Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 11: Gặp Lại Người Cũ.
Anh bật dậy khỏi chiếc ghế và vào một căn phòng nhỏ nào đó.
Trong căn phòng này, một chiếc laptop đặt ngay chính giữa. Xung quanh là những thứ vũ khí tối tăm, và đây chính là căn phòng của thủ lĩnh Mafia.
Anh không làm gì, chỉ lặng lẽ quan sát và bước ra ngoài. Anh ngồi trên chiếc ghế lúc đó, bấm nút và giữ nút 0 trên chiếc điện thoại và lên tiếng:
– Đưa toàn bộ các nhân viên có khả năng là nội gián ra đây.- Giọng anh lạnh băng, làm cho người nghe không rét mà run.
– Dạ.- Một người đàn ông nói vào điện thoại.
Được một chốc sau. Có khoảng 10 tên bước vào.
– Nhiêu đây?.- Anh lãnh băng.
– Dạ.- Tên đứng bên cạnh anh lên tiếng.
Anh không nói gì nữa. Đứng dậy khỏi chiếc ghế, bước qua từng người. Anh dừng lại trước một người. Lên tiếng hỏi:
– Tên gì?- Anh vừa nói vừa chỉ vào tên đứng trước mặt anh.
– Dạ…dạ…Nguyễn…Thành…Vương ạ.- Tên đó ấp úng.
– Tất cả ra ngoài. Cậu ở lại.- Anh lên tiếng.
Không ai nói thêm gì. Lặng lẽ bước ra ngoài, ở lại đó chỉ có nước mà đóng
băng theo từng tiếng nói của anh quá.
Chờ mọi người ra ngoài hết, anh mới bước vào ghế mình và lên tiếng:
– Cậu là người của Phạm Long?
– Dạ…không ạ.- Tên Vương toát mồ hôi.
– Qua mặt được tôi ư? Còn tu luyện dài dài.- Anh cười khẩy.
– Đúng… Tôi là người của Phạm Long.- Thành Vương chững chạc lớn giọng.
– 20 tỷ? Thật ra thì đối với tôi, 20 tỷ chẵng đáng gì. Thông tin bị rò rỉ ra ngoài chỉ đáng 20 tỷ. Nhưng nếu 20 tỷ đổi một mạng của chủ nhân anh thì sao nhỉ? Tôi chưa muốn giết cậu sớm, nhưng sống thì cậu phải sống không bằng chết.- Anh nhấn mạnh câu cuối.
– Sao? Sao không lớn tiếng như lúc trước nữa đi. Người đâu, đem hắn nhốt lại ngay.- Anh hét lớn.
Một tên chạy vào, bước gần lại chỗ Thành Vương và kéo anh ta đi.
——-Tại nhà nó—–
( Cái nhà này là nhà của anh nha )
6h30 a.m
– Thư ơi, đi shopping. Hôm qua mày chưa đi với tao rồi.- Yến Nhi từ ngoài chạy vào. Giọng to hơn cả hét.
– Từ từ, chưa thấy người mà nghe tiếng rồi hà.- Cô lườm Yến Nhi.
– Hihihi…- Yến Nhi cười cười.
– Vậy tóm lại là có đi không?- Yến Nhi tiếp lời.
– Thì đi.- Cô cười rồi đứng dậy đi.
Yến Nhi và cô cùng đi ra cổng. Bước lên chiếc BMW của Yến Nhi và phóng đi.
Chiếc xe chạy qua từng ngôi nhà, nhà nhỏ nhưng đầy đủ cả cha mẹ và con, sum vầy bên nhau thật là ấm áp. Cô nhìn lại mà tiếc thương cho số phận ** le của mình. Không cha không mẹ, không nhà cửa, chỉ có một căn nhà thuê, nhưng bây giờ còn có anh và Yến Nhi nên cô bớt được phần nào.
Kíttttt…
Tiếng thắng gấp của chiếc BMW dừng lại trước khu trung tâm thương mại Royal.
– Wow…- Cô bước xuống xe. Ánh mắt sáng rực, trước mặt cô là một tòa nhà cao ngất.
– Trời ơi, giữ ý chút giúp tao.- Yến Nhi lắc đầu ngán ngẩm.
– Ừ…Quên.- Cô chỉnh chỉnh sửa sửa lại tư thế của mình.
– Vào thôi…- Yến Nhi nói rồi bước vào bên trong.
Cô và Yến Nhi đi qua từng cửa hàng. Mua cũng khá được nhiều đồ và bây giờ là thời gian ăn uống của cả hai.
– Mày ngồi đây. Tao đi mua đồ.- Hai người vào quầy thực phẩm. Yến Nhi lên tiếng trước. Nói xong rồi bước đi nhưng đi được một đoạn thì quay lại. Tiếp lời:
– Mày ăn gì?
– Gì cũng được.- Cô vui vẻ đáp. Gì chứ ăn thì cô không bỏ thứ gì.
Yến Nhi vừa bước đi. Có một anh chàng nào đó tiến đến chỗ cô lên tiếng:
– Anh Thư. Lâu rồi chưa gặp cô.- Anh chàng vui vẻ ngồi xuống ghế bên cạnh.
– Anh là ai?- Cô nhíu mày khó hiểu.
– Cô làm tôi hơi buồn đấy.- Anh chàng nhăn mặt khó chịu.
– Anh là…- Cô cố gắng nhớ lại mọi thứ.
– A…Anh Huy.- Cô reo lên.
– Hì…lâu rồi chưa gặp cô nhỉ. Mà tôi ngồi đây được chứ.- Anh Huy cười.
– Tất nhiên.- Cô nhún vai.
Cả hai im lặng. Không nói ai với ai câu nào, và:
– Đồ ăn đế…- Yến Nhi reo lên và bỏ lững câu khi thấy Anh Huy ngồi đó.
– Đây là…- Yến Nhi nhíu mày nhìn Anh Huy.
– Anh Huy!- Huy đáp gọn.
Yến Nhi không nói gì. Chỉ nhìn qua cô như mong nhận được câu trả lời từ cô.
Cô cũng khá hiểu về tính khí của Yến Nhi nên mở miệng lên tiếng.
– Đây là bạn tao gặp ở trong
tiệc sinh nhật anh mày đấy.
– À…ra thế. Chào anh.- Yến Nhi vui vẻ đưa tay ra.
Huy thấy thế đưa tay mình ra bắt. Và thế là cái bắt tay này chuẩn bị ột…tình bạn.
———-END CHAPTER 11—–