Thiên Thần Không Có Cánh

Chương 12


Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 12

Gia Anh không phản ứng gì sau câu nói của Triết Vũ bởi vì trong anh đang vẫn tràn ngập hình bóng của nó. Dù khi anh còn trí nhớ về nó anh vẫn yêu nó tha thiết và đến giờ này anh lại càng yêu nó. Không những thế anh mong ngay lúc này anh có thể đến ngay bên nó, ôm lấy nó vào lòng để che chở cho nó.
Nó đã phải chịu quá nhiều đau đớn do kẻ mà anh gọi là cha gây ra. Anh không thể chống lại Trịnh Luân nhưng lần này anh quyết không rời xa nó cho dù có chuyện gì xảy ra.
– Cậu muốn gặp cô ấy với danh nghĩa là người yêu cô ấy thì tôi nghĩ giờ chưa phải là lúc thích hợp. Cậu không đủ mạnh để chống lại ông chủ đâu. Nếu giờ ông chủ biết cậu đã nhớ lại thất cả thì tôi e là cả 2 sẽ gặp nhiều rắc rối đó. Nhất là sẽ cực kì bất lợi cho Hạ tiểu thư – như đọc được suy nghĩ của anh Triết Vũ lên tiếng ngăn anh lại ngay trước khi anh định đi ra phía cửa.
– Vậy anh nói tôi phải làm gì? Cô ấy đã phải chịu đựng đủ rồi, không lẽ tôi vẫn phải coi cô ấy như người xa lạ. Tôi không làm được, anh cũng đừng nói như ra lệnh cho tôi như vậy – anh nói với khí chất lạnh lùng, với bất kì ai cũng vậy thôi, con người trước kia của anh chỉ dịu dàng với một mình nó.

– Tôi không ra lệnh cho cậu phải dời xa Hạ Vi , tôi chỉ khuyên cậu hãy cố gắng kìm nén cảm xúc cho tới khi tình thế chín muồi rồi hãy trở về bên Hạ Vi . Hơn nữa cậu cũng nên giải quyết vụ hôn ước của cậu với cô Minh Huyền đi. Tôi chắc cậu cũng đã biết cô ấy đã về nước và hiện tại cũng anh trai học tại Sunshine. Cậu không yêu Minh Huyền vậy tại sao không dứt khoát với cô ấy để cô ấy có thể tìm một người xứng đáng với mình. Một người như Minh Huyền không đáng bị đối xử như vậy – mỗi lần nhắc tới Minh Huyền là khuôn mặt của Triết Vũ lại thoáng biến đổi. Đó không phải là tình cảm dành ột người bạn đơn thuần.
– Tôi nhắc lại chuyện của Minh Huyền không phải do tôi quyết định. Đó là quyết định của cha mẹ 2 bên và tôi nhớ không nhầm thì người đính ước với cô ấy ngày hôm đó là anh không phải tôi.
– Tôi không biết phải nói thế nào cậu mới nghe tôi thiếu gia của tôi ạ. Cuối cùng thì chỉ mong cậu coi như hôm nay cậu không có gặp tôi và ông bác sĩ đó. Tôi cũng cho cậu biết chiếc dây chuyền của cậu hiện đang ở chỗ bác Thành. Còn chiếc này thì tôi phải mang về trả lại cho cô ấy đây.
Nói tới đó Triết Vũ đi nhanh ra khỏi Kenny Coffe, bỏ lại anh trong căn phòng với cảm xúc lẫn lộn. Đã hơn 2 năm anh sống với kí ức giả tạo, cũng hơn 2 năm nó phải chịu không ít đau khổ.
Anh muốn ở bên cạnh nó che chở, bao bọc cho nó nhưng như vậy có làm hại nó không? Anh không thể chắc chắn, đúng như lời Triết Vũ anh chưa có đủ khả năng để bảo vệ nó.
Rất khó để đưa ra quyết định, nhưng anh đã lựa chọn im lặng ở bên bảo bọc, yêu thương nó cho tới khi anh có thể đường đường chính chính ở bên nó với tư cách là người yêu nó.
Việc đầu tiên khi anh ra khỏi Kenny Coffe là về ngay nhà và tìm gặp ông Thành. Anh đã không cho ông một cơ hội để tìm hiểu tại sao anh chủ động tới gặp ông. Hơn thế nữa ngay lập tức ông đa bị ông vặn hỏi về chiếc dây chuyền:

– Bác Thành này, hôm nay tôi rất ngạc nhiên khi có một người bạn nhắc với tôi về chiếc dây chuyền có hình tiểu thiên sứ. – chỉ mới nghe đến đây ông Thành đã mặt mày biến sắc, không hiểu vì sao anh lại biết được sự tồn tại về chiếc dây chuyền, phải chăng cậu chủ của ông đã nhớ lại tất cả.
– Thưa thiếu gia tôi nghĩ đã có sự nhầm lẫm ở đây, tôi biết là cậu không hề có chiếc dây chuyền nào như vậy ạ. – sau phút hoảng hốt, ông lấy lại bình tĩnh và trả lời anh.
– Vậy sao? Vậy là tôi nhớ nhầm, vậy là kể cả việc tôi đã tự sát cách đây 2 năm cũng là do tôi hoang tưởng mà ra?
– Cậu…. không lẽ cậu đã…. – từng giọt mồ hôi lạnh toát ra trên người ông Thành. Chưa bao giờ ông cảm thấy anh lại tức giận như vậy, từ một người ôn nhu, vui vẻ nhưng giờ trước mặt ông, anh không hề khác Trịnh Luân một tẹo nào. Anh có thừa nhận hay không thì trong người anh vẫn có dòng máu của Trịnh gia đang chảy,cái khí chất của anh lúc này khiến người đối diện phải hoảng hốt và không dám nhìn vào anh mắt sắc bén của anh.
– Đúng, tôi đã tìm lại được phần kí ức mà các người đã đánh cắp của tôi. Và bây giờ tôi tới gặp ông để lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về tôi. Tôi muốn ông biết rằng, không chỉ có ông ta mới là chủ nhân của ông, tôi cũng chính là cậu chủ của cái nhà này. Hơn nữa, lúc này ông ta không hề có mặt tại đảo Thiên Đường này nên tôi nghĩ ông biết mình phải làm gì đúng không? – anh nói mà trong âm sắc gợi cho người nghe tưởng tượng ra kết quả nếu chống lại anh thì sẽ bi thảm ra sao.

– Tôi hiểu , thưa thiếu gia nhưng tôi mong cậu sẽ không để chuyện này tới ta ông chủ nếu không thật sự tôi sẽ rất khó ăn nói với ông ấy.
Nói rồi ông Thành đi về phòng của mình và mang ra một chiếc hộp nhỏ. Trong hộp chính là chiếc dây chuyền cuả anh. Đôi cánh của tiểu thiên sứ lung linh dưới ánh nắng như gửi lời chào tới chủ nhân của mình. Anh nhận lấy chiếc dây chuyền và không quên dặn dò ông Thành về việc này.
Anh cũng không ở tại biệt thự của nhà họ Trịnh nữa mà thay vào đó anh chuyển tới biệt thự của mình cách nhà nó không xa. Khi nhận ra mình đã bị xóa đi kí ức, anh không thể chấp nhận được việc mình vẫn hàng ngày sống cùng một mái nhà với người đã làm tổn hại tới nó, mặc dù anh gọi người đó là ba.
Hôm sau, Gia Anh tới trường và trên cổ không còn là chiếc dây chuyền có hình cây thánh giá mà thay vào đó là một tiểu thiên sứ bằng bạc được chế tạo công phu gấp bội phần so với cây thánh giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.