi.- Huy hét lên.
Chuyện không thấy cô làm Huy lo lắng vì Huy biết cô chẳng biết đường ở đây và ở đây rất nhiều vực thẳm. Điều này làm Huy lo lắng hơn.
– Thư ơi. Cô đâu rồi.- Huy hoảng hốt. Đưa tai tay lên miệng làm hình cái loa.
– Đừng làm tôi sợ. Cô đâu rồi.- Huy lại tiếp tục đọc thoại.
Không tìm thấy cô, Huy chán nản ngồi xuống ngắt một cây hoa Thiên Sứ và tự cười với mình.
Huy đứng dậy bỏ đi, người anh không khác gì cái xác không hồn. Anh đi vì anh tin chắc rằng cô không chết. Linh cảm của anh cho là vậy.
Bước lên chiếc xe Ferrari và phóng đi.
———Tại nhà hắn——
Yến Nhi đang quýnh lên vì giờ này sao cô chưa về.
Kingkong…kingkong…
Nghe tiếng chuông cửa. Yến Nhi vội vã chạy chạy ra mở cửa, nhưng trước mặt Nhi là anh chứ không phải là cô.
– Ủa…anh hả?- Yến Nhi xụ mặt xuống.
– Vậy chứ còn ai vào đây?- Anh nhíu mày.
– Anh Thư giờ này chưa về nữa nè.
– Hả… Con heo đó đi đâu mà giờ này chưa về.- Anh hoảng hốt.
– Không biết. Lúc sáng em với nó đi Royal chơi rồi anh chàng Huy gì gì đó kéo nó đi đâu giờ này chưa về nè.
– Huy nào?.
– Nó nói hôm bữa sinh nhật anh nó gặp hay sao đó… Mà vô nhà đi.
– À…ừ.
Nhi chờ xe anh vào rồi đóng cửa. Nhưng đi được mấy bước thì tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.
Lần này cũng như lần trước, cô nàng nhà ta cũng nghĩ là Anh Thư nên chạy ra mở cửa. Nhưng đập vào mặt cô là Huy mà không có Thư.
– Anh Thư đâu?.- Nhi gằn từng giọng.
– Cho tôi vào rồi tôi kể mọi chuyện cho cô nghe.
– Được rồi.- Yến Nhi xuống giọng.
Không nói thêm gì. Huy bước vào, ánh mắt anh thẩn thờ. Khi không cô lại biến mất như vậy.
Tách…. Nhi đặt ly nước một cách hết sức “nhẹ nhàng” xuống bàn. Nhi lớn tiếng.
– Anh Thư đâu?
– Cô ấy…- Huy ấp úng.
– Đừng thử lòng kiên nhẫn của tôi.- Yến Nhi gằn từng chữ.
Cô bạn mà cô mến, xem như chị em giờ này chưa về mà còn gặp tên ấp a ấp úng này nữa làm Yến Nhi muốn nổi điên.
– Cô ấy…mất tích.- Huy khó khăn lắm mới nói được hai từ cuối.
-…- Yến Nhi không nói lên lời. Huy thấy vậy, lên tiếng giải thích:
– Lúc đó, tôi đi chuẩn bị trước đồi hoa thiên sứ để làm điều bất ngờ cho cô ấy. Nhưng khi quay lại thì…- Huy lắc đầu hối lỗi.
– CẬU NÓI CÁI Gì? – Anh từ trên lầu bước xuống. Lấy hết giọng mình ra la lên.
Bụp…
Chưa để Huy nói gì anh đã đấm Huy, cú đấm đối với anh thì chẳng đáng gì. Nhưng với người khác, nó có thể cướp đi một sinh mạng.
Huy gượng đứng dậy, hình như trên môi anh xuất hiện thứ chất lỏng nào đó….là máu. Anh khẽ lấy tay quẹt nhẹ trên môi, nở lên một nụ cười khinh bỉ và bước đi.
– Chết tiệt.- Theo như người ngoài nhìn vào thì thấy khóe mắt anh hơi đỏ đỏ, rồi từ từ có một giọt nước chảy dài trên gò má anh. Chắc có lẽ anh đang khóc. Nhưng đối với người thân mà anh quen biết, giọt nước mắt của anh là điềm báo trước ột người nào đó sắp rời trái đất.
Anh lấy chiếc điện thoại ra, bấm số gọi ai đó.
– Tìm Anh Thư ngay cho tôi?- Anh hét vào điện thoại.
– Da…Dạ vâng ạ.- Tên kia ấp úng.
– Con suối phía sau đồi hoa thiên sứ. Tút…tút…tút….- Nói xong anh cúp máy luôn.
Tên kia chưa kịp ú ớ gì. Chỉ nghe vẻn vẹn vài từ tút..tút..
Anh bỏ lên phòng. Để lại Yến Nhi, lúc này hồn Yến Nhi mới về xác. Cô ngất, không ngờ một cô gái mạnh mẽ như cô còn không vững được thì nói gì những người khác.
Nghe tiếng động lạ, anh quay lại. Thấy Yến Nhi nằm giữa sàn, anh mới biết đến sự có mặt của Yến Nhi. Anh hoảng hốt chạy lại, bế sốc cô lên tay mình rồi đưa cô lên phòng.