Thiên Thần Hoa Hồng

Chương 20


Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 20


Có thể cậu còn giận tôi, oán trách tôi về những điều tôi và 2 người bạn gây ra, có thế cậu sợ chúng tôi nhìn thấy gương mặt của cậu thì ghen tị hoặc có lí do nào khác, nhưng thực tình thì tôi muốn nói với cậu điều này…._ Y Linh ngập ngừng_… Cậu không thấy quá đáng với bản thân mình hay sao?
Tại sao? Tại sao ai cũng nói với cô như thế?
Hứa Anh im lặng… im lặng…
_ Tôi xin lỗi…_ Rồi Y Linh quay người ra cửa nhưng một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau
Hứa Anh ngập ngừng_ Chúng ta là bạn nhé
Y Linh vui sướng quay lại ôm chầm lấy Hứa Anh, cô không thể diễn tả được niềm vui trong cô, mọi gánh nặng như chưa từng tồn tại_ Cảm ơn… cảm ơn…

Chiều mùa đông se lạnh mà ấm áp. Bước trên nền gạch đầy lá, đầu óc Hứa Anh trống rỗng. Nghe Y Linh kể lại, Dương Hải Trình đến thăm cô ở bệnh viện và bây giờ đang ở bệnh viên vì lí do gì đó. Vì sao vậy? Cậu ta_ Dương Hải Trình liệu có bị làm sao không? Chuyện gì thế này? Tại sao cô lại quan tâm tới cậu ta cơ chứ. Bước chân Hứa Anh vội vã, càng tối trời càng lạnh, có lẽ cô không nên nghĩ lung tung nữa mà phải về nhà nhanh hơn. Nhưng vừa bước được một quãng thì từ khu nhà TCF vang lên những tiếng đàn piano du dương, thánh thót như những nỗi buồn được gợi lên cùng gió lạnh
Dương Hải Trình ở viện, vậy người đánh đàn là Thiên ư? Sự tò mò cùng với một niềm đam mê bị chôn vùi thôi thúc cô bước thật nhanh về hướng khu nhà đó, khu nhà danh riêng cho những học sinh nhà giàu và quyền lực của trường, cách biệt với những khu nhà khác. Lá cây rơi xào xạc theo những cơn gió lạnh, hòa vào những bước chân vội vã
“ Lá buồn rơi với những bước chân mùa đông vội vã
Lay nhịp nhàng như những phím nhạc mùa đông”
Cốc! Cốc!
Côp! Cạch!
Hứa Anh mở cửa, từ từ bước vào căn phòng chỉ có ánh nến, heo hắt với rèm cửa trắng đang bay theo những cơn gió lùa và một chàng trai đang từ từ đưa những ngón tay trên những phím đàn rơi vãi những cánh hoa hồng đen, buồn và hiu quạnh
_ Vũ Thiên!_ Hứa Anh khẽ gọi, giọng của cô nhỏ đến mức như cô vừa muốn cất lên, vừa ngập ngừng không muốn nói vì cô không chắc chắn người đó có phải là Thiên hay không
Tiếng nhạc ngừng lại, bàn tay chợt khựng lại khi tiếng “ Ping” Cuối cùng cất lên, không khốc. Chàng trai quay lại
_ Angel! Sao cậu lại ở đây?_ Vừa nói Thiên vừa tiến lại phía Hứa Anh, nở nụ cười thật hiền
Hứa Anh không trả lời, chỉ mỉm cười lại, ánh mắt cô vẫn chú mục vào cây đàn piano to lớn vương vãi những cánh hoa hồng đen. Ánh mắt vừa tò mò, vừa mơ hồ. Bước chân có lúc nhanh, lúc chậm, không hiểu cô đang nghĩ gì
Thiên hơi nghiêng đầu theo dõi từng bước chân ấy. Cậu đang nghĩ, lúc thì Hứa Anh vui vẻ, hoạt bát, lúc nhí nhảnh nhưng lúc thì trầm mặc, ít nói, dùng ánh mắt để trả lời. Lúc thì ấm áp nhưng cũng có lúc lạnh lùng bà giá buốt như một tảng băng, không suy nghĩ. Thật khó để hiểu Cô đang nghĩ gì. Căn phòng bỗng trở lên ấm áp kì lạ, bàn tay của Hứa Anh đã chạm vào những phím đàn, “Ping”. Cô khẽ nhấn tay và âm thanh phát ra, không còn khô khốc, không còn trống trải, nó làm tâm trạng của cô nâng nâng một niềm vui nào đó, môi cô khẽ vẽ một nụ cười
“Ping”_ Một nốt nhạc nữa lại cất lên, dài hơ, cao hơn. Chỉ một nốt nhạc thôi như thỏi vào căn phòng một nàn gió mới. Hứa Anh bắt đầu đưa cả hai bàn tay vào những phím đàn. Cô đứng vào giữa cây đàn, nhẹ nhàng, khéo léo. Thiên đang dõi theo từng ngón tay của HỨa Anh , từng bước, từng bước một

Ngón tay Hứa Anh nhấn nhẹ, những âm thanh sâu lắng cất lên, nhẹ nhàng, trong veo đi sâu vào tâm trạng của người nghe. Thiên sửng sốt. Cậu chỉ có thể đưa tay lên ngực trái. Đã lâu lắm rồi, lâu lắm cậu mới lại được nghe giai điệu này…
Hứa Anh như thả hồn vào những phím nhạc, lướt bàn tay nhẹ nhàng trên những phím dương cầm ấy. Ánh mắt cô lưu luyến bồi hồi, trái tim cô dạo dực, cuốn những nốt nhạc như bay cao ãi, len lỏi qua những trái tim, bay qua ô cửa sổ đầy gió, những cánh hoa hồng đen khẽ lay mình trong ánh nến lung linh. Không khí của căn phòng chỉ có ánh nên ua uẩn bỗng sáng bừng, cảm xuac này ai có thể đặt tên…?
Hải Trình nằm trên giường bệnh, từ khóe mắt, những giọt nước nóng hổi trào ra
Âm thanh vẫn vang lên tha thiết, Thiên sững người, nhìn vào người con gái trước mắt cậu. Cô ấy…
Bàn tay Hứa Anh dứt khoát, vừa đứng vừa đánh đàn, âm thanh vang lên không hề có sự xáo trộn, mọi thứ thật tuyệt vời
Một hồi âm thanh đều nhau cất lên, những ngón tay dừng lại, bản nhạc kết thúc, Hứa Anh đừng hẳn mọi động tác, phải một lúc sau, cô mới quay lại, bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của Thiên, cô nở nụ cười thật tươi
_ Xin lỗi nhé, tôi tự tiện quá_ Hứa Anh nghiêng đầu, phụng phịu nói
_ Bạn biết chơi piano, không những thế, bản LOVE HURTS ấy…_ Thiên tiến lại gần, giọng cậu như lạc đi, đặt hai tay lên vai HỨa Anh

_ Chẳng phải ban đầu bạn cũng dạo một đoạn của LOVE HURTS rồi mới chơi bản BECAUSE I LOVE YOU sao?_ Hứa Anh cvui vẻ giải thích
Thiên khựng lại, đúng vậy, trước khi chơi BECAUSE I LOVE YOU cậu có chơi một đoạn của LOVE HURTS nhưng vì không thể đánh tiếp nên đã chuyển sang BECAUSE. Không thế? Cuối cùng thì HỨa Anh còn bao nhiêu điều mà Thiên không biết, cậu phát hiện ra cậu thực sự không hề biết gì, không hề hiểu gì về cô gái này cả, không dù chỉ là một chút. Hứa Anh đã chơi bản LOVE HURTS giống Đình Vũ Lam, hai người con gái giống nhau cùng chơi một bản nhạc trong một quang cảnh với một tâm trạng giống nhau, điều đó là gì cơ chứ? Thiên cố để mình bình tĩnh trở lại vì những nốt nhạc vẫn như cuốn vào trái tim cậu, từng hòi, từng hồi làm cậu như mất đi lí trí, mất đi linh hồn, chuyện gì thế này?
_ Tôi đã từng chơi piano, nhưng là đã 5 năm trước_ Hứa Anh quay đầu lại, khẽ lướt tay trên phím đàn rồi chạm tay vào những bông hoa hồng đen, cô nâng lên rồi cầm nó trong lóng bàn tay, cô quay đầu, nói tiếp sau một hồi im lặng_ Sau khi người bạn duy nhất của tôi không còn, tôi hứa sẽ không chơi cho bất kì ai nữa, vì chính người bạn đó là người dạy tôi piano… nhưng lí do thật sự thì tôi không muốn nhắc lại… Đó là lí do, tôi chỉ chơi cho những nguwofi chân thành với mình mà thôi, Tất cả trôi đi như chưa từng tồn tại vậy, khi mình đứng trước cây dương cầm và chơi cho bạn bản LOVE HURTS với cả niềm vui và nỗi buồn… như thế chẳng phải hạnh phúc hay sao_ Đôi môi Hứa Anh cười mà khóe mắt cô long lanh như có nước nhưng tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào rơi
_ Piano đã trở thành quá khứ cho tới hôm nay, như một niềm đam mê bị chôn vùi bỗng dưng tìm lại được, và hôm nay, nó là hiện tai, còn ngày mai, không biết nữa…Nó cũng giống với cánh hoa hồng đen này, nó đen nhưng chưa chắc nó úa tàn phải khong_ Rồi cô quay người, tay lại lướt trên những nốt nhạc trắng đen
Thiên bước đến, luốn bàn tay qua người Hứa Anh, ôm cô thật chặt, đầu cậu tựa vào vai Hứa Anh, hơi thở ấm áp. Hứa Anh nín thở, cô cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi mọi hành động của cô cũng dừng lại, không gian như chỉ còn là hư không, thwoif gian như là không hề tồn tại, ánh nến vẫn lung linh, gió vẫn lùa, giọt nước mắt khẽ rơi rồi tan vào dĩ vãng
_ Xin bạn đừng bao giờ dời xa tôi…
Hứa Anh lặng thinh, cô bàng hoàng sửng sốt, bàn tay Thiên siết chặt hơn, cậu thì thầm_ Tôi có thể có được trái tim của Angel hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.