Thiên Thần Không Có Cánh

Chương 22


Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 22

Nhìn ánh mắt của ông nó hiểu mình phải làm gì.
“ Mọi người đi làm việc cả đi có gì tôi sẽ gọi sau” – nó nói một cách dứt khoát – “ giờ thì ông có thể nói được chưa thưa bác sĩ?”
“ Có thể là tôi hơi cẩn thận thái quá. Tình hình bệnh nhân đã tạm thời ổn định và không có gì nguy hiểm. Chúng tôi đã tiến hành lọc máu và rửa dạ dày cho cậu ấy. Thật không hiểu cậu ấy nghĩ gì nữa, lần nào cũng làm tổn thương bản thân mình..giới trẻ ngày nay thật là……”’ – ông nói như một lời oán trách.
“ Xin lỗi nhưng ông nói lần nào cũng làm tổn thương bản thân mình là sao ạ? Anh ấy uống hơi nhiều rượu nhưng anh ấy đâu có làm gì nữa đâu ạ?” – Hạ Vi truy hỏi lời nói của ông bác sĩ.
“ Xin lỗi nhưng cô có phải là người nhà của cậu ấy?” – ông hỏi với ánh mắt nghi hoặc.

“ Vâng tôi là bạn gái cũ của anh ấy. Chúng tôi đã chia tay cách đây hơn 2 năm.” – nó trả lời mà không khỏi xót xa. Đúng giờ nó là bạn gái cũ của Gia Anh, nó muốn quay về bên anh nhưng liệu anh có đồng ý?
“ Thì ra cô chính là nguyên nhân. Tôi nghĩ chắc hẳn cô chưa biết cách đây khoảng hơn 2 năm cậu ấy đã từng tự sát trong đêm sinh nhật của mình. Chính tôi là bác sĩ đã đứng ra phẫu thuật cho cậu ấy. Với tôi đó là một ca phẫu thuật khó quên bởi vì bệnh nhân còn quá trẻ và cũng rất đặc biệt. Kể cả khi cận kề cái chết cậu ấy vẫn giữ chặt trong tay một sợi dây chuyền mà nếu tôi không nhầm thì chính là sợi dây chuyền giống hệt cô đang đeo. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với 2 người nhưng tôi mong cô có thể khiến cậu ấy bớt kích động để không có những hành động quá khích như vậy nữa.” – từng lời, từng lời của vị bác sĩ như những mũi kim chích vào người nữa.
Vậy là trong thời gian qua nó đã hiểu nhầm anh. Anh đã yêu nó và phải chịu đựng nhiều. Hạ Vi không nghĩ được nhiều nữa. Nó muốn ở bên anh, chỉ kịp cảm ơn bác sĩ và đi về phía chiếc giường mà Gia Anh đang bất động trên đó. Anh nằm đó, bình yên không chút ưu tư.
Từng giọt nước mắt của nó lăn dài khi nó nhìn thấy vết sẹo khá sâu trên tay của Gia Anh. Có phải đã đến lúc nó lên tự mình giành lấy hạnh phúc ình. Cả đêm nó ngủ rất ít, nó nhìn Gia Anh suốt như sợ anh lại biến mất trước mặt nó.

Đến sáng, khi những tia sắng đầu tiên của ngày mới đang đùa nghịch trên làn tóc suôn thẳng tự nhiên của nó thì Gia Anh khẽ cựa mình. Phải anh đã tỉnh, cả một đêm trong những lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mơ anh luôn thấy nó túc trực bên giường lo lắng cho anh. Nhìn nó ngủ như một con mèo con, lòng anh rộn lên những cảm xúc khó tả.
Hôm trước, khi anh uống rượu rất nhiều ấy, anh đã nghĩ mình sống không còn có ý nghĩa với ai nữa; nhưng bây giờ khi nhìn nó ngủ anh muốn mình phải sống phải thật mạnh mẽ để bảo vệ nó. Bảo vệ người con gái mà anh yêu trước những toan tính của người mà anh vô cùng căm ghét nhưng vẫn phải gọi là cha.
Dùng chút sức lực ít ỏi của mình Gia Anh vén nhẹ những lọn tóc lòa xòa trước trán nó để nhìn lại khuôn mặt nó thật lâu. Trong giây phút ấy, anh đã đưa ra quyết định của mình. Rút điện thoại ra anh gọi cho người mà anh không muốn gặp để thông báo về quyết định của mình.
“ Tôi đồng ý với yêu cầu của ông nhưng hãy cho tôi được làm những việc mà bản thân tôi muốn làm trong thời gian một tuần. Sau đó, hãy cho người đến đón tôi ở biệt thự Green ( nhà riêng của Gia Anh đó ạ).” – nói xong anh cúp máy trước khi đầu dây bên kia trả lên tiếng trả lời.
Phải anh sẽ cố sống trong một tuần với nó thật có ý nghĩa. Chỉ một tuần nhưng anh muốn bù đắp cho nó trong suốt thời gian qua.
Khi anh vừa để chiếc điện thoại xuống cũng là khi nó tỉnh hẳn nhưng nó không hề nghe được nhừng gì anh nói mà chỉ thấy anh đang cười với nó vẫn nụ cười ấm áp như hồi mới quen nhau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.