Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 21
Đột nhiên ở đâu đó xa xa vọng lại một bản nhạc quen thuộc
“….Anh lạc lối trong cô đơn
Trong tuyết phủ băng giá….”
Không phải là bài hát nào khác, đó chính là bài hát mà Gia Anh đã hát trong đêm dạ hội. Sau đêm ấy người ta đón nhận bài hát cuồng nhiệt và giới trẻ của đảo Thiên Đường đang lùng sục nhân vật nữ chính trong bài hát ấy.
Bất giác khi nghe thấy bản nhạc này nó đưa tay chạm vào tiểu thiên sứ trên cổ nó. Bài hát ấy đã thổi bùng lên ngọn lửa tình trong lòng. Nó muốn cùng anh đi hết cuộc đơì này cho dù có truyện gì xảy ra đi nữa.
Trước khi nó kịp đưa ra quyết định cuối cùng thì đôi chân đã kịp đưa nó ra ngoài. Hạ Vi đã ra khỏi nhà họ Hạ để chạy về phía địa chỉ mà Triết Vũ đã đưa cho nó. Nó giận Triết Vũ vì đã lừa nó nhưng nó cũng phải cảm ơn cậu ta vì nhờ những gì cậu ta vừa nói làm nó hiểu ra rằng nó không thể mất Gia Anh thêm lần nữa.
Nó đã chạy, hơi thở ngày một gấp gáp và trong lòng nó đang dâng lên một nỗi lo sợ man mác. Nếu như Triết Vũ nói sự thật thì Gia Anh đang gặp nguy hiểm, mọi suy nghĩ lúc này của nó đều hướng về Gia Anh.
Trong chốc lát nó đã đứng trước biệt thự của Gia Anh, nó thật sự rất ngạc nhiên vì ngôi biệt thự này được xây dựng theo thiết kế mẫu của nó. Không có nhiều thời gian để do dự, nó đi qua cánh cổng không hề khóa một cách dễ dàng. Từ cổng tới cửa chính là những khóm tú cầu và thiên điểu – hai loài hoa nó thích nhất được chăm sóc một cách tỉ mỉ. Ngôi biệt thự được sơn màu trắng sữa, tất cả các cánh cửa đều đang đóng kể cả cửa sổ. Khi nhìn thấy vậy linh cảm có chuyện chẳng lành càng dâng cao trong lòng nó.
Hạ Vi liên tục gõ cửa: “Gia Anh, mở cửa cho em. Em Hạ Vi đây. Anh có trong đó không? Cho em vào đi…”.
Nhưng vô ích không có ai mở cửa cho nó cả. Gia Anh có nghe thấy tiếng gọi của nó nhưng anh nghĩ là mình bị ảo giác nên không đáp lại hơn nữa có thật là nó ở ngoài kia thì anh cũng không thể nhúc nhích cơ thể mình chứ đừng nói là ra mở cửa cho nó.
Không còn cách nào khác, nó đành dồn toàn bộ sức lực của mình vào chân trái rồi đá thật mạnh vào cánh cửa; thế nhưng cánh cửa vẫn cứ trơ trơ ra đó không hề suy chuyển chút nào cả. Bất ngờ, nó nắm lấy tay nắm của cánh cửa và xoay thì cửa lại mở ra một cách hết sức nhẹ nhàng. Chỉ vì nôn nóng lên nó không hề phát hiện ra cửa chính không khóa.
Đi thẳng vào trong nhà, nó cảm giác thật khó thở khi mà không khí ở đây tràn ngập toàn là mùi rượu. Không chút do dự Hạ Vi đi thẳng về phía căn hầm chứa rượu ( dĩ nhiên là do nhà do nó thiết kế thì nó phải nắm rõ vị trí từng nơi ạ.). Qủa nhiên anh ở đó, bất động trong một góc tối của căn phòng; xung quanh là vô số vỏ các chai rượu nặng đã rỗng ruột như; Vodka, Martin…
Nó hoảng loạn tới tột độ và đi tới bên anh. Khuôn mặt của Gia Anh tái mét lại như không còn giọt máu nào trên mặt cả. Nếu không nhìn thấy ngực anh vẫn còn phập phồng vì hơi thở khá yếu của anh thì nó sẽ nghĩ anh đã về miền cực lạc rồi. Trên khóe môi của anh có những vết máu đã khô nhưng cũng có vết máu còn khá mới. Chiếc áo sơ mi của anh cũng dính máu ít nhiều.
Nhìn thấy anh như vậy lòng Hạ Vi xót xa tột độ. Nó có xứng đáng với tình cảm của anh dành cho nó? Sao anh phải dằn vặt bản thân mình vì nó đến gần chết thế này?
Quả thật sau buổi sáng ngày nó từ chối anh rõ ràng như vậy thì Gia Anh khi vừa về tới nhà là tới ngay căn hầm rượu này. Gia Anh cũng không nhớ nổi bản thân mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết rằng anh đã uống rất nhiều. Uống rồi nôn khan, nôn khan rồi lại uống.
Anh muốn nhờ mem rượu để làm tê dại đi cảm xúc của mình nhưng anh đã thất bại. Uống rượu vào anh lại nhớ đến nó; càng nhớ tới nó anh càng thấy trái tim mình rát buốt. Cảm giác ấy khiến cho anh quên luôn cả cơn đau đang hành hạ anh vì anh đã uống quá nhiều rượu.
Đúng cả đêm anh đã nôn khan và kèm theo cả máu chứng tỏ anh đã bị chảy máu dạ dày. Có hề gì so với nỗi đau nhức nhối trong trái tim anh?Khi cơ thể anh sắp không thể chịu đựng hơn nữa thì anh nghe thấy tiếng của nó. Anh không tin vào tai mình nữa, và anh nghĩ đó là ảo giác.
Nhưng khi nghe rõ tiếng động và anh hé mắt nhìn qua rèm mi khép hờ của mình thì anh đã nhìn thấy nó. Tự hỏi mình xem đây có phải là ảo giác, nhưng sao ảo giác lại thật đến vậy khi mà anh có thể cảm nhận được mùi hương thân thuộc của nó. Nếu là một giấc mơ thì anh mong mình mãi mơ như vậy để không phải đau lòng khi tỉnh dậy mà không có nó.
Trong cơn say, anh có cảm giác bàn tay ấm áp của nó áp nhẹ lên trán anh. Từng hơi thở của nó ngay trước khuôn mặt anh, vậy là đây không phải là mơ mà là thật. Như thể phép màu đã xuất hiện anh cố dồn chút sức lực cuối cùng để nắm giữ đôi bàn tay nó trước khi lịm hẳn đi.
“ Hạ Vi, em đừng đi mà. Đừng dời xa anh nữa có được không?……..”
Đó là những gì nó nghe anh nói trước khi anh ngất hẳn. Lo sợ trước tình huống hiện tại. Nó không thể đưa anh về nhà nó hay đến bệnh viện, cách duy nhất lúc này là phải đưa anh đến khách sạn của nhà nó nhưng do nó đứng tên. Không có nhiều thời gian suy nghĩ nó buộc phải gọi điện thông báo về khách sạn để chuẩn bị phòng trước.
Khó khăn lắm nó mới có thể dìu Gia Anh ra khỏi cổng nhà để gọi taxi tới khách sạn. Trên đường đi, Gia Anh dù đã lịm đi nhưng không hề buông cánh tay đã nắm chặt tay nó ra; nhìn Gia Anh lúc này nó không thể cầm được nước mắt. Nó không muốn mất Gia Anh thêm nữa, đã quá đủ rồi.
Chiếc xe phóng đi rất nhanh và chẳng mấy chốc đã dừng trước khách sạn Blue – khách sạn của nó. Ngay trước cổng Blue đã có cả một đội ngũ bác sĩ và y tá đợi sẵn nó. Họ là những người ưu tú nhất mà nó đã yêu cầu thư kí của ba nó liên hệ cho nó khi 2 người đang đến khách sạn.
Ngay lập tức anh được họ chuyển lên phòng VIP của khách sạn với những trang bị y tế tối tân nhất. Nó không được theo vào trong phòng nên rất lo lắng cho tình hình của Gia Anh. Nhân viên khách sạn rất tò mò về người con trai mà cô chủ của họ đưa đến. Không phải vì đó là con trai mà vì họ nhìn thấy Hạ Vi đã khóc. Một cô chủ cứng rắn của họ cũng có lúc rơi nước mắt vì một người con trai sao?
Sau hơn một tiếng, cuối cùng cửa phòng đã bật mở và từ trong đó có một bác sĩ đi ra. Nhìn ông có một nét nào đó như là thất vọng trên khuôn mặt già nua của mình. Nhìn vào nó, ông đoán nó là người nhà của bệnh nhân lên đã đi về phía nó.
“ Xin lỗi bác sĩ nhưng tình hình Gia Anh thế nào rồi ạ?” – nó lên tiếng khi vừa nhìn thấy ông bác sĩ ấy.
“ Cô là người nhà bệnh nhân? Tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?” – ông nheo nheo mắt nhìn nó rồi lại nhìn đám nhân viên phục vụ đang đứng sau nó.