Thiên Thần Không Có Cánh

Chương 11


Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 11

Tiểu thiên sứTriết Vũ về nhà trong suy nghĩ, cậu không biết cách để hóa giải mọi ân oán của 2 nhà Trịnh – Hạ, cũng như không thể tìm được chiếc dây chuyền có hình tiểu thiên sứ của Gia Anh. Có nó may ra mới có thể lấy lại phần kí ức đã bị phong ấn của Gia Anh. Khi vừa về đến cửa thôi cậu đã cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh phát ra từ phòng khách. Không mấy khó khăn cậu đã nhìn thấy chủ nhân của luồng sát khí ấy trên ghế salon của phòng khách. Nó đã đợi rất lâu, rất lâu để cùng cậu ăn tối nhưng lại không thấy đâu. Lần này thì phải hành hạ Triết Vũ thật thích đáng để cậu không còn dám bỏ nó để đi chơi một mình nữa, dù sao thì nó cũng là cô chủ mà….Vậy là, Triết Vũ chưa kịp ngồi nóng chỗ trong phòng đã thấy nó khuôn sang một đống lỉnh kỉnh toàn là những hộp nữ trang sa xỉ đắt tiền mà lâu nay nó chẳng thèm nhìn tới. – Anh hãy lau sạch cho tôi toàn bộ đống trang sức này. Tôi không muốn nhìn thấy một hạt bụi nào còn dính lại. Đây là hình phạt cho việc anh dám bỏ đi chơi với hai người kia mà không cho tôi đi cùng. – nói rồi nó đi thắng ra sảnh để tới Ngọa Long luyện tập không cho Triết Vũ một cơ hội nào phản đối.Cậu chỉ còn nước than trời, thà bắt cậu tập luyện với nó còn hơn là bắt cậu phải làm cái công việc chán ngắt này. Nhưng cũng chỉ còn nước làm cho xong việc nó đã giao thôi nếu cậu không muốn phải dời khỏi Hạ gia khi chưa đạt được mục đích của mình.Trong khi đóng vai chàng lọ lem, cậu bỗng nhìn thấy một vật mà lâu nay cậu đã kiếm tìm được chứa trong một hộp trang sức nhỏ đã phủ một lớp bụi mỏng của thời gian. Đó là một chiếc dây chuyền bằng bạc với một tiểu thiên sứ có một đôi cánh bạc được chế tác một cách rất tinh xảo và đẹp mắt. Nó đã không đeo chiếc dây chuyền này đã lâu và vô tình nó đã đưa cho Triết Vũ để cậu lau bụi trên đó.Khi nó hoàn thành bài tập tại Ngọa Long và về nhà, một nụ cười như trăng khuyết hé nở trên môi nó khi nhìn thấy đống đồ trang sức đã được là sạch và để trên bàn trang sức mà nó không nhận ra đã thiếu đi một hộp nhỏ.Ngày hôm sau, cả ngày học diễn ra trong yên bình trừ một việc là Triết Vũ đã không tới lớp như bình thường. Mỗi người một suy nghĩ và mỗi người lại xác định ình con đường riêng mà mình sẽ phải đi cho dù có bạn bè là người đồng hành thì vẫn còn nhiều sóng gió đang chờ đón ở tương lai phía trước.Tan học, Gia Anh đã rất bất ngờ khi nhận được một tin nhắn của Triết Vũ “ nếu thiếu gia muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình thì chiều nay mong thiếu gia hãy tới Kenny Coffe gặp tôi”. Anh không ngờ được rằng ngày anh hẹn gặp thám tử của mình cũng là ngày mà Triết Vũ đồng ý cho anh biết sự thật về những gì mình thắc mắc.Anh nhận thấy rằng Triết Vũ đã đồng ý cho anh biết sự thật này quá nhanh, ngoài cả sự mong đợi của anh. Triết Vũ đã đưa ra quyết định ấy bởi vì đã tìm được toàn bộ chìa khóa để mở ra những mảng kí ức bị phong ấn của Gia Anh. Tại không gian yên tĩnh, bản Sonat buồn, trầm mặc vang lên làm cho không khí trong phòng càng thêm tĩnh lặng. Triết Vũ chưa đến, trước mặt Gia Anh là một vị thám tử và một tập hồ sơ mà anh luôn tìm kiếm. Anh không biết có lên mở ngay ra không và anh đã chờ đợi vị kia lên tiếng: “Theo những gì tôi tìm hiểu được thì có một thời gian cậu và Hạ tiểu thư là một cặp đôi. Đó là khoảng thời gian cách đây 2 năm nhưng không biết vì lý do gì cậu đột ngột chia tay cô ấy và đính hôn với tiểu thư Minh Huyền. Ngay sau đó cậu đã được ra nước ngoài du học cho đến giờ. Còn một điều nữa chắc cậu chưa biết về hiếm khích giữa hai nhà Trịnh Hạ.” Chỉ nghe đến đây thôi, tất cả lời nói ấy như một cú đấm thẳng vào mặt anh. Anh không ngờ tới mình đã từng có thời gian vui vẻ bên cạnh nó mà theo lời người kia thì anh vẫn không biết được lí do vì sao anh lại chia tay nó và tại sao anh lại không nhớ gì về nó.Giờ nay anh chỉ có thể chờ đợi những thông tin mà Triết Vũ sẽ mang đến cho anh.Tất cả những gì trong tập hồ sơ kia là những bức ảnh anh và nó bên nhau.- Tôi có thể hỏi câu hỏi cuối cùng được không? – ánh mắt của anh thật lãnh đạm và cũng tràn ngập đau đớn – tôi và cô ấy đã ở bên nhau bao lâu?- Theo tôi được biết thì khoảng hơn 1 năm. Vậy tôi đã có thể đi được rồi chứ ạ?- Ông có thể đi và tôi hi vọng cuộc gặp gỡ này sẽ là một bí mật nho nhỏ giữa tôi và ông. – anh trả lời và đưa tay đẩy một tấm sec về phía vị thám tử đó.Vị thám tử đó lặng lẽ dời đi nhường lại cho anh căn phòng tĩnh lặng. Nhưng anh cũng không phải ở một mình lâu. Bởi vì ngay sau đó là Triết Vũ đã bước vào căn phòng ấy, nhưng cậu không đi một mình mà có một người nữa đi cùng.Người này đã quen thuộc với Gia Anh đó chính là một người bạn thân của ông Thành đồng thời người này cũng đã gắn bó với anh trong suốt thời gian 2 năm qua.Cả hai nhìn nhau và Triết Vũ không hề đưa ra một câu trả lời nào cho anh. Thay vào đó, cậu chỉ nói anh hãy làm theo những yêu cầu mà người đàn ông kia yêu cầu. Người đàn ông này chính là người đã thi triển thuật thôi miên trên người anh hai năm trước và cũng chỉ có chính bản thân ông mới có thể hóa giải thuật thôi miên này. Triết Vũ đã mất rất nhiều công sức để thuyết phục ông ta hợp tác và đến đây với cậu. Dù sao Gia Anh cũng đang nóng lòng tìm lại đoạn kí ức đã mất của mình nên anh đã làm theo những yêu cầu ấy mà không kháng cự. Chỉ trong nháy mắt, mùi hương tinh dầu oải hương làm anh cảm thấy thư giãn không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Dần dần anh chìm vào không gian yên tĩnh chỉ còn một giọng nói của người đàn ông đó. Trước mắt anh là chiếc dây chuyền có hình tiểu thiên sứ – chìa khóa để mở ra cánh cửa đang giấu đoạn kí ức của anh về nó mà Triết Vũ đã “mượn” của nó mang tới đây. Tất cả đột ngột sáng lòa ngay sau khi anh nghe được câu nói của người đàn ông: “ Hãy thức tỉnh, những kí ức đau buồn, hãy giải phóng mình để đi tìm hạnh phúc.” Trong luồng sáng ấy lần đầu tiên anh nhìn rõ ràng khuôn mặt người con gái gọi tên anh hàng đêm, không ai khác đó chính là nó. Theo đó là những hình ảnh lướt qua tâm trí anh. Kí ức được giải phóng như một dòng suối tuôn chảy, mang lại cho anh nhiều cảm xúc, vui có, buồn cũng có. Hơn tất cả anh nhận ra rằng mình đã quá yêu nó và tình yêu của anh dành cho nó khiến nó bị tổn thương.Ngay khi mùi tinh dầu tan hết cũng là lúc anh trở về với thực tại, anh đã nhớ lại toàn bộ nhưng anh không thể hiểu được vì sao Triết Vũ lại giúp anh như vậy. Nhìn anh với ánh mắt dò xét, cuối cùng Triết Vũ cũng lên tiếng:- Chào mừng cậu trở lại, một thiếu gia Gia Anh mà tôi đã không gặp từ lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.